Người điều hành cửa hàng bách hoá vừa nhìn thấy Phan Khánh Sinh khỏi bệnh thì cả khuôn mặt đều lộ rõ vẻ tán dương nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình.
“Cô nhóc giỏi thật đó.”
Tô Niệm Chi: “Đây đều là duyên phận, khi trước cháu cũng từng gặp qua người bị bệnh này rồi.”
Phan Khánh Sinh xúc động lục tìm trong túi của mình, lôi ra năm tờ đại đoàn kết.
“Cô gái, cảm ơn cháu đã trị khỏi bệnh cho chú, ít tiền này cháu cầm đi, cháu làm việc ở đâu, lúc trở về chú sẽ viết một bức thư cảm ơn tới đơn vị cháu.”
Tô Niệm Chi nhìn chằm chằm đồ vật trong chiếc túi đựng phong thư.
Cái đó là con tem hình con khỉ phải không nhỉ?
Đó là loại tem đáng giá nhất đó.
Trông dáng vẻ, Phan Khánh Sinh có lẽ đã hơn bốn mươi tuổi rồi cho nên Tô Niệm Chi thấp giọng lễ phép gọi một tiếng.
“Chú Phan, cháu không cần tiền, cháu muốn cái này có được không ạ?”
Phan Khánh Sinh ngẩn người nhìn con tem trong tay cô gái, nghi hoặc hỏi: “Cháu, cháu thật sự không lấy năm mươi đồng hả?”
Người xung quanh lũ lượt khuyên nhủ: “Cô gái, năm mươi đồng đó, cô lấy cái đó làm gì, chỉ là hình con khỉ thôi mà.”
Tô Niệm Chi nghĩ: Mấy người thì biết cái quái gì, tương lai cái thứ này có giá bằng cả một căn nhà đó.
Cô nhìn Phan Khánh Sinh với ánh mắt kiên định, ánh mắt tỏa sáng: “Vâng, cháu muốn lấy cái này.”
Phan Khánh Sinh lại lục túi xách, lấy một tờ tem con khỉ vàng đưa cho cô.
“Cháu có muốn lấy thêm không? Trong túi của chú vẫn còn.”
Tô Niệm Chi nuốt nước bọt, nghĩ tới thân phận của người đàn ông này thì khẽ nói: “Cháu không cần nữa, nhưng có một chuyện cháu muốn hỏi chú một chút.”
Nếu đổi lại là người khác ông ấy sẽ cảm thấy chắc chắn đây là loại người giúp đỡ người khác để được lợi.
Nhưng cô gái đứng trước mặt ông ấy lúc này lại có dáng vẻ vô tội, trông cũng chỉ lớn hơn con gái mình khoảng hai tuổi mà thôi.
Ánh mắt hiền lành không giống như một đứa trẻ có ý đồ xấu.
Cho nên giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Cháu muốn hỏi gì?”
Tô Niệm Chi ngẩng mặt lên, biểu cảm nghiêm túc.
“Cháu muốn mua một ít ngọc.”
Phan Khánh Sinh sững người sau đó cười.
“Cô nhóc này, sao cháu biết chú thích sưu tầm mấy thứ này?”
Tô Niệm Chi làm bộ dạng ngờ nghệch: “Cháu chỉ nghĩ chú làm việc ở bưu cục, mỗi ngày đều chạy khắp nơi, tin tức hẳn là rất linh thông.”
“Ha ha ha.”
Cô gái này nói không hề sai, những người như bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người tất nhiên cũng sẽ biết nhiều. Cô nhóc này chẳng ngốc tí nào, rất thông minh nữa là đằng khác.
“Cháu gái, đúng là chú có thông tin nhưng hôm nay chú còn có việc, hai ngày sau cháu đến bưu cục ở thị trấn, chú đưa cháu đi mua.”
Nói rồi đưa năm mươi đồng qua: “Cầm lấy đi, cháu đã cứu chú, số tiền này là xứng đáng.”
Tô Niệm Chi lắc lắc đầu: “Cháu đã lấy tem rồi, lại còn hỏi được tin tức, tiền cháu không lấy đâu.”
Đám đông tức đỏ mắt chỉ ước gì mình là Tô Niệm Chi, cô gái này là con nhà ai mà lại ngốc thế này.
Phan Khánh Sinh chỉ có thể rút hai tờ ra: “Cầm lấy đi, không thì lần sau chú không dẫn cháu đi tìm ngọc nữa.”
Nói xong thì nhét tiền vào tay cô, quay người đi ra ngoài cửa hàng bách hoá.
Những người nhìn thấy cô như vậy, nếu nói không ganh tị thì là giả. Nhưng đáng ghét hơn là bản thân lại không có được bản lĩnh như cô.
Tô Niệm Chi nhìn con tem khỉ vàng và hai tờ đại đoàn kết trong tay, nhoẻn miệng cười.
Cô có thể mua đồ rồi.
Cô chạy lộc cộc đến trước khu bán lương thực mua hai mươi cân gạo, sau đó mua một can dầu.
Nhìn thấy khu bán trứng gà đang xếp hàng dài cô liền chạy tới chỗ bán thịt mua hai cân thịt.
Người đàn ông bán thịt khi nãy cũng chứng kiến cô trị bệnh cứu người, cười hì hì nhìn chằm chằm cô: “Cháu gái, chú cắt cho cháu miếng thịt nhiều mỡ một chút nhé.”
