Trên đường đi, Tô Niệm Chi cười híp mắt nhìn đám dê con của mình.

Trần Vĩ vốn còn muốn trêu chọc cô, nhưng bị Tần Khiếu Vân liếc mắt nhìn, anh ấy bèn nhanh chóng thức thời ngậm miệng lại.

Ba người nhanh chóng đi xuống núi.

Tay trái Tô Niệm Chi đỡ eo tay phải không ngừng vỗ ngực mình thở không ra hơi, nhỏ giọng nói: “Hai người đi trước đi, em sẽ đuổi theo sau ngay.”

Tần Khiếu Vân bình tĩnh đặt con dê xuống đất.

“Anh cũng hơi mệt, chúng ta nghĩ ngơi một lúc đi.”

Trần Vĩ không thể tưởng tượng nổi Nhìn Tần Khiếu Vân, mắt trừng to.

Không phải chứ ,anh ơi, người đàn ông hôm qua dẫn em vượt qua ba ngọn núi đi mấy chục dặm đường bước đi như bay hơi thở không loạn không phải là anh ư?

Trần Vĩ nghĩ tới hình ảnh ngày hôm qua: “Anh, em thật sự mệt mỏi nghĩ một lát đi.’ 

Rổi lại bị ánh mắt khinh bỉ của anh nhìn ép đứng lên.

Buổi tối trở về chân run rẩy không chịu được.

Còn anh cứ như không có việc gì. Thế mà giờ anh lại than với em là anh mệt hả anh? Mạng của không phải là mạng ư?

Tô Niệm Chi nhìn anh ngồi yên mà vẫn thẳng lưng, cũng không biết người tốt như vậy rốt cục chết như thế nào? Nể tình anh đã giúp cô, có phải cô cũng nên giúp anh hay không?

Nghỉ ngơi một hồi sắc mặt tái nhợt của Tô Niệm Chi khá hơn một chút.

Ba người chậm rãi đi vòng qua con đường đi vào thôn.

“Ồ, hôm nay lạ thật sao mấy bà thím lắm chuyện đó không có mặt ở đây nhỉ?”

Trần Vĩ nói thầm.

Mấy người mới vừa đi tới cửa nhà họ Tô thì phát hiện trước cửa chật kính người

“Trần Vĩ, em cứ mang dê tới nhà anh đi.”

Sau khi nhận được ánh mắt của Tần Khiếu Vân, Trần Vĩ nhanh chóng khiêng dê lên bỏ chạy.

“Để tôi vào nhà xem sao.”

Tô Niệm Chi nhìn từng lớp người đông nghẹt, chen thế nào cũng không chen vào

được.

Trong đám người truyền đến tiếng mẹ cô là Vương Quế Hoa nổi trận lôi đình: “Bà già thối mồn họ Mã kia, tôi đánh rắm vào mặt bà bây giờ. Con mẹ nó, bà nói ai là kẻ giết người hả?”

Mã Tịch Mai hắng giọng: “Vương Quế Phương, nhất định là bà ghi hận Lưu Phân chê ma ốm nhà bà khắp nơi. Một thứ của nợ mà suốt ngày đòi làm bảo bối khắp thôn. Ai mà không biết bà thương yêu đứa ma ốm nhà bà thế nào.”

Vương Quế Phương vừa nghe thấy có người lấy con gái bảo bối của bà ra giễu cợt, tức giận đến đỏ cả mắt.

Lập tức xông lên đè Mã Tịch Mai dưới thân tát liền hai phát.

Bà vừa tát vừa mắng cho chừa cái tật xấu miệng này.

“Ai cho bà nguyền rủa Chi Chi nhà tôi hả? Bà đây phải đánh nát cái miệng thối của bà.”

Người vây xem không một ai dám bước tới ngăn cản.

Chỉ có Tôn Đại Nữu lắc hông lên tiếng: “Tôi thấy có người ác giả ác báo, ngay cả ông trời cũng không quen nhìn.

Tô Niệm Chi cười lạnh một tiếng: “Vậy ông trời cũng có mắt quá rồi, để bà và con bà phải chịu quả báo trước.”

“Mà miệng của bà khỏi rồi hả ?”

Tô Niệm Chi nhàn nhạt hỏi một câu khiến cả người Tôn Đại Nữu run lên. Vất vả lắm cái miệng này của bà ta mới tốt lên được. Nhớ tới những ngày bị người ta cười nhạo bà ta phẫn nộ muốn phát điên.

“Con ma ốm chết tiệc này, mày nói ai đấy?” 

Lời còn chưa dứt đã thấy đế dày của một người bay qua.

“Bốp” một tiếng một dấu giày in rõ lên mặt bà ta.

Vương Quế ấn đầu gối vào người Mã Tịch Mai một tiếng trắc vang lên.

“Tôn Đại Nữ, con mẹ nó, con trai bà dâm loạn xong còn muốn giết chết Chi Chi nhà tôi. Đừng tưởng rằng bà bồi thường cho chúng tôi 300 đồng là xong. Đừng có chọc tức bà đây. Nếu không bà đây sẽ báo cảnh sát tống nó vào tù. Sau khi bị bắt để tôi xem làm sao nó vào được đại học. Tôi nhổ vào làm mất hết mặt mũi của thôn Du Thủy chúng ta.”

Tôn Đại Nữu nhìn ánh mắt trực lửa và có phần lên án của hàng xóm xung quanh, hai tay rung lên vì tức giận.

