Vương Quế Phương cũng xoa xoa lông mày: “Thằng cả à, ngày mai con tới ruộng nhà họ Tần phụ đỡ hai ngày, không phải gần đây nhà bọn họ không có người sao?”

“Vâng, mẹ, sáng mai con sẽ đi cùng em hai.”

Tô Triết Vũ:??? Anh trai thông minh ra là thế nào nhỉ?

“Được, vậy cứ quyết vậy đi, hai mùa sau, nhà họ Tô chúng ta sẽ làm công việc đồng áng của nhà họ Tần.

Sau khi ba Tô quyết định.

Chợt nghe Tô Triết Văn ngơ ngác hỏi một câu: “Em gái, anh thấy hình như con hươu này là bị sói cắn chết, em, em gặp phải sói à?”

“Cái gì?”

Những lời này vừa nói ra, Vương Quế Phương sợ hãi đến mức kêu lên.

“Sói? Con gái, con gặp phải sói ư?

Một đám người lập tức chuyển từ vui sướng sang lo lắng: “Con ngoan của mẹ, con đang làm cái gì thế hả? Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không sống nổi nữa.”

Nhìn ánh mắt không tán thành của cả nhà.

Tô Niệm Chi vội vàng giải thích.

“Mẹ, ba, anh cả, anh hai, con thật sự không có gặp sói, lúc bắt được thỏ con chỉ nhìn thấy có hươu chết ở bờ sông.”

“Con tình cờ gặp Tần Khiếu Vân, sau đó nhờ anh ấy giúp con khiêng hươu về, con thật sự không gặp sói.”

“Thật sao?”

“Thật mà! Còn thật hơn cả vàng! Nếu mọi người không tin, mọi người đi hỏi Mao Mao đi!”

Tô Mao Mao: ??? Cô út con..

Nhận được ánh mắt cầu xin của cô út, Tô Mao Mao nhắm mắt lại, bắt đầu nói dối. (︠ᴗ︡)

“Đúng, cháu cũng không thấy con sói sống nào.” Nhìn thấy một con sói đã chết!

“Vậy em gái cũng may mắn quá rồi!”

“Đúng vậy, anh cả, con hươu này có thể mang đến chợ đen bán không?”

Tô Triết Văn gãi gãi đầu, ánh mắt bất giác liếc nhìn em hai.

Tô Triết Vũ: Không bằng anh nói thẳng tên em ra là được rồi.

Vương Quế Phương cũng lắc đầu, con trai cả cũng hơi ngố quá rồi.

Vung tay lên.

“Thằng hai, cái này giao cho con.”

“Về phần gà và thỏ rừng, thằng cả, con đi lột da thỏ đi, buổi tối nay chúng ta ăn thịt thỏ.”

“Oa -- ăn thịt thỏ, tuyệt quá, tuyệt quá!”

Tô Niệm Chi thấy bộ dạng vui vẻ của cậu bé, khóe miệng nhếch lên.

Cô muốn cải thiện tình hình trong nhà, để cho gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn.

——

Bên này, Tần Khiếu Vân vui vẻ đi về phía nhà.

Anh hoàn toàn không để ý rằng cách đó không xa, dưới gốc cây đại thụ phía trước nhà họ Tô, có một bóng người đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm

[Ký chủ, nhiệm vụ thất bại. Giảm hiệu quả của thuốc dưỡng trắng da.]

Có thể thấy được bằng mắt thường là làn da của Lô Giai Giai đang dần dần sẫm màu, còn điểm chút tàn nhang.

Cô ta vốn nhìn thấy Tần Khiếu Vân trở về nhà, lại đi ra.

Trong lòng đang đắc ý, Tần Khiếu Vân ngoài mặt phớt lờ mình, nhưng nhất định là ngượng ngùng.

Bằng chứng là chẳng phải anh đang xách con mồi tới cửa ư?

Nhưng anh lại ra khỏi cửa trực tiếp đi đến nhà họ Tô.

Tô Niệm Chi quả nhiên là hồ ly tinh.

Thủ đoạn câu dẫn người là hạng nhất.

Bình thường giả vờ đứng đắn, trong lòng thì không biết đã phóng đãng đến mức nào.

Nếu không Tần Khiếu Vân sao lại cho nhà cô nhiều con mồi như vậy.

Con khốn.

Hiện tại trong lòng cô ta đã không quan tâm là ai đã trộm của cải trong nhà nữa.

Cô ta chỉ muốn làm cho Tô Niệm Chi mang tiếng xấu thôi.

