Đưa tới cửa mà không lấy thì chính là đồ ngốc.

Sau một hồi bị Tô Niệm Chi tấn công tinh thần. Con thỏ ngã gục tại chỗ. 

Sau đó cô lấy sợi dây buộc vào chân con thỏ rồi xách trên tay. Tiến thêm vài bước nữa cô nhìn thấy một đàn dê đang kêu be be trên một bãi cỏ lớn cách đó không xa.

Đôi mắt Tô Niệm Chi sáng lên 1 2 3 4 ... con dê biết bao nhiêu là thịt.

Tô Niệm Chi bắt đầu chuẩn bị. Cơ hội này không thể bỏ qua được. Nhất định phải mang đi hết, mang tất cả chúng đi.

Dê núi hoang thế này chắc là không thể nuôi trong nhà được mấu chốt là sợ bị người ta nhớ thương đàm tiếu.

Tốt nhất là giữ lại một hai con ăn, sau đó bán hết phần còn lại.

Tô Niệm Chi nghĩ đến mùi thịt dê nướng trước ngày tận thế.

Cô có cảm giác như nước bọt đang nhỏ ra từ khóe miệng. 

Thịt dê nướng! Tôi đến đây! Sườn dê nướng! Tôi đến đây!

Hu hu hu thơm quá đi trong mất.

Cô chỉ có dê với dê.

Dê núi ở một bên cũng không hề ngốc, chúng đã phát hiện ra Tô Niệm Chi nhưng chỉ trong chốc lát lại cúi đầu tiếp tục ăn cỏ.

Không phải chứ động vật trong núi này thành tinh hết rồi hả? Cả đám đều ghét bỏ cô? Tại sao?

Sức khỏe cô yếu mà chúng cũng biết cô tức giận.

Tuy nhiên ánh mắt này ngược lại làm cho lý trí của cô lấy lại được phần nào. Nếu cô cứ kéo con dê về một cách trần trụi như vậy thì sẽ không có cách nào để giải thích hợp lý được việc giết một con dê chỉ bằng một cú đấm là không hợp lý. Hay thể chất ốn yếu này đã ăn sâu vào lòng người.

Cô còn phải kiềm chế một chút, ít nhất cần thay đổi từ từ. Cô im lặng nhìn đám thịt dê, xiên nướng đang vui vẻ gặm cỏ thì đột nhiên một sinh vật khổng lồ xâm nhập vào tầm nhìn của Tô Niệm Chi.

Đó là một con hổ màu nâu vạn có sọc ngang màu đen và tứ chi khỏe mạnh.

Đôi mắt Tô Niệm Chi đột nhiên sáng lên. Có cách rồi.

Hổ lớn tức chúa tể của núi này đang lang thang tìm mồi. Nó nhìn thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt. Đôi mắt con hổ mười phần uy hiếp nhìn về phía Tô Niệm Chi hổ. Con vật hai chân này bị bệnh à? Cô nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Bằng vào cô, xem chừng còn chẳng đủ để tôi nhét kẽ răng.

 "Oa, trợ thủ đắc lực đây rồi!"

Tô Niệm Chi nhếch môi lộ ra một hàm răng trắng hai má lúng đồng tiền sâu hoắm.

Hổ sinh vật kia có vấn đề toàn thân. Hổ đã sẵn sàng để tấn công nó trực tiếp lao về phía cô. Trong mấy giây này, thân hình khổng lồ của con hổ nặng nề đập xuống đất.

Con hổ không hiểu nổi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nó cảm thấy đầu mình đột nhiên ong ong, nó lại đứng lên sau đó nhanh chóng chạy về phía đàn dê. Nó chỉ có một ý nghĩ là cắn đứt cổ con dê còn không thể để lại vết cắn quá khó coi nữa.

Đàn dê đang thoải mái gặm cỏ bỗng bị một con hổ nhào vào.

Cả đàn hoảng sợ chạy trốn như điên nhưng chúng không phải là đối thủ của hổ, be be kêu loạn rồi chết trong miệng hổ.

Tô Niệm Chi nhìn về phía con dê đầu đàn sắp trốn thoát liền căng thẳng lập tức khống chế con hổ đuổi theo gào. Chỉ với một cú nhảy, đôi móng vuốt lớn của hổ đã trực tiếp hất con dê xuống đất.

Dê con còn muốn chạy hả? Con dê đầu đàn trực tiếp nhắm mắt lại bị tuyên phán vận mệnh.

Tô Niệm Chi nhìn vết máu khắp nơi trên mặt đất hay có chút thảm thiết. Chỉ là mùi máu tanh nồng thế này phải xử lý thế nào bây giờ.

Con hổ thấy Tô Niệm Chi nhìn chằm chằm con mồi của mình. Nó theo bản năng rống lên với cô.

"Gầm cái rắm! Đây là của tao!" 

Đương nhiên là hổ không hiểu Tô Niệm Chi đang nói cái gì nhưng nó chắc chắn rằng sinh vật hai chân trước mặt sắp cướp đi đồ ăn của nó.Bản tính hoang dã khiến nó nhe răng gầm gừ với Tô Niệm Chi.

Tô Niệm Chi cau mày không hài lòng. Cô trừng mắt nhìn con hổ. Ngay lập tức hổ cảm thấy đầu mình đau nhức, rên rỉ kêu lên.

Tô Niệm Chi hài lòng mỉm cười ngọt ngào. Tiếp theo làm cách nào để mang con mồi về.

Hay là buộc lại kéo về nhưng có tới tận bảy con dê đó, hơi mệt. Cô nhìn chằm chằm vào mắt hổ nghiêm túc suy nghĩ về khả năng bảo hổ giúp cô vận chuyển đàn dê về.