Trong mắt Tô Niệm Chi hiện lên một tia đen tối, lần này sức mạnh tinh thần của cô không chút do dự trực tiếp phá hư thần kinh não bộ của Tôn Đại Nữu.

Chỉ thấy Tôn Đại Nữu vốn tức giận đến run tay đột nhiên run rẩy cả người kêu: “Á á á..”

Một giây tiếp theo cả người ngã thẳng về phía sau

“Trời ạ, Tôn Đại Nữu này bị liệt rồi. Con dâu cả nhà họ Tôn đâu, mau mau cõng mẹ chồng về nhà đi.” 

Con dâu nhà họ Tôn đang đứng xem náo nhiệt xám xịt bước ra khỏi đám đông. Cô ta chỉ có thể chấp nhận số phận cỗng mẹ chồng về.

“Quả nhiên là báo ứng không biết có phải là do ông nội Tô hay không.”

Trong đám người có không ít người thì thầm lúc nhìn vào sân nhà họ Tô cũng thấy lạnh cả sống lưng.

Mã Tịch Mai vốn đang kiêu ngạo nhưng bây giờ cũng bắt đầu run lên, ấp úng muốn phủi sạch quan hệ: “Tôi, tôi chỉ nói bà và Lưu Phân có có xích mích. Tôi không nói bà giết bà ta.”

“Vớ vẩn bà với Lưu Đại Chủy cũng hay nói xấu Chi Chi nhà tôi. Chẳng lẽ tôi cũng tính giết bà hay sao. Hơn nữa trong thôn này có ai chưa từng bị Lưu Phân nói xấu. Ý của bà là chúng tôi đều muốn giết bà ta hả?”

Mã Tịch Mai bị chặn họng đến mức không thể nói được gì.

“Đúng thế, lần trước Lưu Đại Chủy còn nói con chó của tôi đã ăn thịt gà của bà ta đấy.”

“Lưu Đại Chủy còn dặn cháu gái nhà mình kêu cái gì mà mà lớn lên như vậy gả

cho công nhân trong xưởng quần áo còn không bằng quyến rũ công nhân trong thị trấn.”

“Bà ta còn chê mẹ chồng bà ta thích ngửi mùi tất thối.”

Tô Niệm Chi nghe xong cuối cùng cũng hiểu ra trong thôn có một người phụ nữ miệng nát tên là Lưu Phân vừa mới chết.

Bọn họ nghi ngờ cái chết của bà ta là do nhà họ Tô gây nên.

“Chi Chi, đừng nghe bọn họ nói nhảm.”

Nói xong Vương Quế Phương đứng dậy đi tới chỗ Tô Niệm Chi. Cô con gái bé bỏng của bà là một cô gái trong sáng ngoan ngoãn bà không đành lòng để cô phải nghe những lời bẩn thiểu như vậy. 

Tô Nhị Hà cũng từ phía sau cầm đòn gánh đi ra, vừa rồi là chuyện giữa các bà cô lớn tuổi với nhau ông không tham gia vào là vì biết vợ mình rất lợi hại nhưng nếu lúc này có ai đó muốn đụng đến con gái ông thì ông sẽ liều mạng với họ.

Tô Niệm Chi nhìn hai người họ đứng chắn trước mặt cô, giúp cô ngăn chặn những ánh mắt có thể khiến cô tổn thương.

Trong lòng thấy ấm áp vô cùng.

“Ai nha, mọi người vẫn còn ở đây à? Ở bên kia trưởng thôn đang dẫn cảnh sát đi bắt Nhị Lại Tử kìa.”

“Cái gì?” Mọi người vừa nghe thấy có chuyện để hóng, tất cả lập tức biến mất khỏi cửa nhà họ Tô.

“Mẹ có chuyện gì vậy?”

Vương Quế Phương nhặt giày lên, thở dài.

“Sáng sớm hôm nay chú điếc đánh cá trong thôn phát hiện ra thi thể của Lưu Đại Chủy bên bờ sông, toàn thân bà ta đã biến dạng. Thế nên chẳng phải là cảnh sát tới đây đây rồi sao, họ đã đưa người đi rồi.” nói xong thì tức giận vô cùng:

“Người vừa lôi đi thì tin đồn liền truyền ra, cả chuyện tối qua Lưu Đại Chủy cãi nhau với mẹ cũng bị đồn thổi khắp nơi.”

“Tức chết mẹ mà.”

Tô Niệm Chi gật đầu đã hiểu sơ sơ.

“Con nói xem có xui hay không chứ, trong thôn này có nhà ai chưa từng cãi nhau đâu sao có thể vì một câu nói mà giết người được? Không biết Lưu Đại Chủy đó đã đắc tội với ai?”

“Được rồi bà nó này vào nhà đốt phong long đi.”

Tô Niệm Chi nghĩ đến Tần Khiếu Vân vẫn còn đứng ngoài cửa nên lập tức bước ra ngoài.

“Này, Tần Khiếu Vân…” 

“Tôi trông thấy Nhị Lại Tử và Lô Giai Giai chui rút trong đống cỏ khô.” 

“Hả?” Tô Niệm Chi bị câu nói của Tần Khiếu Vân làm cho bối rối.

Một lúc lâu sau cô mới thốt ra một câu: “Anh nghi ngờ Lô Giai Giai giết Lưu Phân à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play