Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn nên cô không thể nào phân tích được.

Song có thể chắc chắn rằng nếu sức mạnh tinh thần của mình không đủ lớn thì nhất định đã trúng chiêu rồi.

Xem ra tối nay mình phải thừa dịp trăng tối gió lớn đi làm chút chuyện.

“Chi Chi à, ăn cơm thôi.”

Nghe thấy giọng nói của Vương Quế Phương, Mao Mao nhanh chóng bay đến bàn ăn, kéo một cái ghế nhỏ ra.

“Cô ngồi đi, con đi lấy bát đũa cho cô.”

Tay chân của cậu bé nhanh thoăn thoắt, thoáng cái đã chuẩn bị xong.

“Thịt tới đây.”

Vương Quế Phương bưng một bát thịt nhỏ đặt ở giữa bàn.

Sau đó lại mang lên một đĩa dưa muối nhỏ.

Một bát màn thầu nhỏ được mang ra để trước mặt Tô Niệm Chi, trong khi trước mặt của những người khác đều là cháo gạo nhỏ loãng đến mức không thể loãng hơn và ăn kèm với bánh ngô đen.

Tất cả mọi người cũng không hề để ý mà tự bưng lấy bát ở trước mặt mình, bắt đầu ăn.

Vương Quế Phương cầm đũa gắp cho Mao Mao hai miếng thịt, Tô Triết Văn và Tô Triết Vũ mỗi người một miếng.

“Chi Chi, con ăn đi.”

Tô Niệm Chi nhìn chiếc màn thầu trắng và gần nửa bát thịt, trong lòng thổn thức: "Mẹ, mẹ và ba cũng ăn đi.”

“Ôi trời, mẹ ăn rồi, vừa rồi nấu ăn ngửi mùi thấy ngán cả rồi.”

Nói xong thì nhìn thoáng qua ba Tô: "Còn ba nó thì sao?”

“Ba đã ăn từ nhỏ rồi, con gái, con ăn đi.”

Nhìn ba Tô cười nhăn cả khóe mắt, Tô Niệm Chi cũng mặc kệ mà bưng bát lên gắp cho bọn họ mỗi người một ít, sau đó lại chia thịt cho những người khác.

“Em gái, anh cả không ăn, em cứ giữ lại ăn đi.”

“Anh hai cũng không ăn. Anh theo bọn Hổ Đầu ra ngoài cũng có ăn rồi.”

“Hôm nay coi như cả nhà chúng ta chúc mừng em thoát khỏi ma trảo của nhà họ Trương được không?”

Mọi người đều im lặng.

Vương Quế Phương: Chi Chi đáng thương của mẹ.

Anh cả Tô và anh hai Tô: Nắm tay cứng rồi.

Ba Tô gõ bàn: Dù thế nào thì tôi cũng phải tìm chút chuyện cho nhà họ Trương làm.

Tô Mao Mao: Lần sau cháu thấy chó của nhà họ Trương thì phải đá vài phát.

Tô Niệm Chi không biết suy nghĩ của bọn họ, nếu biết thì nhất định sẽ cảm thán, chả trách kiếp trước cô không sống qua được mấy tập đầu.

Tuy nhiên, cô cần nhanh chóng thay đổi tình hình trong căn nhà này.

Cô yêu gia đình này.

Nó khiến cô cảm nhận được tình cảm gia đình đã mất từ lâu, cô phải bảo vệ gia đình này của mình thật tốt.

Chỉ là siêu năng lực sức mạnh tinh thần của cô ở tận thế có thể giết được thây ma, còn có thể khống chế người khác nhưng ở thời đại này dường như không có chỗ cho những sức mạnh ấy đó được phát huy.

"Được, vậy thì ăn, Chi Chi ngoan, mấy đứa đều ngoan." Vương Quế Phương ra lệnh, cười nói: "Các con đều biết Chi Chi quan tâm đến các con, vậy sau này nhớ phải đối xử tốt với Chi Chi đó!"

“Biết rồi mẹ.”

“Bà nội, Mao Mao nhất định sẽ đối xử tốt với cô út.”

Cả nhà ăn xong một bữa cơm ấm áp, Tô Niệm Chi về phòng sớm.

Thời đại này trong nhà không có đèn điện, chỉ có đèn dầu.

Vì tiết kiệm dầu nên tất cả mọi người đều lên giường sớm.

Ngôi làng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Tô Niệm Chi nằm trên giường một lúc để phục hồi sức mạnh tinh thần của mình, cảm thấy mọi người trong nhà họ Tô đều đã ngủ say.

Trong bóng tối, cô mở cặp mắt giảo hoạt kia ra.

Đêm tối gió lộng, kẻ ác kéo tới.

Tô Niệm Chi lén lút trèo qua tường nhà họ Tô, đối với một nữ binh vương ở tận thế mà nói, cho dù thể chất không tốt nhưng cũng may là có chút kinh nghiệm.

Dưới sự giúp đỡ của Tô Mao Mao trong hai ngày nay, cô đã sớm tự vẽ cho mình một tấm bản đồ.

Nhà trưởng thôn ở phía nam của thôn, là ngôi nhà gạch xanh đẹp nhất.

Nhìn một cái là thấy ngay.

Nông thôn lúc nửa đêm thật sự rất yên tĩnh.

Những con chó kia vừa nhìn thấy Tô Niệm Chi thì ngay lập tức bị sức mạnh tinh thần của cô công kích nên không có sủa.

