Bản thân Lô Giai Giai cũng không biết mình lại bị tên khốn Nhị Lại Tử theo dõi, cô ta lòng tràn đầy vui mừng gõ cửa.
Chỉ thấy chị dâu của Trương Văn Lượng chạy tới mở cửa dáng vẻ không lạnh không nóng.
"Chị dâu, em tới thăm anh Văn Lượng." Nói xong đưa cái giỏ nhỏ trong tay tới người phụ nữ.
Nhìn thấy trứng gà và một miếng thịt trong giỏ, trên mặt cô ta mới cong khóe miệng cố nở nụ cười.
"Vào đi."
Khi vào nhà thì thấy Tôn Đại Nữ méo miệng ngồi ở cửa nhà bếp chảy nước miếng khiến cô ta sợ quá phải lui về sau một bước.
Tôn Đại Nữ vốn không thích Lô Giai Giai càng nóng càng bực muốn đứng dậy tới mắng đôi câu.
"Được rồi, chị dâu, em đi gặp anh Văn Lượng đây."
Nói xong cũng không quay đầu lại mà chui vào phòng Trương Văn Lượng.
May mắn thay, người nhà họ Trương đều coi Trương Văn Lượng là bảo bối dọn dẹp cũng khá sạch sẽ.
Anh ta nằm trên giường cả người âm trầm cầm quyển sách căn bản không đọc nổi chữ nào.
Trong đầu đều là anh ta có còn là đàn ông không?
Hai ngày nay, anh ta cảm thấy phía dưới của mình bị hỏng mất rồi một chút phản ứng cũng không có .
"Anh Văn Lượng!"
Nhìn cô gái đi vào, trong lòng Trương Văn Lượng phiền não nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
"Giai Giai tới rồi à?"
Lô Giai Giai nhìn nụ cười dịu dàng của người đàn ông, đặt cuốn sách sang một bên, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Không hổ là người đàn ông hệ thống kêu cô ta lựa chọn quả nhiên ưu tú, bị bệnh mà vẫn còn học, Như vậy thì cách việc thi đổ đại học lại càng gần một bước. Chặng đường trở thành người thành phố của cô ta lại gần hơn một chút.
Cô ta bước tới nắm lấy tay Trương Văn Lượng, "Anh Văn Lượng, anh vất vả rồi."
Trương Văn Lượng kéo người qua không nói hai lời đã hôn lên.
"ưmm..." Lô Giai Giai vừa xấu hổ vừa giận cũng không có phản kháng mặc cho Trương Văn Lượng tùy ý sờ loạn.
Tay cô ta không tự chủ sờ một cái, sửng sốt sao mềm vậy.
Trong lòng Trương Văn Lượng cũng cuốn cuồng, thật sự một chút phản ứng cũng không có sao?
Lô Giai Giai mặt đầy xuân sắc vỗ vỗ tay hắn, "Anh Văn Lượng, nhất định là do anh bị thương quá mệt mỏi về sau sẽ khỏi thôi."
Trong lòng Trương Văn Lượng thoải mái vẫn là Giai Giai hiểu chuyện.
Anh ta hôn lên môi cô một cái và nói: "Em đến đúng lúc lắm. Tình cờ anh cũng có việc tìm em hỗ trợ. Thầy của anh ở trấn trên em có thời gian giúp anh đi lấy một ít sách về. Anh đưa địa chỉ cho em."
Lô Giai Giai ra vẻ rất vinh hạnh nói: "Anh Văn Lượng, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ cầm về đầy đủ cho anh."
Hai người lại thân mật cuốn quýt nhau một hồi Lô Giai Giai mới đi.
Người nhà họ Trương vẫn không lạnh không nóng.
Lô Giai Giai vui vẻ thông báo của hệ thống: [Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng thuốc tẩy trắng. Hệ thống tự động khấu trừ. 】
Không nghĩ tới hoàn thành nhiệm vụ liên quan đến anh Văn Lượng có thể kiếm được 20 điểm tích lũy.
Đang vui vẻ bước về nhà.
Đột nhiên, một sức mạnh trực tiếp che miệng cô ta lại lôi người vào đống cỏ khô.
"ư ư ư ư ư ——" Nhìn Nhị Lại Tử trước mặt.
Lục Giai Giai muốn hỏng mất: “Tôi cho anh tiền, đừng hiếp tôi, đừng
hiếp tôi, anh đi tìm Tô Niệm Chi đi, cô ta xinh đẹp hơn tôi.”
Nhị Lại Tử bị Tô Niệm Chi và Tần Khiếu Vân làm cho một bụng lửa giận.
"Con khốn này, nếu không phải cô kêu ông đây cầu hôn con ma bệnh đó thì ông đây sẽ bị đánh chắc? Sao cô không nói cho ông đây biết cô ta và thằng sói con Tần Khiếu Vân có một chân hả? Mẹ nó! Tiện nhân!"
Vừa nói vừa lột quần cô ta xuống.
Lô Giai Giai vừa sợ vừa hận, trong lòng ghi hận Tô Niệm Chi và Tần Khiếu Vân.
Cô ta muốn hai người này trả giá lớn.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới xách quần rồi nghênh ngang ra khỏi đống cỏ khô.
