Nhìn thím Mã cũng đang đi bộ, “Bà biết không? Bây giờ nhà Quế Phương mới vừa có chút tiền đã tính dâng tiền cho nhà ngoại, bà không thấy cái giỏ của thằng cả nhà họ Tô à, trông nặng ghê, vừa nhìn đã biết là đồ tốt, chắc đồ con bé nhà họ Tô mang về có một nửa chui vào Vương gia trang rồi.”

Lần này, lời đồn bay đầy trời.

Hoàng Lan Anh ở một bên đã sớm nghe được.

Sắc mặt âm trầm chạy về nhà.

Vừa vào cửa, đã một cước đá cái giỏ Tô Đại Hà vừa đan xong qua một bên.

Tô Đại Hà sửng sốt nhìn dáng vẻ thở phì phò của vợ, “Bà nổi điên cái gì vậy?”

“Cái này người ta đặt rồi, đá hư tôi làm không kịp đâu.”

“Đan đan đan, suốt ngày chỉ biết những thứ vô dụng này, sao ông không học em hai của ông đi, bây giờ người ta giàu to rồi kìa.”

Tô Đại Hà nghe xong thì cau mày, “Đang yên đang lành sao lại nhắc đến Nhị Hà, chú hai cũng khổ lắm.”

Hoàng Lan Anh thở phì phò véo lỗ tai Tô Đại Hà, “Ông là đồ ngu, nhà chú hai vừa nhận ba trăm đồng của nhà họ Trương, suốt ngày ăn thịt uống canh, ông thì sao, ngay cả cái rắm cũng chẳng có.”

“Ông làm anh cả mà suốt ngày ăn trấu nuốt rau, chú hai thì sướng rồi, cái gì tốt cũng đem qua Vương gia trang, ông là đồ ngu.”

Tô Đại Hà tiếp tục đan giỏ, “Nhà em dâu cũng giúp Nhị Hà nhiều rồi, đem qua thì đem qua. Nhà chú hai cũng nhiều con cái.”

Hoàng Lan Anh bị dáng vẻ sao cũng được của chồng mình chọc tức muốn nổ cả phổi, gào to lên: “Vậy ông thì sao? Bình thường có cái gì cũng đem cho không, nói cho cùng, nhà đó là không coi ông ra gì.”

“Hơn nữa, ông cho chú hai mượn năm mươi đồng không định đòi hả? Con trai sắp kết hôn rồi, ông làm ba mà chẳng thấy sầu não tí gì thế.”

Tô Đại Hà bình tĩnh ngước mắt, “Không phải thằng nhóc đó kêu là không cần chúng ta hỗ trợ hay sao?”

“Ông định không quan tâm thật à? Đầu năm nay, có con trai nhà ai kết hôn mà không sắm sửa chứ?”

“Ối giời ơi, tôi sắp bị chọc cho tức chết rồi.”

Nói xong thì che ngực, “Tôi mặc kệ, hôm nay ông phải đi đòi tiền về cho tôi.”

Tô Đại Hà mặt đầy khó xử, “Chú hai nợ nhiều, chúng ta không thể vào lúc này...”

“Ối giời ơi, khắp thiên hạ chỉ có mình ông làm người tốt thôi.”

Hoàng Lan Anh vừa tính giơ tay lên véo lỗ tai tiếp, thì chợt quay đầu nhìn thấy một cô gái xinh xắn bưng bát đứng ngoài cửa.

Ngạc nhiên há miệng đến mức có thể ăn cả một quả trứng gà.

“Bác cả, bác gái…”

Cùng với giọng nói yếu ớt mềm mại của Tô Niệm Chi vang lên, Hoàng Lan Anh lập tức thu tay về.

Tô Đại Hà ho nhẹ một tiếng, “Chi Chi à, sao lại qua đây? Có chuyện gì muốn tìm bác cả hả?”

Tô Niệm Chi yên lặng đem rổ trong tay đưa qua.

“ Bác cả, mẹ cháu bảo cháu mang cho nhà bác ít thịt kho tàu.”

Nói xong, lấy từ trong lòng ngực ra năm tờ đại đoàn kết.

“Còn có ba cháu nói nhà có tiền rồi phải đem tiền trả cho bác.”

Nhất thời, mặt Hoàng Lan Anh đỏ bừng.

Tô Niệm Chi để rổ xuống chuẩn bị đi.

Liền nghe thấy Hoàng Lan Anh gọi lại: “Con này chạy cái gì? Bác gái ăn thịt cháu được chắc?”

Nói xong liền lấy đồ trong rổ ra: “Cháu chờ một chút.”

Chui vào phòng bếp cầm mấy cây củ cải còn có một bó đậu đũa, dưa leo các lại ra bỏ vào.

“Lấy về đi, hôm qua bác gái về nhà ngoại hái đó, không đủ lại qua đây lấy thêm.”

Tô Niệm Chi nhìn rổ rau, đáy mắt mang theo ý cười, cười ngọt ngào với Hoàng Lan Anh.

“Cảm ơn bác gái.”

Nói xong xách rổ rời đi.

Nhìn bóng lưng xinh xắn kia, Hoàng Lan Anh còn chìm đắm trong nụ cười đẹp đến kinh người vừa rồi của Tô Niệm Chi.

Con bé này đúng thật thành tinh, sao có thể đẹp đến vậy.

