Đến cửa nhà Tô Mao Mao lập tức nhào ra, nhìn đồ trên xe đẩy.

Bàn tay nhỏ bé gầy gò sờ lên vải.

“Cô út, cô tính may quần áo cho con ạ?”

“Cả thịt nữa.”

Trên gương mặt vốn đen thui treo đầy nụ cười.

“Cô út tuyệt quá, cô út tuyệt quá.”

“Lại đây, giúp cô út mang vào!”

Vương Quế Phương đang lo lắng cho con gái, nghe bên ngoài có tiếng động, bèn lật đật từ lều tranh đứng dậy.

“Chi Chi à.”

Lại nhìn trên mặt củ cà rốt nhỏ nhà mình cười đến răng lọt gió, đồ ôm trong tay là vải a, trong nhà đã bao nhiêu năm chưa nhìn thấy món đồ này rồi.

“Mao Mao à, cháu đừng đi vội, để bà nội sờ thử.”

“Bà ơi, là vải thật, cô út mua nhiều lắm, nói là may cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo.”

Vương Quế Phương theo bản năng nhìn đồ trên xe đẩy ở ngoài cửa.

Ai nha, má ơi, nhiều thế, ôi.

Nhưng mà, không sao, con gái vui là được.

Hươu vốn dĩ cũng là do Chi Chi nhặt về, tiền bán hươu cô tự mình xử trí cũng phải.

Xoa xoa mắt, những thứ dầu gạo thịt này, con gái thật sự rất tri kỷ nha, toàn là đồ cần cho gia đình.

Lại không mua đồ cho bản thân, bà đau lòng nắm tay cô, “Đứa nhỏ này, tiền bán hàng sao không mua chút đồ ăn cho mình, mẹ nhớ con thích ăn kẹo nhất mà.”

Trước tận thế Tô Niệm Chi cũng là một cô công chúa nhỏ được mẹ thương yêu, lập tức cay mũi, tựa lên vai Vương Quế Phương.

“Mẹ, nhà mình vì bệnh của con mà đã mệt mỏi đến vậy rồi, con cũng muốn cống hiến chút ít cho nhà mình.”

Trong lòng Vương Quế Phương vô cùng ấm áp, con gái tri kỷ, bàn tay sần sùi vỗ lên mu bàn tay của cô.

Trong mắt chứa mấy phần đau lòng, “Nói lung tung gì đó, nhà mình đâu có bị con liên lụy, con yên tâm, mẹ và ba con còn khỏe mạnh mà, nuôi con đến tám mươi tuổi cũng không có vấn đề gì.”

Tô Niệm Chi “Phụt” cười, đầu nhỏ dụi vào vai Vương Quế Phương.

“Vậy con sẽ ăn bám mẹ. Mẹ không được chê con đâu đó.”

Vương Quế Phương cười đến nếp nhăn trên mặt đều gom lại một chỗ.

“Cô út ơi, còn con nữa! Sau này con sẽ không cưới vợ, chỉ lo chăm sóc cô út thôi.”

Vương Quế Phương tức giận bật cười, “Nhóc con, mới bao lớn mà đã đòi cưới vợ rồi.”

“Không cưới đâu, không cưới đâu.”

Nói xong làm một cái mặt quỷ.

Trong viện nhỏ một mảnh yên bình.

Đợi đến khi mọi thứ trên xe được dỡ xuống hết.

Bọn họ đóng cửa lại, mới ngăn cách cái nhìn chăm chú của không ít người.

Cả đám thấy ghen tị đến ê răng.

Nhưng cũng hết cách, ai bảo nhà mấy người không có cô con gái xinh đẹp như vậy, không có người ông nội tài giỏi như vậy chứ.

Ba Tô cười híp mắt ngồi dưới mái hiên hút tẩu thuốc, không nhiều lời, nhưng trong ánh mắt kia tràn đầy yêu thương đối với con gái.

“Ba ơi, đợi lát nữa con đo kích thước cho ba, xong sẽ kêu mẹ may cho ba bộ đồ mới nhé.”

Ba Tô thấy con gái đến gần, vội vàng đưa tẩu thuốc của mình ra xa, tự mình đứng lên sang ngồi xuống bên cạnh lều cỏ nhỏ.

“Ba có quần áo mặc rồi, bé ngoan may cho mình đi.”

Vương Quế Phương trợn mắt nhìn ông một cái, “Con gái kêu ông may thì ông cứ may đi, ở đó dài dòng làm gì.”

Ba Tô bị mắng cũng không tức giận, gật đầu, “Được, thế thì may, nghe bé ngoan hết.”

“Cô út, quần áo của con!”

Mao Mao vẫn chưa nói hết câu, Tô Niệm Chi đã cầm quần áo lên, “Của con đây!”

Cậu bé cười híp mắt cầm quần áo lên, về phòng tìm chỗ giấu.

Đến chiều tối, Tô Niệm Chi vo nấu gạo cơm, kho thịt, thuận tiện còn lấy mấy khúc xương to hầm canh.

Sức khỏe cả nhà đều quá yếu.

Uống nhiều canh cũng có lợi.

Tô Triết Văn làm việc xong về nhà, tới cửa, ngửi mùi này đã thiếu chút nữa cho rằng mình vào nhầm nhà, lùi bước quay đầu, nhìn thêm hai lần.

Không sai.

Ngày hôm qua ăn thịt thỏ kho, nửa đêm anh ấy cũng phải chép miệng nhớ mùi.

