Đợi cho đến khi cướp được ngón tay vàng của nữ chủ rồi, cô sẽ xoá hết ý thức của hệ thống. Trực tiếp khống chế hệ thống, thay đổi trung tâm mua sắm thành nơi miễn phí. Như vậy không phải là bản thân sẽ có thêm một cái kho và cửa hàng miễn phí hay sao?

Cái này giống như ngón tay vàng trong mấy quyển sảng văn.

Nghĩ tới những việc này cô nhịn không được ôm bụng cười lớn. Người trong cửa hàng bách hoá tuy không nhìn được toàn bộ khuôn mặt nhưng lại nghe thấy tiếng cười khì khì của cô. Tiếng cười đó nghe có vẻ không được bình thường cho lắm.

Hình như cô gái này hơi ngốc thì phải?

Mấu chốt là còn thường xuyên ho khan, vừa ngốc vừa có bệnh.

Lập tức không ít người tự giác lùi xa cô vài bước.

Nếu lỡ mà nhiễm bệnh thì đúng là tình ngay lí gian.

Tô Niệm Chi bước vào cửa hàng bách hoá quốc doanh.

Đầu thập niên 80 cửa hàng bách hoá quốc doanh này trông không khác gì hợp tác xã cung tiêu trước kia, chỉ khác biển hiệu mà thôi.

Bên trong đồ gì cũng có. Có máy khâu, vải, các loại thuốc lá, rượu và nhu yếu phẩm hàng ngày, được xếp thành từng loại trên các kệ phía sau.

Hơn nữa tấm kính trước quầy nhỏ được lau sáng bóng, bên trong trưng bày đủ loại đồ lặt vặt.

Ở một bên khác, chỗ bán những thực phẩm sống như thịt heo, trứng gà. Trước mỗi quầy hàng đều có một cái cân cũ kĩ màu xanh lá.

Người bán trứng gà vô cùng cẩn thận để trứng vào giỏ tre, còn dùng một lớp vải phủ lên trên.

Còn chỗ bán thịt, những miếng thịt cắt sẵn được bọc cẩn thận bằng giấy, chỉ chực chờ cho vào giỏ đi chợ của khách hàng.

Hơi thở cuộc sống cực kỳ nồng đậm.

Những thứ này từ trước đến nay Tô Niệm Chi chưa từng được thấy bao giờ. Cho nên đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.

Nhưng mà, cái hệ thống dởm này, tại sao lại để cho Lô Giai Giai ngăn mình vào cửa hàng bách hoá quốc doanh cơ chứ?

Cô ngó nghiêng xung quanh, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt.

Buồn bực!

Muốn mua đồ nhưng lo việc chút nữa Tô Triết Vũ tới cô lại phải giải thích, dù sao thì anh hai của cô không dễ bị lừa như anh cả, lừa một cái là tin ngay.

Có người thân thông minh quá cũng là một vấn đề.

Có tiền mà không thể tiêu, nghẹn khuất cực kỳ.

Hơn nữa cô cũng chẳng có không gian như nữ cbính, mua đồ xong có thể để vào đó.

Khó chịu.

Nghĩ ngợi một lúc, vẫn là nên chuẩn bị đi ra ngoài cửa đợi anh hai Tô tới thôi.

Lần sau hẵng tới mà mua sắm thỏa thích.

Ở kiếp trước đồ đạc đều dựa vào năng lực mà giành giật được, lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác mua sắm.

Đang lúc chuẩn bị đi ra cửa thì nghe thấy phía trước có tiếng thét chói tai.

“Trời ơi, có người phát bệnh động kinh rồi.”

Càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại, cô nhăn mày, vốn dĩ cũng không muốn lo chuyện bao đồng nhưng đột nhiên nhớ ra việc hệ thống ngăn chặn mình nên vẫn chen vào đám đông.

Cô chỉ nhìn thấy một người mặc áo màu xanh lá, trên người còn đeo túi chứa thư nằm dưới đất, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn lên, cắn chặt răng.

“Người đàn ông này hình như làm ở bưu cục. Lúc trước tôi đi gửi thư có nhìn thấy ông ấy.”

“Mau đưa đến bệnh viện đi.”

Thời đại này ai cũng nhiệt tình, nhìn thấy người gặp nạn thì lũ lượt kéo đến giúp đỡ.

Tô Niệm Chi nhăn mày, người đàn ông này nhìn qua đã biết là bị bệnh động kinh. Là một loại bệnh thần kinh mãn tính thường gặp, dẫn đến tế bào thần kinh phóng điện một cách bất thường, khi những tế bào thần kinh của đại não phóng điện quá mức cho phép sẽ dẫn đến chứng động kinh, khi bệnh động kinh phát tác sẽ làm cho người bệnh rơi vào trạng thái co giật.

Cũng không phải là cô hiểu y thuật mà là kiếp trước do chẳng có chuyện gì làm nên cô có lật sách y học về lĩnh vực thần kinh ra đọc một chút. Sách có viết về nguyên lý hoạt động của thần kinh.