Con hổ vốn đang đau đầu đột nhiên cảm thấy một cơn ấn lạnh chạy dọc sóng lưng: "Gào gào" 

Có rồi Tô Niệm Chi nhìn con hổ tâm trí điều khiển con hổ. Sau đó cô xoay người chạy xuống núi, cô thở hổn hển, gió thổi qua tai tiếng vù vù vù mang lại cho cô một niềm vui tự do.

"Anh Khiếu Vân, đó không phải là người nhà họ tô à?" Tần Khiếu Vânnhìn thấy một bóng lưng nhỏ hoang mang rối loạn. Rất giống bóng dáng đó.

Nhưng như thể phía sau có người đuổi theo cô.

Cô ấy làm sao vậy? Chắc không phải là gặp phải thứ gì đó chứ?

Vừa nghĩ tới thứ to con trên núi Tần Khiếu Vânsải nhanh bước chân. Cả người đã tiến thêm một mét.

"Anh Khiếu Vân đợi em với"

"Tô Niệm Chi, Tô Niệm Chi" Tần Khiếu Vânlớn tiếng gọi

Tô Niệm Chi chạy rất nhanh đang vui mừng thì chợt nghe thấy có người gọi mình. Cô dừng lại khóe mắt cô đỏ hoe khi nhìn thấy Tần Khiếu Vânđang đuổi theo mình. Giọng nói run rẩy vì thở gấp:

"Có hổ." 

Giọng nói mềm mại cô gái nhỏ thở hổn hển, hai má đỏ bừng, khóe mắt đỏ hoe, đầu tóc trối bù trông rất đáng thương và ốm yếu.

Khiến trái tim của Tần Khiếu Vânhung hăng thắt lại. Anh khắc chế xúc động muốn ôm chặt người vào lòng an ủi. Lưỡi chạm vào hàm răng:

"Đừng sợ em an toàn rồi"

Lúc này Tô Niệm Chi mới nói: “Có dê.” 

Trong long thầm nói yểm hộ tôi với.

Nhìn đôi mắt cô lấp lánh mong chờ. Anh lập tức hiểu ra.

Cười phá lên.

“Ở đâu?”

Tô Niệm Chi dùng ngón tay chỉ phương hướng, cất giọng mềm mại ngọt ngào: “Nơi đó.

“Tôi sẽ đi với em.”

Tần Khiếu Vânđi theo cô gái nhỏ, thấy bước chân cô có chút yếu ớt: “Em có cần ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?” 

“Không, dê quan trọng hơn.”

Thật sự rất cố chấp.

Cuối cùng thì Trần Vĩ cũng đuổi kịp.

“Không đúng, Tô Niệm Chi, cô gặp hổ thật à? Sao cô có thể chạy thoát được thế?”

Tô Niệm Chi cúi đầu.

Ánh mắt của Tần Khiếu Vân: _

Trần Vĩ: ?

“Tôi không bị nó nhìn thấy.”

Trần Vĩ liếc nhìn Tô Niệm Chi. Cũng đúng, thân hình cô nhỏ bé như vậy, Nhất định là hổ đang đi săn nên không chú ý tới.

Khi gần đến nơi Tô Niệm Chi tiến hành khống chế tinh thần con hổ bảo nó đi nhanh.

Con hổ vốn đang giúp cô chăn dê lộ ra nét bối rối mơ màng rồi chạy sâu vào rừng.

“Mụn nội nó, đúng là hổ thật.”

Tần Khiếu Vân cũng nhìn thấy bóng dáng con hổ chợt lóe qua.

Theo bản năng, anh bước lên bảo vệ Tô Niệm Chi đằng sau lưng.

Một mình Trần Vĩ đứng một bên: “Anh à, hóa ra tình yêu rồi sẽ biến mất hở?”

“Tần Khiếu Vân, dê kìa”

Tần Khiếu Vân nhìn thi thể mấy con dê cách đó không xa mặt lộ vẻ nghi hoặc sao con hổ này cắn chết dê mà lại không ăn.

Hơn nữa mấy con dê này đều chết cách đây không lâu.

Con hổ này có bệnh à?

Hổ đã đi xa chợt thấy cả người run lên, sao vừa rồi nó phải đi nhỉ?

Mấy con vật hai chân kia cũng đâu đánh lại mình đâu.

Tần Khiếu Vân nhìn mấy con dê đã chết rồi liếc nhìn Trần Vĩ.

Trần Vĩ:!!

Cam chịu số phận, anh ấy bước tới khiêng dê.

“Đợi đã.” 

Hai người nhìn thấy Tô Niệm Chi Đang túm một con thỏ trắng nhỏ đi tới.

Tần Khiếu Vân thấy cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mấy con dề, tay thì đang ôm thỏ trắng, anh bất lực nói: “Dê đều là của em hết.”

“Nhưng mà là các anh khiêng về.”

Tần Khiếu Vân trầm giọng nói: “Là em phát hiện, tất cả là của em.”

Trần Vĩ :??? Anh à, có tới bảy con dê đó? Có phải anh đang hào phóng quá rồi không? Còn em thì sao em là người khuân vác hả?

Tô Niệm Chi mỉm cười nói: “Vậy em sẽ mời các anh ăn thịt dê nướng.”

Tần Khiếu Vân yên lặng gật đầu

Vác hai con trên vai, tay cầm thêm hai con, anh sải bước bước về phía trước.

“Đừng đi sát quá, mùi không dễ ngửi đâu.”

Trần Vĩ: _

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play