Nụ cười vừa rồi, mẹ ơi, hồn cũng sắp bay mất. Nếu có thanh niên nhà nào nhìn thấy, chắc phải điên mất thôi.

Chặc chặc, không biết nhà chú hai sao có thể sinh ra được một cô can gái xinh đẹp như thế.

Chắc là giống bà lão nhà họ Vương.

Quay đầu nhìn chồng mình cầm năm tờ đại đoàn kết, chân mày nhíu hết lại vào nhau.

Cũng có chút ngượng ngùng, “Nếu không ông đi nói với chú hai đợi mấy ngày nữa hãy trả lại?”

Tô Đại Hà thở dài: “Nếu chú hai trả thì cứ cầm đi.”

Nói xong tiếp tục đan không ngừng.

“Về sau bớt nghe mấy bà thím nhiều chuyện nói lung tung bên ngoài lại.”

Hoàng Lan Anh chặc lưỡi, bưng một chén thịt kho tàu, dầu nổi bóng loáng.

Bản thân bà ấy còn không nỡ mua.

Đem thịt vào nhà bếp dùng cái nắp đang bằng nan tre đậy lên phủ một lớp vải.

Sau đó, bà ấy về nhà ngoại hỏi chị dâu mình xem họ có còn sửa mạch nha không lấy một ít đem về cho con bé kia gầy như que củi kia. 

Vừa rồi bà ấy cũng chỉ là nhất thời bị vạ miệng. Hơn nữa gần đây con trai sắp kết hôn, nhà gái yêu cầu quá cao ba chuyển một vang, hỏi sao gia đình bà ấy có thể đáp ứng nổi. Chưa nói đến tiền chỉ riêng những tấm phiếu kia một người dân bình thường như bà ấy cũng không có cách nào kiếm ra được.

Hazz con cái đều là của nợ.

---

Bên này, Tô Niệm Chi xách rổ chuẩn bị về nhà.

Mới đi được nửa đường thì thấy Nhị Lại Tử cản đường cô lại, hắn bày ra sắc mặt âm trầm: “Nghe nói cô tốn rất nhiều tiền mua đồ? Cô không biết là không thể xài tiền bậy bạ sao?

Tô Niệm Chi:?? Mẹ nó, đồ thiểu năng.

“Tránh ra.”

 Nhị Lại Tử nhìn gương mặt của Tô niệm chi trong lòng bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.

Đưa tay định túm tay Tô Niệm Chi, Tô Niệm Chi không hề nghĩ ngợi vươn chân ra trực tiếp cho tên háo sắc ăn công bo ba phát liên tục.

Một cước dẫm lên mu bàn chân của anh ta, một cước đá vào bộ vị mấu chốt. Cuối cùng, cầm vỏ lên đập vào mặt Nhị Lại Tử.

Trong nháy mắt mặt Nhị Lại Tử bị đánh chảy cả máu.

Com bo kết thúc rồi, cô liền đi thẳng về phía trước hoàn toàn không để ý đến Nhị lại tử kêu áu áu đau đến gọi mẹ.

Mà Tần Khiếu Vân vốn định giúp đỡ lại lặng lẽ thu hồi nắm đắm của

Mình.

Cảm giác như hạ bộ của mình cũng hơi đau một.

Cú đá vừa rồi anh có thể khẳng định Nhị lại tử hẳn là có thể gặp được tổ tông nhà hắn.

Khóe miệng bất tri bất giác gợi cong lên một nụ cười.

Không ai chú ý tới trong đó còn mang một nét cưng chiều mà chính anh cũng không phát hiện.

Nhìn Nhị Lại Tử gào khóc. Ánh mắt Tần Khiếu Vân hiện lên một chút âm u.

Anh từ trên cao nhìn xuống.

“Nghe nói, cậu định tới Tô gia cầu hôn?”

Chuyện này là do thằng nhóc Trần Vĩ nói, mẹ cậu ấy chính là bà mối, nói rằng mẹ của Nhị lại tử tìm bà ấy đến nhà họ Tô cầu hôn. Nhưng mẹ của Trần Vĩ là một bà mối có phẩm đức làm sao có thể làm mai cho mối hôn sự như vậy bèn không chút do dự từ chối. Bà ấy là bà mối, chứ không phải mối dởm.

Lúc đi mẹ của Nhị Lại Tử còn hùng hùng hổ hổ nói gì mà cũng không phải chỉ có mình bà ấy là bà mối. Rồi bị mẹ Trần Vĩ cầm gậy đuổi đi.

Nhị Lại Tử nhìn Tần Khiếu Vân cao lớn, ấp úng: “Tôi, tôi không có…”

Tần Khiếu Vân không giận tự uy, sát khí ngoài chiến trường trên người anh khiến cho Nhị Lại Tử sợ đến nỗi đũng quần cũng mất cả cảm giác đau.

“Tốt nhất là cậu bỏ suy nghĩ đó đi, nếu để tôi biết rằng cậu để ý tới cô ấy tôi sẽ giết chết cậu.”

Nhị Lại Tử nhìn khuôn mặt Tần Khiếu Vân, vừa sợ vừa tức.

Nhưng anh ta căn bản đánh không lại Tần Khiếu Vân.

Chỉ có thể chống người dậy rời đi.

Mới đi được không xa. Ánh mắt anh ta đột nhiên chú ý tới Lô Gia Giai đang đến nhà họ Trương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play