Bởi vì lúc trước cô từng nhìn thấy người khống chế không tốt dị năng cho nên phát điên. Cho nên cô vẫn luôn chú ý tới vấn đề này.

Mà loại bệnh động kinh từ tế bào thần kinh đại não này lại vừa hay có thể dùng sức mạnh tinh thần của mình để giúp ông ấy khôi phục. Đây cũng được xem là cách sử dụng đặc biệt của sức mạnh dị năng. Sức mạnh này cũng chỉ có tác dụng với loại bệnh thần kinh này, xem như lần này cô làm một vị bác sĩ đi.

Tô Niệm Chí từ từ truyền vào đại nào người đàn ông này một chút sức mạnh tinh thần, cảm nhận được dòng điện bất thường trong tế bào thần kinh của ông ấy.

Chỉ cần dùng sức mạnh tinh thần của cô trấn áp lại là có thể khôi phục bình thường.

Khi cô đang điều trị thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông vội vàng chạy đến.

“Phan Khánh Sinh? Phan Khánh Sinh?”

Phan Khánh Sinh?

Tô Niệm Chi tròn mắt, đây không phải là quý nhân đầu tiên trong cuộc đời của nam chính sao?

Trong phim truyền hình chỉ biết ông ấy được Trương Văn Lượng nhắc đến bằng một câu.

“Phan Khánh Sinh là một chuyên gia trong lĩnh vực sưu tầm, tôi là người có ơn cứu mạng ông ấy, có đề thi ông ấy tìm được ở Bắc Kinh, thì đại học Bắc Kinh chính là vật trong bàn tay tôi.”

Tô Niệm Chi nở một nụ cười.

Quá tuyệt rồi, vận may từ trên trời rớt xuống, vậy tôi cũng không khách sáo nữa đâu nhe.

Cô bước một bước dài về phía trước nói với người đàn ông: “Tôi biết chút chút y thuật, để tôi thử xem sao.”

Những người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhìn thấy cô gầy trơ xương lại còn ho khụ khụ, thế mà còn dám nói lời này.

“Cô?”

“Cô gái à, cô đừng có gây rối nữa, tôi đưa ông ấy đến bệnh viện.”

Tô Niệm Chi không hề lùi bước, ngược lại là đón lấy ánh mắt hoài nghi của mọi người.

Tiếp tục nói: “Tôi có nắm chắc chữa khỏi cho ông ấy, loại bệnh tôi từng gặp rồi. Là một loại bệnh về não.”

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đắn đo một lúc rồi cũng chẳng biết vì sao lại quyết định tin tưởng cô.

“Vậy cô chữa đi.”

Tô Niệm Chi ngồi xuống: “Có thể lấy cho tôi một cây kim không?”

“Cô gái, kim may vá có được không?”

“Vậy thì lấy thêm cho tôi một chút rượu.”

Dù sao thì cũng chỉ giả bộ cho có mà thôi.

Nếu cô mà không sử dụng dụng cụ gì, nói là chỉ cần sờ một cái là khỏi ngay, vậy chẳng phải sẽ bị người khác dị nghị hay sao?

Cho nên cô mới cần một cây kim.

Lúc giả vờ châm cứu, cô dùng sức mạnh tinh thần trực tiếp xâm nhập vào não bộ của người đàn ông.

Lợi dụng sức mạnh tinh thần của mình tiêu diệt những tế bào thần kinh truyền điện dị thường, sau đó còn tiện thể giúp ông ấy chải chuốt các sợi dây thần kinh.

Như vậy sau này bệnh sẽ không tái phát nữa.

Cùng lúc kim trong tay đâm vài cái.

Chỉ thấy người đàn ông dần dần không còn bị co giật nữa.

“Có tác dụng kìa, anh xem, không còn co giật nữa rồi.”

“Không ngờ đó, cô gái này cũng có năng lực nhỉ.”

Tô Niệm Chi nhìn người đàn ông từ từ mở mắt, cất giọng ấm áp hỏi: “Chú đã thấy đỡ hơn chưa?”

Phan Khánh Sinh sửng sốt, nhìn đôi mắt lấp lánh của cô gái nhỏ.

“Tôi, tôi lại bị phát bệnh rồi ư?”

Tô Niệm Chi cong mắt. “Không sao rồi, sau này bệnh của chú sẽ không tái phát nữa đâu. Cháu đã giúp chú chữa khỏi bệnh rồi.”

“Cái gì? Khỏi bệnh rồi?”

Người đàn ông ngạc nhiên ngồi dậy.

Ông ấy bị bệnh này từ nhỏ, trị mãi nhưng không khỏi.

Gần đây bệnh ngày một trầm trọng hơn, cứ tưởng là mình không còn sống được bao lâu nữa, vậy mà không ngờ rằng cô gái đứng trước mặt mình lại nói là chữa khỏi rồi, cho nên lập tức sững cả người.

“Nếu chú không tin có thể tới bệnh viện kiểm tra thử.”

Lúc này Phan Khánh Sinh thật sự tin rồi.

Nếu nói không vui mừng thì là nói dối.

Phan Khánh Sinh phủi lớp bụi trên người, đứng dậy.

“Cô… cô bé, cảm ơn cháu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play