Thím lưu miệng rộng đúng lúc ra đồng nửa đường quên mang
theo lưỡi hái nên về nhà một chuyến.
Nhìn Nhị Lại Tử chui ra khỏi đống cỏ, bà ta đảo tròng mắt. Chẳng lẽ thằng ranh con này lại làm chuyện xấu gì rồi lén lén
lút lút. Bà ta đi tới thì thấy Lô Giai Giai lộ cái mông to trắng lóa.
"Á....." Hét to một tiếng.
Hai người mặt đối mặt, thím Lưu nhìn lô giai giai rồi lại nhìn hướng Nhị lại tử rời đi che miệng.
Hình như bà ta đã biết một chuyện không nên biết rồi. Quay đầu muốn chạy. Nhưng lại bị lô giai giai níu lại cánh tay bà ta.
"Thím ơi,tôi bị ép buộc."
Thím lưu Mặc dù miệng rộng hay ghen tỵ với người khác nhưng vẫn có tam quan bình thường. Vội vàng kéo tay cô ta xuống ra vẻ ghét bỏ. Ánh mắt lô giai dai dần tối sầm lại, cô ta hốt hoảng
cầu cứu hệ thống: "Hệ thống giúp tôi."
Hệ thống hết sức lạnh nhạt từ chối: [Điểm tích lũy không đủ, ký chủ hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ]
lô giai giai giận hệ thống mà không dám làm gì. Nhìn gậy gỗ bên ngoài đống cỏ, ánh mắt cô ta trầm xuống.
Lúc thím Lưu còn chưa phản ứng kịp trước mắt đã tối sầm không có tri giác.
lô giai giai hốt hoảng, mặc quần áo tử tế lại lấy cái nút áo rơi ra từ trên người nhị lại tử nhét vào túi của thím lưu. Rồi từ từ lôi người tới bờ sông cách đóng cỏ không xa.
Nhắm hai mắt.
Thím lưu muốn trách thì trách bà xen vào việc của người khác.
Dùng sức đẩy mạnh người xuống sông Lô giai giai nhìn xung quanh cảmthấy không có vấn đề. Sau đó yên lặng chạy về nhà ngồi trên giường run lẫy bẫy.
Cô ta giết người rồi, giết người rồi nhưng đều là do bọn họ ép cô ta.
Dùng sức lau sạch nước mắt lô dai dai cắn răng trong lòng nảy ra một ý định có thể một lưới bắt hết những người đó.
...
Sáng ngày hôm sau Tô Niệm Chi lên núi.
Lần này cô không dẫn Tô Mao Mau theo. Nguyên nhân là sáng sớm hôm nay Tô Triết Văn đã dẫn thằng bé tới Vương gia trang.
Hôm nay phải qua đó hỗ trợ làm việc. Tô Mao Mao rất không tình nguyện nhưng không đỡ nổi cái ôm yêu thương của ba. Nên bị kẹp đi rồi.
Tô Triết Vũ nói là đi giúp người ta giao hàng. Trời hưa sáng đã ra ngoài rồi.
Vương Quế Phương và ba Tô ra đồng làm việc. Cuộc sống thôn quê đơn giản chính là cày một mẫu ruộng ba phần đất đi.
Loanh quanh qua lại cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy. Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua, cầm dây thừng trong nhà lên rồi ra ngoài. Cô bước chậm vui vẻ ngâm nga.
Hai ngày này sức khỏe cô đã khác hơn một chú.t Mặc dù không đến nỗi đi hai bước là thở hổn hỉnh nhưng vẫn cần đi một lúc dừng một lúc. Bây giờ cực kỳ muốn lôi hệ thống kia ra.
Lần trước, lên núi cô chỉ đi ở vòng ngoài thôi. Hôm nay cô muốn đi xa hơn một ít.
Ngọn núi này tên là núi Hổ Đầu. Theo như lời người trong thôn nói là vì sâu trong núi có hổ. Trước kia có thôn dân ở gần lên núi săn thú bị xé thành mảnh vụn. Sau đó thì không ai dám đi nữa. Chỉ có thể đào rau cũ dại ở vòng ngoài.
Tô Niệm Chi không sợ hổ thây ma của tận thế đáng sợ hơn hổ nhiều. Cơ thể hiện tại của cô trừ có thể săn thú ra thì cái gì cũng không làm được.
Kiếp trước, lúc trước khi tận thế xảy ra cô học chuyên ngành máy tính.
Sau đó, học làm một ít thứ linh tinh nhưng mấy món ấy không dùng được ở giai đoạn tận thế. Đời này chắc cũng không dùng
được. Tô Niệm Chi thầm nói trong lòng sức mạnh tinh thần từ từ phóng ra.
Càng đi vào trong, cây cối trong rừng càng càng rậm rạp. Quả nhiên động vật nhỏ cũng càng nhiều. Gà rừng, thỏ hoang chạy đầy đất.
Không tệ đều là khẩu phần lương thực.
Tô Niệm Chi nhìn con thỏ con nhảy đến trước mắt. Đối diện với mình, xoay cái mông nhảy ra xa, ánh mắt kia có chút khiêu khích.
Giống như đang trêu cô.