Mãi đến khi Vương Quế Phương đánh thấy hài lòng mới vỗ tay xoay người, dáng vẻ hung ác chanh chua kia trong nháy mắt biến thành mẹ hiền.

Tự động làm lơ người khác.

“Chi Chi à, chúng ta về thôi, nếu ai dám tới nữa thì mẹ sẽ giết chết bọn họ.”

Một đám người thấy trên mặt Tôn Đại Nữu đầy bùn đất, mặt sưng như đầu heo: Ai dám chứ?

Trong lúc Tô Niệm Chi xoay người, cô đột nhiên cảm giác có gì đó là lạ đang chui vào người cô.Theo bản năng, cô cảnh giác dùng sức mạnh tinh thần để chống trả.Thứ đó biến mất rồi.Ánh mắt Tô Niệm Chi đầy vẻ nghi ngờ.Vừa rồi là cái gì vậy?Tô Niệm Chi liếc nhìn người trong đám đông.

Phát hiện đám người Trương Văn Lượng đang tràn ngập ác ý đối với mình, cái này rất bình thường.

Nhưng có chuyện gì xảy ra với Lô Giai Giai này vậy?Vì sao sắc mặt lại trắng bệch?Không bình thường.

Tính cảnh giác ở tận thế khiến Tô Niệm Chi lập tức nâng mức độ cảnh giác lên mức tối đa.

Nhằm dập tắt những nghi ngờ trong lòng.

Cô liếc nhìn Trương Văn Lượng bên cạnh, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí, sức mạnh tinh thần mà bản thân mình lưu lại trong đầu anh ta cũng đủ để tra tấn anh ta đến mức phát điên rồi.

Giết được thì tốt, nhưng ở thời đại không thể giết người được thì cô có rất nhiều cách làm cho người ta sống không bằng chết.

Tô Niệm Chi đi ra khỏi bãi lau sậy thì phát hiện có hai người đàn ông đang khoanh tay đứng xem náo nhiệt.

“Anh Khiếu Vân, vị hôn thê của anh mất rồi.” Tuy giọng nói không lớn nhưng Tô Niệm Chi vẫn nghe được.

Khiếu Vân? Tần Khiếu Vân?

Có phải là người đàn ông ở tuyến mười tám giống mình không nhỉ?

Mình chết ở tập đầu tiên thì anh ta chết ở tập thứ hai.

Trong giây lát, cô liếc nhìn anh đầy vẻ đồng cảm.

Dáng dấp cũng không tệ lắm, cao ráo chân dài, vai rộng eo hẹp, ngũ quan sắc nét, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng và lãnh đạm.

Nhưng có ích lợi gì đâu.

Không thể sống sót qua tập thứ hai nữa!

“Ôi trời, người anh em, chúng ta đều là bia đỡ đạn.”

Tần Khiếu Vân nhìn Tô Niệm Chi đi tới còn quay đầu nhìn mình, trong đôi mắt sáng ngời lại đầy vẻ đồng cảm. Đồng cảm? Đúng, không nhìn lầm, cô ấy đồng cảm với mình cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ mình còn thảm hơn so với cô ấy sao?

Cô gái nhỏ này đúng là thú vị.

Vừa rồi chính mình đã nhìn thấy những động tác nhỏ của cô, rõ ràng là cô rất thông minh, lại giả bộ thành thế!

Nhưng anh cũng không hề thấy có ác cảm, vốn là người khác làm sai chuyện, có chút thủ đoạn nhỏ cũng hoàn toàn không sai.

“Này, anh Khiếu Vân, không phải anh đang nhìn Tô Niệm Chi đấy chứ?”

“Ôi trời, anh trai, em nói không phải chứ Tô Niệm Chi này đúng là một cục vàng, vô cùng dễ vỡ, cơ thể rất yếu, đi vài bước cũng đã thở gấp, dáng vẻ rất xinh đẹp nhưng mà..."

“Sức khoẻ của cô ấy rất yếu ớt sao?”

Trần Vĩ lập tức trả lời: "Đúng vậy, cả thôn này của chúng ta ai mà không biết lấy cô ấy chính là rước một tổ tông về, mỗi ngày đều phải đốt tiền, nếu không thì sao cô ấy xinh đẹp như vậy mà mười chín tuổi rồi còn chưa gả đi được."

Mười chín tuổi? Nhỏ quá. Phản ứng đầu tiên của Tần Khiếu Vân là anh lớn hơn cô tám tuổi.

“Ôi trời, anh không thể tuỳ tiện tìm một ai đó chỉ vì vừa rồi bị Lô Giai Giai làm tổn thương, nhà của anh ba đời đều là độc đinh, anh..."

“Nói bậy bạ gì đó! Huỷ hoại thanh danh con gái nhà người ta!” Tần Khiếu Vân nghiêm khắc trách móc.

Trần Vĩ nhanh chóng vả vào miệng mình: “Ấy, đúng đúng, lỗi của em, nhưng mà anh Khiếu Vân à, cho dù thím có thúc giục anh tìm vợ thì anh cũng không thể tùy tiện được.”

Tần Khiếu Vân cau mày, lần đầu tiên cảm thấy Trần Vĩ nói nhiều.

Không để ý tới Trần Vĩ mà đi thẳng về nhà.

Vừa bước vào cửa.

Lý Văn Hà lập tức lau tay bước ra đón, vẻ mặt vô cùng mong chờ: "Khiếu Vân à, thế nào? Có phải dáng vẻ của Lô Giai Giai kia rất xinh đẹp hay không, mẹ nhờ thím bên cạnh làm mai nhé?”

