“Vậy nếu không thì sao, nói không chừng là bây giờ trong bụng con gái tôi đã có một đứa con rồi.”
Tất cả mọi người đều bị sốc bởi cuộc đối thoại của hai người này.
Vô liêm sỉ.
Hai người này đúng là đồng nát với sắt vụn, vô cùng hoàn hảo!
Thấy hai người vừa rồi còn lao vào đánh nhau mà giờ lại muốn xoay chuyển tình thế.
Tô Niệm Chi nhỏ giọng khóc lên.
“Vậy là hai người đã thông đồng với nhau từ lâu rồi sao? Tôi… tôi…”
Nói xong thở không ra hơi: “Mẹ à, nếu con chết thì mẹ nhớ đi báo cảnh sát, hai người bọn họ ngoại tình với nhau, đã vậy Trương Văn Lượng còn có ý định ám sát con!”
“Ám sát sao?”
Đột nhiên những người trong đám đông bắt đầu thì thầm, nhìn Trương Văn Lượng với ánh mắt sai sai!
“Chi Chi à, là cậu ta đẩy con sao?”
Vương Quế Phương lập tức mất kiểm soát, giơ dao phay của mình lên định đánh.
Hai anh em nhà họ Tô cũng đứng lên, cao lớn và cường tráng như hai ác thần, nhìn chằm chằm Trương Văn Lượng với vẻ hung tợn.
“Con nhỏ bệnh hoạn nhà cô đang nói bậy bạ gì vậy hả? Tôi xé nát miệng cô bây giờ!”
Nhưng vừa nhìn thấy con dao rựa trong tay Vương Quế Phương thì hai chân nhất thời run rẩy.
“Bà, bà…”
Tô Niệm Chi "yếu ớt" đứng thẳng dậy khỏi người của Vương Quế Phương: “Trương Văn Lượng, có phải năm ngày trước anh hẹn tôi ở bờ sông nhỏ không?”
Trương Văn Lượng nhíu mày: "Phải.”
“Vậy có phải anh đích thân nói từ hôn với tôi không?”
“Đúng, đó là vì người tôi thích không phải cô mà là Giai Giai, cho nên không đành lòng để cô bị dang dở!”
Thậm chí dáng vẻ thâm tình này của Trương Văn Lượng lại khiến cho rất nhiều cô gái trong đám đông thấy ngưỡng mộ, ước mình có thể biến thành Lô Giai Giai.
“Anh Lượng…”
Lô Giai Giai cắn môi, dáng vẻ trông như một tiểu bạch hoa.
“Chi Chi, tình cảm không thể miễn cưỡng được!”
Tô Niệm Chi cũng sắp nôn ra, mặt mày cau lại, cô vốn xinh đẹp, cho dù có bệnh cũng xinh đẹp tuyệt trần.
Trong lòng Trương Văn Lượng không khỏi cảm thán, nếu cô nặng tình với mình như vậy thì sau khi kết hôn, bản thân cũng không phải là không thể có gì với cô.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ của Tô Niệm Chi khi ở dưới người mình, anh ta cảm thấy căng cứng cả người.
Tô Niệm Chi là ai chứ?
Cô đã từng thấy nhiều ánh mắt như vậy ở tận thế nên nhất thời chỉ muốn móc mắt của Trương Văn Lượng ra.
Cô hỏi: “Có phải anh nói tôi không thể sinh con không?”
Trương Văn Lượng vô thức cảm thấy những lời này không đúng, nhưng anh ta vẫn buột miệng thốt ra: “Chuyện cô không thể sinh con là sự thật.”
Toàn thân của Tô Niệm Chi bắt đầu run rẩy: “Trương Văn Lượng, anh nói tôi không thể sinh con, sống chính là gánh nặng cho người khác, anh nói như vậy không phải là ép tôi tìm đến cái chết sao?”
Trương Văn Lượng muốn giải thích nhưng không biết vì sao mà không thể nói nên lời.
“Tôi nhất thời kích động muốn tìm anh để nói lý lẽ, anh lại trở tay đẩy tôi một cái nên tôi mới rơi xuống sông nhỏ.”
“Nhưng anh lại nói là tự tôi nhảy xuống sông.”
“Vốn dĩ tôi muốn quên đi, suy cho cùng cũng là do cơ thể tôi vô tích sự, nhưng bây giờ anh lại thực sự từ hôn với tôi vì đã sớm ngoại tình với Lô Giai Giai.”
"Trương Văn Lượng! Không phải anh ám sát tôi thì là cái gì!”
Tô Niệm Chi nói một hơi, toàn thân run rẩy thở dốc.
Giọng nói bình tĩnh, không nhẹ cũng không nặng nhưng lại rất có khí phách.
Chỉ bằng vài ba câu mà đã rửa sạch những vết nhơ gần đây ở trên người mình.
Người trong thôn tuy ít học nhưng không có chuyện dưa muối gì mà chưa từng thấy qua.
Suy đi nghĩ lại là biết cái gia đình của Trương Văn Lượng cũng không phải tốt đẹp gì.
Lời đính hôn lúc trước với nhà họ Tô là dùng mạng của cụ ông nhà họ Tô để đổi lấy, ông cụ đã cứu ba của Trương Văn Lượng là Trương Sơn Căn thoát khỏi bầy sói nhưng bản thân ông cụ lại mất mạng.
Người nhà họ Trương đã thề rằng sau này sẽ chăm sóc tốt cho đứa cháu gái có cơ thể yếu ớt này của nhà họ Tô.
