Dặn dò liên tục: “Tới thị trấn không được đi lung tung, đội mũ và khăn choàng cho đàng hoàng, đừng có lấy xuống đấy.”

Con gái út đẹp quá, bà sợ cô bị người xấu theo dõi.

“Mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho em gái.”

Tô Triết Vũ vỗ ngực bảo đảm.

Vương Quế Phương liếc con trai một cái: “Nếu để Chi Chi thiếu một cọng tóc nào thì con cứ về đi rồi biết!”

Tô Triết Vũ: …

Rất nhanh, rốt cục kết thúc lải nhải.

Tô Triết Vũ đẩy xe đẩy ra khỏi thôn, trấn Du Thủy cách thôn của họ khoảng một giờ đi đường.

Dọc theo đường đi, tâm trạng của Tô Niệm Chi rất tốt.

Núi xanh nước biếc vờn quanh, trời xanh mây trắng chim hót, làm cho cô thoải mái cực kỳ.

Dọc theo đường đi cô nghe anh hai Tô nói với cô trên trấn chơi vui lắm.

Một giờ sau, rốt cuộc hai người cũng thấy được chữ trấn Du Thủy.

“Chi Chi, đợi lát nữa anh đưa em tới cửa hàng bách hóa quốc doanh. Em đợi anh mười phút, anh đi bán hươu đã.”

Tô Niệm Chi biết Tô Triết Vũ muốn tới chợ đen.

Lúc này, thành phố lớn không còn đầu cơ trục lợi nữa, nhưng cái địa phương nhỏ như của họ vẫn còn.

Ngẫu nhiên vẫn có người bị bắt.

Dù sao địa phương nhỏ, đa số vẫn là quan lớn một cấp thì đè chết người.

Cho nên Tô Triết Vũ rất cẩn thận.

“Em đợi ở đây nhé, lát nữa anh hai bán lấy tiền xong sẽ mua cho em hai bộ đồ.”

Tô Niệm Chi ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy Tô Triết Vũ đẩy xe đẩy biến mất ở hẻm nhỏ.

Lần đầu tiên cô tới trấn này.

Nói thật thì hết thảy đều rất cổ kính, vô cùng có cảm giác thập niên.

Rất nhiều chỗ treo thẻ bài quốc doanh.

Mọi người đều ăn mặc quần áo màu đen, màu xám, quần áo màu mè và hoa văn rất hiếm gặp.

Có thể thấy được là một thập niên không giàu có gì mấy.

Hôm nay cô tới đây vì có mục đích.

Muốn tìm thử xem có ngọc thạch hay không.

Lúc ở tận thế, cô phát hiện có thể hấp thu một ít ngọc thạch tinh khiết để gia tăng sức mạnh tinh thần của mình.

Nhưng mà lúc tận thế, không thấy có ngọc thạch tốt, cái nào cũng bị ô nhiễm cả.

Thập niên này thì khác.

Xác suất để cô kiếm được là rất lớn.

Thời điểm chuyển biến lớn, đã có rất nhiều châu báu đồ cổ bị làm mất.

Nhưng vẫn còn tồn rất nhiều ngọc cổ.

Cô muốn thử vận may.

Cô có một đồng do Vương Quế Phương cho cô, còn có tiền vé cướp được từ nhà họ Lô.

Hiện tại một đồng có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng thứ như ngọc thạch thì không chắc lắm.

Trong lúc phiền muộn, cô thấy một bóng dáng quen thuộc chạy chầm chậm tới chỗ của cô.

“Chi Chi!” Chỉ thấy Lô Giai Giai đang thở hổn hển.

Hai tay chống eo, vì chạy nên mặt có hơi đỏ.

“Chi Chi, anh hai cô bán hươu bị bắt rồi, cô mau chạy tới xem đi.

Nói xong duỗi tay kéo tay của Tô Niệm Chi: “Cô nhanh đi xem với tôi đi.

Tô Niệm Chi thoáng nhìn qua, giả bộ vô cùng căng thẳng: "Anh hai của tôi ở đâu?”

Bước theo Lô Giai Giai đi về phía trước.

“Giai Giai, anh hai của tôi đang ở đâu?”

Lô Giai Giai nhịn không được trợn mắt: “Chi Chi, sắp tới rồi.”

Cô ta cũng không biết vì sao hệ thống muốn kêu mình ngăn Tô Niệm Chi vào cửa hàng bách hóa quốc doanh.

Vì lấy được phần thưởng, cô ta chỉ có thể bịa một lý do để lừa người ta.

Không ngờ thế mà thành công thật.

Lúc đang mừng thầm, đột nhiên cô ta cảm thấy mình hơi chóng mặt.

Tô Niệm Chi không chút lưu tình lợi dụng sức mạnh tinh thần thử thăm dò hệ thống.

Quả nhiên, cái hệ thống này không có phản ứng, hơn nữa dường như không phát hiện ra cô.

Sau khi biết chuyện này, Tô Niệm Chi không chút do dự dùng sức mạnh tinh thần xâm nhập vào vòng sáng thần bí trong đầu Lô Giai Giai.

Cô nhìn thẳng vào giao diện hệ thống.

[Nhiệm vụ: Ngăn cản Tô Niệm Chi vào cửa hàng bách hóa quốc doanh.]

[Phần thưởng: Thuốc dưỡng trắng da.]

Ánh mắt Tô Niệm Chi kiểm tra qua lại trên giao diện của hệ thống như các mục tìm kiếm, nhiệm vụ, trung tâm mua sắm.

