Tần Khiếu Vân không trả lời nhưng Tô Niệm Chi vẫn nhìn ra lời xác nhận trên mặt anh.

Người đàn ông này thật sự rất thông minh.

Cô vốn cho rằng chỉ có mình biết chuyện của Lô Giai Giai và Nhị Lại Tử, không ngờ rằng anh cũng vậy.

Vừa rồi lúc Tô Niệm Chi nghe được cảnh sát đã bắt Nhị Lại Tử phản ứng đầu tiên của cô là nghi ngờ Lô Giai Giai.

Cô quay đầu sang, hơi ngẩn lên nhìn anh.

“Anh định sẽ làm gì?”

Tần Khiếu Vân thấy ánh mắt cô gái nhỏ chẳng động chút hoài nghi ngược lại còn có sự tin tưởng chân thành.

Lòng anh lập tức mềm nhũn.

Giọng anh cũng hơi khàn đi: “Tôi sẽ lo liệu việc này, lát nữa tôi sẽ bảo Trần Vĩ mang dê qua đây để anh hai của em xử lý.”

Anh xoay người đi hai bước, rồi lại quay đầu lại.

“Lô Giai Giai không phải là người đơn giản đâu, nhớ phải chú ý an toàn.”

Tô Niệm Chi nhìn theo bóng lưng của anh hơi sửng sốt người khuyên cô chú ý an toàn sớm đã chết trong cơn thủy triều thây ma.

Lô Giai Giai là người có hệ thống.

Dù Tần Khiếu Vân rất mạnh nhưng lỡ như có gì bất trắc xảy ra thì sao. Tô Niệm Chi ngẫm nghĩ, xem ra cô phải tìm cách ở riêng với Lô Giai Giai một lúc.

Nhị Lại Tử bị bắt vẫn chưa được thả ra người trong thôn đều bàn luận sôi nổi cho rằng nhất định là do hắn giết. Người thân của Lưu Phân kéo một đám người đến cướp sạch nhà Nhị Lại Tử, một mình góa phụ Chu căn bản không thể chống trả nổi chỉ có thể mắng chửi.

Từ đó về sau Tần Khiếu Vân không xuất hiện trong thôn nữa. Cả Trần Vĩ sau khi đem dê tới đây cũng không thấy đâu.

Tô Niệm Chi Đang ngồi trong sân nghĩ cách để xác nhận suy đoán của mình thì

thấy Tô Mao Mao che mặt cúi đầu quay trở lại.

“Mao Mao?”

“Cô út”

Tô Niệm Chi cau mày nhìn hành động kỳ cục, quay mông về phía mình của Mao Mau.

“Con làm sao đấy?”

“Không. Không có gì ạ.”

Ánh mắt Tô Niệm Chi thay đổi lập tức đứng dậy đi tới cô cúi người xuống: “Quay

sang đây để cô út xem thử.”

Tô Mao Mao bất đắc dĩ phải bỏ tay ra. Khóe miệng cậu bé bị rách, trên mặt cũng toàn là vết thương. Rõ ràng là đánh nhau với người ta.

“Như vậy là sao con đánh nhau với ai?”

Tô Mao Mao ngẩng đầu: “Không có gì đâu ạ. Chỉ là bọn Nhị Cẩu Tử chơi không lại con nên đánh một trận thôi ạ.”

“Vậy ư?” 

Tô Mao Mao chớp chớp mắt hoàn toàn viết rằng con đang nói dối. Tô Niệm Chi dở khóc dở cười, giơ tay xoa mặt cậu bé nghiêm túc nói: “Rốt cuộc là thế nào, không được, cô phải đi hỏi người nhà Nhị Cẩu Tử mới được.”

Nói xong cô làm bộ tính đi ra ngoài. Lúc này gương mặt nhỏ của Mao Mao như sắp khóc.

“Cô út cô đừng đi mà.”

Thấy cậu bé như vậy cô hỏi: 

“Chuyện con đánh nhau có liên quan đến cô hả?”

Thằng bé bĩu môi: “Bọn nó, bọn nó nói là vì Nhị Lại Tử bị phát hiện trốn trong đống cỏ khô với cô út nên mới giết bà Lưu. Cô út, bọn Nhị Cẩu Tử nói bậy mồm miệng không sạch sẽ nên con mới đánh nhau với chúng nó.”

Tô Niệm Chi xoa đầu trấn an thằng bé, trên mặt lộ ra nụ cười không sao: “Lại đây cô út giúp con xử lý vết thương.”

Lô Giai Giai này đúng là giỏi vu oan giá họa.

Xử lý vết thương xong Tô Niệm Chi tìm đại một cái cớ rồi ra ngoài, cô dùng sức mạnh tinh thần bao phủ cả một khu vực cuối cùng cũng tìm được Lô Giai Giai, ha ha tốt lắm hình như cô ta đang xách một cái túi hào hứng đi tới nhà họ Trương.

“Lô Giai Giai!”