Bây giờ anh ta muốn hủy hôn thì cũng coi như xong, vậy mà táng tận lương tâm ép con gái người ta vào chỗ chết, đây không phải là tệ đến tận xương tủy thì là cái gì.
Loại người như vậy thật sự có thể thi vào đại học, sau đó mang lại lợi ích cho người trong thôn sao?
Người dân trong thôn nhất thời đều im lặng.
Trương Văn Lượng không biết vì sao vừa rồi mình lại không thể nói chuyện, vừa vội vừa hoảng.
"Tô Niệm Chi, tôi không có, tôi chỉ là…”
Còn chưa nói xong, Tô Niệm Chi đã ngã thẳng về phía sau.
‘Phụt’, cô phun ra một ngụm máu tươi.
“Chi Chi!”
Vương Quế Phương luống cuống, nước mắt rơi xuống.
“Thằng cả, thằng hai đánh chết cậu ta cho mẹ!"
Hai anh em nhà họ Tô giống như hai vị hộ pháp trừng mắt, xách Trương Văn Lượng lên.
“Anh trai…”
Tô Niệm Chi lên tiếng ngăn cản, trong phim truyền hình cũng vì bọn họ làm vậy mà bị cảnh sát mang đi.
“Đừng đánh…”.
Hai anh em nhà họ Tô tức đến đỏ mắt, lúc này mà em gái còn nghĩ cho tên này sao?
Nhất thời gấp gáp không biết nên làm gì.
“Anh à, so đo với loại rác rưởi này sẽ hạ thấp chúng ta. Nếu thật sự muốn đánh thì hãy để em tự giải quyết sau đi!”
Những ngày tươi đẹp của anh ta còn ở phía sau!
“Được rồi! Cô nhóc họ Tô, cô muốn thế nào?”
Lúc này một ông già chống gậy phía sau đám người được một người đàn ông khác nâng đỡ đi tới.
Là ba của Trương Văn Lượng… Trương Sơn Căn.
Tô Niệm Chi thầm trợn trắng mắt.
Cả nhà đều là loại rác rưởi.
Trùng hợp là trong mở đầu của bộ phim này có viết, Trương Sơn Căn ác độc từ khi còn nhỏ, khi còn bé, ông ta hành hạ chó mèo cho đến chết, lớn lên thì gây ra không ít tai họa cho các cô gái.
Những thứ này đều in rõ mồn một trong ký ức của ông ta.Người đàn ông này là một kẻ biến thái.Ông ta còn thèm muốn chính con dâu của mình.Nhưng đó không phải là chuyện của cô.
Cô nhìn Trương Sơn Căn ra vẻ ngoài thành thật, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ thối nát.
Cô yếu ớt nói: "Tôi không làm gì sai cả, sao lại đối xử với tôi như vậy, mẹ à, hay là chúng ta đi tìm cảnh sát đi..."
Trương Sơn Căn nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Chi: "Cô Tô, chúng tôi bồi thường ba mươi đồng, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi!"
“Cái gì? Ba mươi đồng?”
Tôn Đại Nữu kêu lên, thấy Trương Sơn Căn cảnh cáo, bà ta nghẹn lại, trong lòng cảm thấy căm hận nhà họ Tô.
Liên tục mắng mỏ.
“Mẹ, hay là đi báo cảnh sát đi.”
“Cô muốn bao nhiêu?”
Tô Niệm Chi đảo mắt, cẩn thận véo cánh tay mẹ cô một cái.
Mẹ và con gái tâm linh tương thông mà!
Vương Quế Phương lập tức phản ứng lại: "Trong thôn ai mà không biết Chi Chi nhà chúng tôi sống nhờ vào nhân sâm trên núi. Một củ cũng ba trăm đến năm trăm, nếu mấy người không lấy ra được thì chờ Trương Văn Lượng ngồi xổm ở hàng rào trong thôn đi."
"Hay lắm, con khốn này, ba trăm, sao không đi chết luôn đi, xé nát bộ xương rẻ tiền của cô mang đi bán cũng không bán được số tiền ấy!"
“Mẹ, đi báo…”
“Được, ba trăm!”
Người vây xem trong thôn đều sửng sốt, ba trăm ư!
Nhiều tiền như vậy, một là cảm thán nhà họ Trương có tiền, hai là cảm thán nhà họ Tô thật sự dám nhận!
“Đưa tiền đây!”
Trương Sơn Căn còn định lén chơi xấu nhưng không ngờ Tô Niệm Chi lại lanh như vậy.
Ông ta nháy mắt với bà Tôn một cái.
Một lúc sau, bà Tôn run rẩy giao ba mươi tờ mười đồng cho Tô Niệm Chi.
"Con điếm con, lấy tiền quan tài của cô đi."
Vương Quế Phương tát bà ta một cái “bốp”: "Ai kêu miệng bà thối này.”
“Vừa ăn cứt đúng không.
Tay năm tay mười, mặt bà ta lập tức sưng lên.
Tôn Đại Nữu hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Quế Phương - là người đánh cả thiên hạ, thậm chí cả răng cũng bị đánh rụng.
Không ai dám tiến lên, không thấy con dao để bên cạnh người ta sao?
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, mọi người ở đây nghe được đều tê dại cả đầu.
Thật sự là lâu rồi không thấy Vương Quế Phương ra tay, một khi ra tay thì phải bùng nổ a.