Trung tâm mua sắm?

Tô Niệm Chi vô thức xâm nhập vào module của trung tâm mua sắm.

Thì thấy bên trong có đủ loại đồ vật muôn hình vạn trạng.

Vô cùng khiếp sợ!!!

Vì sao mình lại không có ngón tay vàng to như vậy!!!

Toàn bộ đều chỉ tốn có một đồng thôi!!!!

Trumg tâm mua sắm một đồng đó!!!!

Tuy rằng ở thập niên 80, một đồng cũng không rẻ lắm nhưng mà mấy thứ như ô tô, xe máy trong trung tâm mua sắm đều có giá một đồng!!!

Bạn nói xem có rẻ hay không!!

Có điều hình như hệ thống này hơi có vấn đề.

Không kịp nghĩ nhiều.

Tô Niệm Chi khẽ nhếch môi.

Nếu đã vậy thì tôi không khách sáo nữa.

Cô thấy số dư ngân hàng của hệ thống có một ngàn.

Khà khà.

Thật ra cô có thể xuống tay chọn đặt một đống lớn mấy đồ như ô tô mà đúng không?

Nhưng mà hiện tại vốn dĩ không thực tế.

Chuyện thế này không thể ra tay trực tiếp được.

Hơn nữa hiện tại cũng không mua nổi.

Cho nên, cô xem xét thử.

Thứ có thể mua sắm là đại đoàn kết (*), sữa mạch nha, bột mì, đồ hộp, còn có máy may, radio.

(*) đại đoàn kết: tờ tiền mệnh giá 10 đồng.

Hầu hết là đặc trưng của thời đại này.

Không nghĩ nữa.

Thẳng tay chọn một ngàn tờ đại đoàn kết!

Tính ra một đồng đổi mười đồng.

Thoáng cái đã có được mười nghìn đồng!

Chậc chậc, lời quá chừng.

Tô Niệm Chi nhìn một cuộn đại đoàn kết xuất hiện trong không trung.

Cởi áo khoác ra rồi cất tiền vào trong.

Ừm, vừa lòng.

Thu hồi sức mạnh tinh thần đang xâm nhập của mình.

Tô Niệm Chi phủi mông, không hề có chút gợn sóng nào.

Chỉ còn lại Lô Giai Giai chóng mặt còn đang đứng đó.

Qua hồi lâu.

Lô Giai Giai xoa đầu mình.

“Ể, Tô Niệm Chi đâu?”

Cô ta hơi ngạc nhiên.

“Hệ thống, Tô Niệm Chi đâu?”

Hệ thống đột nhiên gửi một đống ký tự lộn xộn #%&……*%…#%&%…

[Lỗi hệ thống, lỗi hệ thống.]

“Hệ thống? Phần thưởng của tôi đâu? Thuốc dưỡng trắng da đâu?”

[#……&……%##%…………#%]

“Hệ thống cậu đừng có ăn gian đấy, tôi đã lừa Tô Niệm Chi đi rồi, cô ta không có tới cửa hàng bách hóa quốc doanh!”

Hệ thống: [Ký chủ, hiện tại Tô Niệm Chi đã ở cửa hàng bách hóa quốc doanh. Vì cô thất bại nhiều nhiệm vụ dẫn tới hệ thống bị bug, trừ 1000 điểm tích lũy! Xin nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trả lại.]

Lô Giai Giai: ???

Không khỏi sốt ruột.

“Thế còn thuốc dưỡng trắng da của tôi đâu?”

[Hệ thống tự động gán nợ!]

[Nu ký chủ không đồng ý, tôi có thể tự động thoát khỏi ký chủ rồi lại đi tìm ký chủ mới.]

Lô Giai Giai vội vàng lắc đầu: “Không muốn không muốn, tôi làm nhiệm vụ, hệ thống cậu đừng đi.”

Hệ thống: [Vậy xin ký chủ nỗ lực. Nếu như lại thất bại tiếp thì sẽ bắt đầu trừng phạt.]

Hệ thống cũng rất buồn bực không ngừng kiểm tra trình tự của mình. Chính nó cũng không nhìn ra được rốt cuộc mình bị lỗi ở đâu.

Phí thủ tục mình lén bòn rút cũng mất sạch.

Lô Giai Giai khóc không ra nước mắt, không có thuốc dưỡng trắng da thì thôi, cô ta còn nợ hệ thống một ngàn điểm tích lũy nữa.

Phải biết rằng mỗi lần cô ta hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có mười điểm tích lũy.

Hu hu hu.

Nhưng cô ta đã nếm được chỗ tốt của hệ thống nên sao có thể bằng lòng từ bỏ hệ thống được.

Chỉ có thể khẽ cắn môi nhận!

Tô Niệm Chi vui vẻ cầm mười nghìn đồng nghênh ngang bước vào cửa hàng bách hoá quốc doanh.

Bây giờ tâm trạng của cô vô cùng tốt.

Nhiệm vụ đã có người khác làm, còn cô thì ngồi mát ăn bát vàng, còn có gì sung sướng hơn nữa ư.

Không có!

Sau này lại có thêm một cái máy ATM miễn phí rồi.

Đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ giết Lô Giai Giai!

Qua hôm nay thì cô chắc chắn, hệ thống này không phải là đối thủ với sức mạnh tinh thần của mình. Khống chế nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cô có thể dùng sức mạnh tinh thần của mình để khống chế, xâm nhập, sửa đổi, nguỵ trang đủ loại nhân vật, đúng là thích quá đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play