Vốn Lô Giai Giai đang vui vẻ giúp Trương Văn Lượng cầm sách từ thị trấn trở về. Như vậy xem như là cô ta đã tiếp cận được với người quan trọng nhất của anh Văn Lượng. Sau này anh ta thi đậu đại học rồi thì mình cũng sẽ là người quan trọng nhất với anh ta

Tưởng tượng đến việc lời đồn mà mình truyền ra gần đây được người trong thông tin như thật cô ta vô cùng đắc ý. Suy cho cùng việc góa phụ Chu muốn tìm người đến nhà họ Tô cầu hôn là chuyện rất nhiều người đều biết, còn mình cũng chỉ là thêm mắm dặm muối một chút mà thôi. Đột nhiên cô ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi mình.

Lô Giai Giai hơi căng thẳng cô ta nhếch miệng ngoài cười nhưng trông không cười.

“Chi Chi sao cô lại ở đây?”

Tô Niệm Chi thấy cô ta như vậy thì ho khan vài tiếng nhìn cả người vừa bất lực vừa yếu đuối.

Xung quanh có không ít người nhìn hai bọn họ ai cũng đều sôi nổi chờ xem lại có trò gì hay để xem.

Lô Giai Giai ghét nhất là nhìn thấy bộ dạng khiến người ta thương cảm này của Tô Niệm Chi, trong lòng cô ta đã chửi cô ti tiện, khốn nạn cả trăm ngàn lần thế nhưng trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười.

“Chi Chi, cô tìm tôi có chuyện gì à?”

Tô Niệm Chi hít sâu một hơi có ý trách móc nói Lô Giai Giai.

“Sao cô lại nói xấu tôi?”

Vẻ mặt Lô Giai Giai vừa hoảng hốt vừa uất ức, cô ta nước mắt lưng chòng.

“Chi Chi có phải cô nghe người khác nói xấu gì về tôi không? Tôi không có làm như vậy.”

Tô Niệm Chi cắn môi tỏ vẻ vô cùng đau khổ: “Khụ khụ khụ, Lô Giai Giai, cô có dám lấy hôn sự của mình và Trương Văn Lượng ra thề không? Nếu thật sự là cô, cô sẽ bị Trương Văn Lượng vứt bỏ, sẽ không được chết tử tế.”

Trong lòng Lô Giai Giai hận Tô Niệm Chi thấu xương.

“Chi chi, nếu làm như vậy có thể khiến cô không còn hiểu lầm tôi nữa thì tôi chấp nhận thề.”

Mặt cô ta không đổi sắc mà giơ tay lên: “Tôi thề, chuyện của cô, Chi Chi đây chính là do tôi kêu người lan truyền.”

Mọi người ở bên cạnh vây xem vốn đang định chỉ trích Tô Niệm Chi hung hãn dọa nạt người. Tất cả đều giật mình nhìn Lô Giai Giai.

Vừa nãy, bọn họ có vấn đề sao?

“Má ơi, thật sự là cô ta làm hả? Đúng là biết người biết mặt khó biết lòng mà, sao bụng dạ của cô gái này lại có thể thăm độc như vậy chứ?”

“Như này còn không phải là ép cô con gái nhà họ Tô vào đường chết à”

Lan truyền tinh đồn như vậy trong thời đại này chẳng khác giết người là bao.

Lô Giai Giai sửng sốt vừa nãy lời mà cô ta muốn nói rõ ràng là:

“Không phải, không phải đâu, Chi Chi, lúc nãy tôi nói nhầm không phải do tôi làm.”

“Chậc, chậc, chậc, cô gái nhà họ Lô này từng làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm giờ nói lộ miệng rồi.”

Tô Niệm Chi giơ tay che đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt.

“Tôi… tôi biết ngay là cô nói rồi.”

Hai mắt cô trợn lên ngã vào người Lô Giai Giai. Lô Giai Giai bất ngờ bị sức nặng này đè lên trực tiếp ngã ra đất, cảm thấy xương cốt sắp bị Tô Niệm Chi đè gãy. Cô ta vừa định đưa tay ra.

“Lô Giai Giai à, tôi biết bí mật của cô.” 

Lô Giai Giai vội đẩy Tô Niệm Chi ra.

“Ây da, cô gái này sao thế đẩy con gái nhà họ Tô mạnh như vậy! Cô ta đang

tính giết người à?”

Một bà thím nhiệt tình đang đứng xem không nhịn nổi nữa bèn chạy tới đỡ Tô Niệm Chi dậy.

“Con gái nhà họ Tô, con gái nhà họ Tô…”

Tô Niệm Chi yếu ớt ngước mắt lên “hu hu hu” rồi che mặt khóc.

Lô Giai Giai từ từ ngồi dậy khỏi mặt đất cô ta nhớ tới giọng nói âm trầm của Tô Niệm Chi.

“Cô ta nói dối, cô ta chỉ đang giả vờ thôi, mấy người đều bị cô ta lừa rồi!” 

“Cô nhóc này làm sao vậy? Chúng tôi đều trông thấy là chính miệng cô nói, thật không ngờ rằng cô lại là loại người thế này.”

“Cũng không biết trưởng thôn dạy con như thế nào nữa.” 

Trưởng thôn Lô Sơn Dũng vừa chạy tới nơi, tức giận tiến lên cho một cú đá. Sau đó rút thắt lưng ra.

“Ai kêu mày gây chuyện này! Ai kêu mày vạ miệng này!”

Lô Giai Giai Bị Đánh lui về phía sau, bỗng nhiên cô ta vấp phải cục đá.

“Á!!!” kèm theo đó là một tiếng hét thảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play