Nhìn mà nhịn không được muốn đấm nổ cái đầu chó của anh ta.
Tô Niệm Chi liếc mắt nhìn người đàn ông, đợi đã, Nhị Lại Tử?
Đây không phải là người đã kéo nữ chính vào trong đống cỏ khô làm trò đồi bại trên phim truyền hình gốc hay sao?
Người đàn ông này còn làm cho nữ chính mang thai, nhưng các phần sau thì cô không xem nữa.
Tuy nhiên, đứa con đầu lòng mà nữ chính sinh cho Trương Văn Lượng liệu có phải là của vua dầu mỡ trước mặt này không?
Chậc chậc chậc.
Tô Niệm Chi thầm nghĩ trong lòng, vốn cô ngóng trông Trương Văn Lượng tàn phế luôn, nhưng giờ thì chưa thể thế được.
Dù sao, đầu anh ta còn chưa mọc sừng mà!
Cô thầm muốn nói với Trương Văn Lượng rằng, thôi nào, ngồi xuống đi, cắm sừng vào! ꉂ ೭( ˵ ¯ ̴͒ ꇴ¯ ̴͒˵) ౨
Nhị Lại Tử nhìn bộ dáng ngẩn người của Tô Niệm Chi, quả nhiên là bị mình mê hoặc.
Anh ta nhìn chằm chằm cái bát trên tay cô: “Ngày mai, anh sẽ bảo mẹ anh tìm bà mối đến nhà em cầu hôn.”
Tô Niệm Chi:???
Sau đó anh ta bày ra một động tác ghê tởm, cô không nhịn được châm chọc nói: “Phiền anh về nhà soi gương đi, không có thì, đi tè rồi soi gương cũng được.”
Nhị Lại Tử:...
Cả khuôn mặt từ xanh sang trắng, trắng sang đen, biểu cảm méo mó.
Người phụ nữ này thế mà lại mắng anh ta không biết xấu hổ, cô cũng không xem lại bản thân xem có ai thèm muốn bộ dạng ma ốm của mình không.
Anh ta không ngại xui xẻo, thế mà cô còn không biết xấu hổ như vậy.
Lúc này anh ta tức muốn chết.
Ban đầu mục đích chỉ là vì lấy được tiền, bỗng nhiên biến thành muốn cưới Tô Niệm Chi về, rồi hành hạ cô đến chết.
Buộc cô quỳ trước mặt anh ta, liếm chân của anh ta.
Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ.
Tô Niệm Chi nhìn dáng vẻ của Nhị Lại Tử, ánh mắt tối sầm lại.
Người này dính lấy mình quả thực quá là trùng hợp.
Cô trực tiếp khống chế Nhị Lại Tử bằng sức mạnh tinh thần của mình.
Nhị Lại Tử như bị thôi miên.
“Ai bảo anh tới gặp tôi?”
Ánh mắt Nhị Lại Tử sững sờ.
“Lô Giai Giai.”
Lô Giai Giai?
Tô Niệm Chi không biết mình đã đắc tội với nữ chính lúc nào.
Cô thậm chí còn không làm phiền cô ta, vậy mà cô ta còn đưa đến tận cửa.
Không chút do dự cô lập tức kiểm soát tâm trí Nhị Lại Tử.
“Đến chỗ Lô Giai Giai.”
Là cô ta ra tay trước, trước tiên cô sẽ thu thập chút lời lãi, chờ khi nào cô rảnh thì sẽ đến lấy đi thứ trong đầu cô ta.
Lập tức, cô xoay người đi đến nhà Tần Khiếu Vân.
Mà Nhị Lại Tử đứng tại chỗ một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ, tìm cách chơi Lô Giai Giai.
Anh ta thèm thuồng quay đầu lại trốn trong đống cỏ khô nhìn vào nhà trưởng thôn.
——
Cốc cốc cốc -
“Ai vậy?” Mẹ Tần lau sạch nước trên tay, vội vàng mở cửa.
Bà hơi ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
“Chào thím ạ, mẹ cháu bảo cháu tới đưa thịt thỏ cho thím, để cảm ơn Tần Khiếu Vân đã giúp cháu khiêng con mồi về.”
Mẹ Tần bị vẻ đẹp mĩ miều của cô làm cho choáng váng, cô bé này xinh quá.
Nước da trắng nõn động lòng người, một cặp lúm đồng tiền nhỏ, nhìn thôi cũng khiến tâm trạng của bà lập tức tốt lên.
Đôi mắt cũng to, ngập nước, khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác như bị cuốn vào.
Nghĩ đến phản ứng của đứa con trai ngốc nghếch hôm nay, cũng khó trách, bản thân bà còn thích thế mà.
Thằng con ế trong nhà kia, có lẽ cũng thích.
Đáng tiếc, cô gái này còn quá nhỏ.
Nhìn hơi gầy yếu, nhưng không ốm yếu như lời người trong thôn nói.
“Mẹ! Ai tới vậy?”
Tần Khiếu Vân trần truồng, vừa lấy khăn lau mặt vừa bước ra từ phòng bên cạnh.
Chợt thấy cô gái nhỏ, “Vèo” một tiếng anh xoay phắt người đi về phía phòng.
Vành tai Tô Niệm Chi hơi đỏ lên.
Người đàn ông này có dáng người xịn ghê.
Chỉ là chết hơi sớm.