Thời đại này thịt mỡ còn được ưa chuộng hơn cả thịt nạc.
Tô Niệm Chi nhỏ giọng cất giọng ngọt ngào: “Chú, cháu muốn lấy miếng nào thịt nạc và mỡ gần bằng nhau ấy.”
Vừa dứt lời, người đàn ông cắt miếng thịt lia lịa, động tác dứt khoát.
“Cháu cầm lấy đi, cây sườn này cho cháu.”
“Cảm ơn chú.”
Người đàn ông nhìn theo cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy ấm áp, đúng là một cô bé ngoan, không được, hôm nay về phải nói vợ sinh cho ông ấy một cô con gái mới được, đứa con gái ở nhà đã lớn rồi không còn đáng yêu nữa, còn hai đứa con trai chỉ biết nghịch ngợm cả ngày.
Tô Niệm Chi nhìn món đồ trong tay, đi tới quầy bán vải.
Quần áo của người nhà họ Tô đều rách hết rồi.
Vải vóc thời này mang phong cách của những năm 70, chủ yếu là màu xanh da trời, màu xám, màu đen, hoạ tiết hình hoa rất hiếm, mà giá cũng rất mắc.
Cô nghĩ một chút, lấy ví dụ theo tỉ lệ thân hình của người trưởng thành, vải rộng khoảng bốn phẩy năm thước, dài bảy thước rưỡi là đủ.
Mua một ít vải màu xám và xanh.
Nhìn số tiền trong tay cũng tiêu gần hết, cô lại mua thêm một ít dầu ngao và kem dưỡng da.
Vốn dĩ cô còn muốn mua một ít sợi bông, nhưng phải có phiếu mới mua được.
Nghĩ qua một thời gian nữa sẽ hoàn toàn cắt bỏ việc mua bông.
Nên cô tính sau một thời gian nữa sẽ tới thêm lần nữa.
Mua xong đồ, trong tay xách túi lớn túi nhỏ đứng đợi trước cửa cửa hàng bách hóa.
Bỗng thấy Tô Triết Vũ thở hồng hộc từ xa đẩy xe đẩy chạy tới.
“Em gái.”
Tô Triết Vũ cảm thấy rất có lỗi, khi nãy đi bán hươu, đúng lúc gặp một thanh niên tri thức lúc trước ở cùng thôn, nhìn thấy cô ấy đang gặp khó khăn, nên đã giúp một tay, làm trễ giờ đến đây.
“Anh hai, chuyển đồ giúp em.”
Bấy giờ Tô Triết Vũ mới chú ý đến việc đằng sau chân Niệm Chi có rất nhiều đồ lớn nhỏ đủ cả.
Anh ấy tròn mắt.
“Chi Chi, khi nãy mẹ cho em có một đồng, mà mua được nhiều đồ thế này à.”
Anh ấy ngẩn người.
Tô Niệm Chi cười: “Anh hai, mau giúp em để đồ lên xe đi, đợi chút nữa em sẽ giải thích.”
Tô Triết Vũ biết em gái mình chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu, bèn vội đặt đồ lên xe đẩy.
“Chi Chi, em còn muốn mua gì nữa không, khi nãy anh bán một con hươu, kiếm được một ít tiền.”
Tô Niệm Chi lắc đầu: “Anh hai, hôm nay không mua nữa, hai ngày nữa em sẽ quay lại sau.”
Tô Triết Vũ tặc lưỡi.
Em gái mình mua sắm đến nghiện rồi.
Xem ra mình phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn.
Gần đây sức khoẻ của Niệm Chi tốt lên không ít.
Hai người vui về đi về nhà.
Chỉ là vừa vào thôn thì đã bị người khác bắt gặp.
Ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhà họ Tô kiếm được từ nhà họ Trương ba trăm đồng, tiêu xài cũng xa xỉ phết, cứ đà này chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hết.
Mẹ của Nhị Lại Tử âm thầm mắng: “Đúng là cái thứ phá của, mua làm gì mà lắm đồ thế.”
Trên xe đều chất đầy đồ.
Trong suy nghĩ của bà ta, con trai sắp tới cầu hôn rồi, những thứ này vốn là của chung.
Người nhà họ Tô tiêu một đồng thì bà ta lại mất đi một đồng.
Còn Tôn Đại Nữu thì đứng ngoài cửa viện, mắng đông mắng tây Tô Niệm Chi là cái đồ đê tiện.
Tất cả những thứ đó đều là tiêu tiền của nhà bà ta mua về.
Vừa nghĩ tới việc nửa thân dưới của con trai bị phế thì mắng lại càng thêm khó nghe.
Mắt Tô Niệm Chi khép hờ, dùng sức mạnh tinh thần công kích về phía Tô Đại Nữu.
Chỉ thấy cái miệng đang mắng xối xả của bà ta lệch qua một bên.
“Ối ối ối, miệng, miệng tôi…”
“Ai da, Thiết Đản a, mau qua đây, bà nội cháu bị động kinh rồi.”
Người dân vùng nông thôn đều thích xem trò vui, Tôn Đại Nữu đột nhiên méo miệng, cho nên trong chốc lát cũng chẳng bàn luận gì về việc Tô Niệm Chi mua nhiều đồ nữa.