Cô thuận lợi chạm vào bên ngoài nhà của trưởng thôn, tường vây này cũng khá cao.

Vì sao nhỉ? Trong nhà có bảo bối à?

Tô Niệm Chi nâng cằm suy nghĩ một lúc, thấy một gốc cây liễu lớn ngay ngoài tường vây.

Cô đưa tay vỗ nhẹ, hôm nay phải trông cậy vào mày rồi.

Nếu là bản thân ở tận thế thì cô đã trực tiếp dùng tay không bò lên.

Tô Niệm Chi dùng hai tay ôm lấy thân cây, hai chân đạp vụt một cái lập tức bay lên.

Nhảy xuống một cách gọn gàng.

Một đôi mắt chó lóe sáng trong đêm tối, suýt chút nữa làm mù mắt cô.

Con chó đốm lớn đang định sủa lập tức im bặt.

Còn đi tới cọ vào ống quần của Tô Niệm Chi vô cùng thân mật.

Tô Niệm Chi nhanh chóng xác định được vị trí phòng của Lô Giai Giai. Cô bước vào. Lúc này nhà họ Lô hoàn toàn yên tĩnh. Lô Giai Giai đang ngủ say trong phòng.

Tô Niệm Chi dùng sức mạnh tinh thần của mình bao bọc toàn thân Lô Giai Giai. Chậm rãi tìm kiếm. Muốn xác nhận phỏng đoán của mình.

Lúc đến não, Tô Niệm Chi đột nhiên cảm giác được có gì đó khác thường.

Có một quả cầu năng lượng tỏa sáng đang kết nối với đại não của Lô Giai Giai.

Tô Niệm Chi đảo mắt, rút ra một chút sức mạnh tinh thần rồi chậm rãi xâm nhập vào quả cầu năng lượng này.

Càng đi vào bên trong thì càng thán phục, đây chắc chắn không phải là một quả cầu năng lượng bình thường.

Cái này khác hẳn với những tinh thạch bị thất lạc được tìm thấy ở tận thế.

Trong lúc tò mò, cô xâm nhập vào vùng ký ức hải mã (*) của Lô Giai Giai.

(*) vùng ký ức hải mã hay hồi hải mã: là một cấu trúc quan trọng của não bộ, có tác dụng cải thiện khả năng ghi nhớ.

Nếu người bình thường bị làm như vậy thì không chết cũng sẽ bị tê liệt.

Nhưng Tô Niệm Chi thì không, cô khống chế sức mạnh tinh thần cực kỳ thành thạo.

Chút chuyện nhỏ này chẳng là gì cả.

Hệ thống sao?

Hoàn thành nhiệm vụ và đổi lấy thứ mình muốn à?

Tô Niệm Chi gần như cảm nhận được sự thay đổi của quả cầu năng lượng, nhanh chóng rút sức mạnh tinh thần về.

Rồi biến mất khỏi phòng của Lô Giai Giai không chút dấu vết.

Ra đến sân. Tô Niệm Chi vốn chuẩn bị về nhà bất chợt dừng bước.

Dù gì đến cũng đã đến rồi, không mang về một chút quà mọn thì hình như không giống với phong cách của mình.

Dùng sức mạnh tinh thần quét qua nhà họ Lô một lúc.

Tuân thủ nguyên tắc châu chấu quá cảnh, không để lại một thứ gì.

Cô trực tiếp lấy đi toàn bộ tem phiếu và tiền được giấu trong hang ổ của nhà họ Lô.

Đương nhiên người nhà này từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra được gì.

Vốn còn lo lắng cái hệ thống gì đó sẽ có phản ứng, nhưng xem ra cũng không có vấn đề.

Hệ thống, Tô Niệm Chi tốt xấu gì cũng là người đã học đại học, đã từng đọc qua mấy quyển tiểu thuyết.

Những người có được hệ thống đều là con cưng của trời.

Cô cho rằng đó chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết nhưng không ngờ lại có thật.

Hơn nữa vừa rồi trong lúc xâm nhập, cô phát hiện cái gọi là hệ thống này có thể tăng cường sức mạnh tinh thần của bản thân.

Loại đồ ăn tươi sống được để ở trước mặt như vậy, trong lòng Tô Niệm Chi cảm thấy ngứa ngáy.

Chỉ là cô không dám tùy tiện trực tiếp ra tay với quả cầu năng lượng này.

Phải nghĩ ra một biện pháp hoàn hảo.

Nó cần hoàn thành nhiệm vụ, vậy có phải chỉ cần Lô Giai Giai không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ làm cho hệ thống này xảy ra vấn đề không?

Trong lòng Tô Niệm Chi nghĩ đến chuyện này.

Cô khinh thường, còn lâu mới chịu để hệ thống trói buộc với mình, làm công cho hệ thống ư?

Nằm mơ đi.

Cô muốn loại bỏ hệ thống và nuốt chửng nó.

Làm cho sức mạnh tinh thần của mình được lớn mạnh.

Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui vẻ.

Cướp đoạt sạch sẽ nhà họ Lô xong, Tô Niệm Chi lặng lẽ rời đi, không để lộ một gợn sóng nào.

Chỉ là cơ thể cô vẫn còn yếu.

Buổi tối trên đường trở về, cô không nhịn được mà ho khan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play