Trần Vĩ ở phía sau chậc lưỡi, ừ, nhìn thấy bãi lau sậy lay động cũng vui.

“Mẹ, con với cô ta không hợp!”

Lý Văn Hà nghe vậy, lại nhìn bộ mặt đó của con trai mình thì vô cùng tức giận không có chỗ phát tiết: "Thằng nhóc chết tiệt này, có phải con muốn làm cho mẹ tức chết không hả, một tên độc thân hai mươi tám tuổi, mẹ phải vất vả lắm thì người ta mới đồng ý xem mắt với con mà con còn bảo không hợp.”

"Con nói con thích người xinh đẹp mà, vậy sao con gái người ta lại không xứng với con chứ?"

“Con định đi tìm tiên nữ à!”

Tiên sao?

Phản ứng đầu tiên của Tần Khiếu Vân chính là dáng vẻ xinh đẹp của Tô Niệm Chi, sau khi nghiến chặt răng, anh nói với giọng bất lực: "Mẹ à, thật sự không hợp, con không thích như vậy.”

Lý Văn Hà tức giận ôm ngực.

“Thím, thím đừng giận, Lô Giai Giai và anh Khiếu Vân thật sự không hợp.”

Nói xong lôi kéo Lý Văn Hà nói nhỏ, chỉ thấy sắc mặt Lý Văn Hà liên tục thay đổi.

“Tôi khinh! Hai kẻ đê tiện.”

Bà tức giận đến mức không nhịn được giậm chân hai cái.

Quay đầu lại lộ ra nụ cười “mẹ hiền".

“Con trai à, lần này là mẹ nhìn lầm rồi, thế này đi, ngày mai mẹ sẽ bảo dì con chọn lại. Lát nữa mẹ đến mộ phần đốt thêm giấy cho ba con, sao lại không phù hộ cho con trai mình chứ, có phải cả ngày ở dưới bận rộn với đống đồ chơi rách nát của ông ấy hay không?”

Tần Khiếu Vân:...

Bên này, Tô Niệm Chi vừa về đến nhà đã thấy hơi yếu, hôm nay quả thực là cô đã dùng không ít sức mạnh tinh thần.

“Chi Chi à, con nằm đi, mẹ pha cho con chút nước đường đỏ nhé.”

Nói xong, bà lấy một gói đường đỏ dày cộm từ trong phòng ra.

Đường đỏ ở thời này cũng là đồ quý hiếm, quả thật thứ này nhà họ Tô không thiếu nhưng đều là do anh ba bí ẩn của cô gửi về.

Trong ấn tượng của cô, anh ba cũng trông giống anh hai, ai cũng thuộc loại thô kệch, hơn nữa người nhà họ Tô đều rất cao, ngay cả Tô Niệm Chi cũng gần một mét bảy.

Chỉ là quá gầy, cũng không biết tại  sao nguyên chủ gầy đến vậy mà vẫn có bánh bao lớn.

Nghĩ tới tiểu vượng tử (*) của mình mà rớt nước mắt.

(*) tiểu vượng tử: tên một loại bánh dứa được vo viên tròn nhỏ nhỏ vừa ăn. Ý nữ chính là đang nhớ tới bộ ngực bé xíu của mình trước kia.

Đúng là được trời ưu ái.

“Nào, Chi Chi uống chút nước đi, yên tâm, mẹ bảo ba con đi cắt thịt để tối nay mẹ làm thịt kho tàu cho con rồi.”

Tô Niệm Chi nhấp một ngụm nước đường đỏ nóng hổi, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Mẹ à, mẹ tốt quá đi.”

Vương Quế Phương chua xót trong lòng, sờ mái tóc mềm mại của cô.

Nếu lúc đó mình mang thai Chi Chi mà không xuống ruộng làm việc dẫn tới sinh non thì sức khoẻ của Chi Chi đã sẽ không kém như vậy.

“Nói gì thế? Con chính là sinh mạng của mẹ, con cứ việc ngoan đi, mẹ sẽ nuôi con cả đời.”

“Mẹ à, còn có con với anh nữa!”

“Còn con, còn con nữa!” Tô Mao Mao hăng hái giơ tay lên: "Lớn lên con sẽ kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền cho cô út cả đời không phải lo không có trứng gà ăn!"

Tô Niệm Chi cười khúc khích, trong mắt cậu bé, cả đời không phải lo không có trứng gà ăn chính là hạnh phúc.

Dưới ánh hoàng hôn chiếu đỏ bầu trời, từng áng mây hồng lần lượt xuất hiện.

Gió chiều thổi nhẹ qua, trong viện nhỏ tràn ngập tiếng cười và cảm giác ấm áp.

Tô Niệm Chi khoa tay múa chân tự kể một câu chuyện, anh cả đang chẻ củi, còn anh hai không biết đang viết vẽ cái gì ở dưới đất.

Ba Tô đang ngồi ở trong sân đan giỏ tre, Vương Quế Phương đang nấu thịt ở trong phòng bếp, mùi thịt thơm lừng bay ra.

Mao Mao, Tô Triết Văn và Tô Triết Vũ đều liên tục nhìn vào phòng bếp.

“Ba ơi, sữa thơm quá. Con hơi đói bụng.”

“Ba cũng thèm.”

“Anh cả, xem tiền đồ của anh kìa.”

Nếu không phải Tô Niệm Chi thấy anh hai nuốt nước miếng thì chắc hẳn cũng tin.

Cô nghiêng đầu, suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Cái thứ bí ẩn đó là cái quái gì vậy?

Thứ đó khá giống với sức mạnh tinh thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play