Trên bàn cơm, Tô Triết Văn cuối cùng cũng thấy được miếng thịt kho thơm đến mức anh ấy cũng không nhịn được chảy nước miếng.

Tô Niệm Chi xới cho mọi người một bát cơm đầy.

Nhìn Vương Quế Phương và ba Tô không nỡ ăn, cô giơ đũa lên.

Gắp thịt vào bát của mỗi một người.

Ăn xong lại múc cho mỗi một người một bát canh.

“Mẹ, canh xương trong nồi cần ninh một đêm, sáng sớm ngày mai hẵng dậy ăn cơm chan canh.”

Tô Mao Mao vừa nghe ngày mai còn có đồ ăn ngon, lúc này mới chịu bỏ cái bát trong tay xuống.

Ăn xong một bữa cơm, mọi người đều như nằm mơ vậy.

“Thằng cả, con mang một ít tới Vương gia trang, cho bà ngoại.”

Lúc này Tô Niệm Chi mới nhớ tới nhà bà ngoại, cũng chính là nhà ngoại của Vương Quế Phương.

Người nhà họ Tô không bị chết đói, hoàn toàn là nhờ vào nhà họ Vương tiếp tế mới sống sót nổi.

Nếu không, ba Tô cũng sẽ không hễ có đồ tốt là lại đem qua biếu.

“Ba ơi, vậy kêu anh cả mang cả xấp thịt còn lại, cùng nửa bao gạo, với con gà rừng ngày hôm qua nữa.”

Vành mắt Vương Quế Phương hồng hồng, chồng và con gái nhà bà đều rất tốt.

Uống nước nhớ nguồn.

“Vậy gà để lại cho Chi Chi bồi bổ, còn lại thì mang đi.”

Ba Tô cũng không phản đối.

“Vậy con ra đầu thôn mua ít bánh cuộn đem qua nhà bà ngoại, tiện thể cầm cả ít bánh ngọt cho mấy đứa nhóc kia nữa.”

“Mẹ cho con ít tiền này.”

Mặc dù Vương Quế Phương tiếc tiền, nhưng gia đình nhà ngoại đối xử với bọn họ rất tốt.

Bà không đến nổi quá keo kiệt.

“Mẹ, con có tiền, tiền bán hươu hôm nay con còn chưa đưa cho mẹ đâu.”

Nói xong móc từ trên người ra một xấp tiền.

“Thịt hươu bán được 144 đồng, sau đó người mua nói, trong đó sừng hươu và nhung hươu có thể dùng để làm thuốc cho nên cho thêm 50 đồng, tổng cộng bán được 194 đồng.”

Vương Quế Phương giật mình nhìn tiền trong tay con trai, bà còn tưởng rằng chỉ có thể bán được mấy mươi đồng thôi.

Không nghĩ tới lại nhiều như vậy.

Con gái bà thật sự là ngôi sao may mắn.

“Vậy đồ hôm nay?”

“Đó là tiền Chi Chi tự mình kiếm được, em ấy không có nói cho mẹ ạ?”

Tô Niệm Chi: ???

Anh hai, sao anh quăng nồi cho em.

Tô Niệm Chi che mặt, kể lại chuyện xảy ra ở cửa hàng bách hóa hôm nay.

Vương Quế Phương nghe xong thì sững sờ.

“Chi Chi à, con biết khám bệnh thật hả?”

Không phải bọn họ hoài nghi, mà là sức khỏe con gái vẫn luôn không tốt.

Chẳng lẽ bệnh lâu thành bác sĩ thật?

Trong đầu Tô Niệm Chi vẫn còn ký ức của thân thể gốc này, “Mẹ, mẹ quên rồi à, ông lão ở chuồng trâu ấy? Ông ấy lại đại danh y ở thủ đô.”

Vương Quế Phương nghĩ lại thì thấy đúng thật.

Thật ra, Tô Niệm Chi cũng chỉ thấy đối phương đáng thương nên cho người đó ít đồ ăn.

Y thuật, thì chưa từng học.

Chỉ là, chuyện này ai biết được?

Ông lão danh y đó đã chết rồi.

Cuối cùng, Vương Quế Phương tổng kết lại, Chi Chi của bà cũng thông minh giống mình, ngoại hình lại xinh đẹp, làm cho người ta thích.

Tô Triết Văn bên này đã chuẩn bị xong đồ, anh ấy chuẩn bị tới thôn Vương Trang.

Đi từ thôn Du Thủy đến thôn Vương Trang mất tầm hai mươi mấy phút.

Dựa theo bước chân của Tô Triết Văn, không đến một tiếng là có thể trở về rồi.

Dọc đường đi Tô Triết Văn còn gặp thím Lưu nhiều chuyện, cũng là người miệng to nổi tiếng trong thôn.

Một nửa tin tức trong thôn đều là từ miệng bà ta mà ra.

Từ sớm bà ta đã thấy con gái nhà họ Tô mua một đống đồ trở về.

Bây giờ con trai cả nhà họ Tô lại đeo cái giỏ nặng trĩu sau lưng, nhìn là biết sắp tới nhà ngoại của Vương Quế Phương.

Trong miệng không nhịn được lẩm bẩm, “Nhà mình mới được sống tốt được có mấy ngày mà đã muốn dâng đồ cho nhà mẹ đẻ.”

Không nhịn được đi về phía sân phơi lúa, nơi một đám bà thím đang vừa tản bộ vừa khoác lác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play