Trong đôi mắt cô hiện lên chút vẻ tiếc nuối.
Cô cười ngọt ngào với mẹ Tần: “Thím ạ, cháu về trước đây.”
“Ồ, được, được, bát này.”
Tô Niệm Chi nhìn cái bát lớn, dịu dàng trả lời: “Ngày mai cháu lại tới lấy ạ.
“Tạm biệt thím.”
Mẹ Tần mỉm cười xua tay: “Cảm ơn Chi Chi, cháu chờ một chút, trời tối không an toàn, để thím bảo Khiếu Vân tiễn cháu.”
Tô Niệm Chi vừa định từ chối, thì thấy Tần Khiếu Vân mặc áo sơ mi và quần tây màu đen bước ra.
Trong mắt mẹ Tần lóe lên ý cười, thằng con trai này...
“Tôi đưa em về.”
Tô Niệm Chi nghe giọng điệu không thể từ chối được của anh, bèn gật đầu.
Mặt trăng chậm rãi nhô lên, kéo dài bóng dáng hai người lên dưới mặt đất.
Khi di chuyển, thỉnh thoảng, bóng đan xen vào nhau, có một chút mập mờ.
Tần Khiếu Vân nhìn đỉnh đầu của cô gái nhỏ, anh còn có thể ngửi được mùi bồ kết thoang thoảng.
Anh suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: “Này, ngày mai em có lên núi không?”
Tô Niệm Chi nghiêng đầu liếc nhìn Tần Khiếu Vân.
Cô vô thức gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Không chắc.”
Tần Khiếu Vân nhíu mày, không nói gì.
“Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn anh.”
Tần Khiếu Vân nhìn cô gái nhỏ rảo chân bước nhanh vào sân rồi đóng cửa lại, chợt tự tát mình một cái.
Cầm thú, có phải vừa rồi mày lại nghĩ linh tinh không hả?
Quay đầu về nhà, vừa đến cửa nhà, anh bỗng nghe thấy một âm thanh kì lạ phát ra từ đống cỏ khô cách đó không xa.
Anh cẩn thận quay sang.
Chỉ thấy một người phụ nữ đang bị một người đàn ông đè xuống.
Đang làm hành động không thể miêu tả được.
Người đàn ông trực tiếp che miệng người phụ nữ, có thể nhìn ra người phụ nữ dường như đang khóc.
Tần Khiếu Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra người này là Lô Giai Giai.
Cả người không khỏi nổi hết da gà.
Người phụ nữ này đúng là kinh tởm.
Anh suýt nữa đã đi xem mắt với người phụ nữ này.
Chắc tối nay anh sẽ gặp ác mộng mất.
Anh xoay người biến mất trong đêm tối.
Mà Lô Giai Giai bị Nhị Lại Tử trấn áp, nước mắt đều đã chảy khô.
Cô ta không ngờ, buổi tối lúc cô ta chuẩn bị đến nhà họ Trương, thăm Văn Lượng mới từ bệnh viện trở về.
Thì lại bị Nhị Lại Tử kéo vào trong bụi cỏ.
Trực tiếp lột quần cô ta xuống.
Đè lên.
Cô ta không kịp phản ứng.
Cô ta cũng không dám hét lên.
Nếu không, nhà họ Trương chắc chắn sẽ không cần cô ta nữa.
Nhị Lại Tử vũ nhục cô ta một cách không thương tiếc.
“Tôi phi, đúng là bị Trương Văn Lượng chơi hỏng rồi.
“Khóc như thật ấy, tôi thấy cô đang rất vui vẻ mà.”
Nói xong anh ta trở nên hung ác hơn.
Lô Giai Giai cảm nhận được từng đợt cảm giác không rõ ràng, đây là cảm giác mà cô ta và Trương Văn Lượng chưa từng có.
Trong mắt Nhị Lại Tử hiện lên một tia khoái cảm, chơi vợ người khác kích thích gớm.
Mãi một lúc lâu sau, anh ta mới thở ra một hơi dài, nhéo nhéo khuôn mặt của người phụ nữ bên dưới.
Trực tiếp uy hiếp: “Nếu cô dám nói ra, tôi có rất nhiều cách để đối phó với cô.”
Nhìn thấy Nhị Lại Tử xách quần lên bỏ đi, trong lòng Lô Giai Giai cảm thấy nhục nhã.
Cô ta chất vấn hệ thống: “Vì sao vừa rồi không giúp tôi?”
[Chuyện không liên quan đến nhiệm vụ, không thuộc phạm vi của hệ thống. Ký chủ không có điểm tích lũy để đổi vũ khí, là trách nhiệm của cô.]
[Nếu như kí chủ muốn báo thù, xin hãy hoàn thành nhiệm vụ.]
Lô Giai Giai hổn hển xách quần lên, nhân lúc không ai nhìn thấy bèn chạy về phòng mình.
Càng nghĩ càng tủi thân, cô ta vùi mình trong chăn khóc rống lên.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.
Tô Niệm Chi đã thức dậy.
Hôm nay có một chuyện quan trọng.
Cô tính lên thị trấn bán hươu với anh hai Tô.
Hai người không có đi chung với xe bò của thôn.
Mà là Tô Triết Vũ mượn một chiếc xe đẩy tới rồi đặt hươu lên trên, che kín mít.
Vương Quế Phương còn cố tình trải một chỗ để cho Tô Niệm Chi ngồi xuống đàng hoàng.