Rõ ràng chỉ là một đứa bệnh hoạn, nhưng hết lần này tới lần khác người trong nhà lại coi như bảo bối.

Trước đây cô ta làm bạn với cô, nhưng cô ta chỉ muốn mượn cơ hội này để tiếp cận Trương Văn Lượng.

Hiện tại Trương Văn Lượng đã là của mình.

Cô ta không muốn làm bạn với Tô Niệm Chi nữa.

Nhưng mà... Hiện tại cô lại câu dẫn Tần Khiếu Vân, cản trở cô ta hoàn thành nhiệm vụ.

Con ngươi cứ đảo đi đảo lại.

——

Bên này, Tô Niệm Chi hoàn toàn không biết mình đang bị nhắm tới.

Cô đang ở trong bếp chuẩn bị thể hiện tài nấu nướng của mình.

“Chi Chi, hay là con để mẹ làm đi?”

Tô Niệm Chi cười đặt ớt đã cắt nhỏ sang một bên: “Mẹ, con cũng nên làm gì đó cho gia đình chứ.”

Nói xong cô đổ dầu nóng vào trong nồi, vừa cho ớt vào, vị cay ập thẳng vào não cô.

Trực tiếp bỏ thịt thỏ đã thái sẵn vào trong nồi, rồi xào trong dầu sôi.

Mùi thơm quyến rũ khiến Vương Quế Phương không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Thật không ngờ con gái bình thường không nói gì, lại có tay nghề tốt như vậy.

Tô Niệm Chi quay đầu nhìn mấy cái đầu thò vào cửa phòng bếp, thấy rõ cổ họng bọn họ đang cuộn lên cuộn xuống.

“Cô út... Sao cô có thể nấu thơm như vậy. Còn thơm hơn cả bà nội nấu nữa.”

Vương Quế Phương nghe xong bèn liếc Tô Mao Mao một cái: “Nhóc con, bây giờ lại ghét bỏ bà nội nữa à?”

“Không không không, bà nội, trong mắt cháu kỹ thuật nấu nướng của bà là hạng nhất.”

Vương Quế Phương và Tô Niệm Chi đều bị bộ dáng thề thốt này của cậu bé chọc cười.

Đồ giỏi nịnh hót!

Mùi thơm lan tỏa từ trong sân ra bên ngoài, người đi qua đều không nhịn được mà dừng chân hít một hơi thật sâu, nhà họ Tô này may mắn thật, lại có thể kiếm được đến ba trăm đồng.

Chuyện này làm cho tất cả mọi người phát điên vì ghen tị.

Thậm chí có người còn bắt đầu có chủ ý với khoản tiền này.

“Mẹ, ngày mai mẹ đến nhà họ Tô cầu hôn đi, đồ cưới là ba trăm đồng đó!”

Nhị Lại Tử trong thôn vừa về nhà đã bày kế xấu với mẹ anh ta.

Bà Chu nhăn mặt, ánh mắt không bằng lòng nói: “Con trai à, con bé nhà họ Tô là ma ốm đó, nếu con cưới cô ta, có thể chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”

Nhị Lại Tử hai mắt trắng bệch: “Mẹ, ba trăm đồng đấy, hơn nữa, đợi cô ta chết rồi, chúng ta sẽ cưới một người khác.”

Bà Chu chép miệng, đúng vậy, nhà họ Tô này mới đòi được ba trăm đồng!

Bèn vỗ đùi một cái.

“Được, ngày mai mẹ sẽ tìm bà mối tới cầu hôn.”

“Mẹ tốt quá đi.”

Nhị Lại Tử thấy bà Chu đồng ý, anh ta lặng lẽ đi ra khỏi nhà.

Vòng qua đống cỏ khô trong thôn, đi về phía nhà trưởng thôn giả tiếng chim hót.

Một lúc sau thì thấy có một bóng người bước ra.

Nhị Lại Tử nhìn Lô Giai Giai mặc váy trắng trước mắt, ánh mắt tùy tiện liếc nhìn.

“Lô Giai Giai, tôi đã thuyết phục được mẹ tôi ngày mai đi cầu hôn rồi, số tiền cô hứa hẹn đâu?”

“Chẳng phải còn chưa thành công sao, đợi anh làm xong tôi sẽ đưa cho anh.”

Nhị Lại Tử sao có thể đồng ý, anh ta lộ ra ánh mắt hung ác nói: “Cô không đưa cho tôi, thì ngày mai tôi sẽ ồn ào nói cô có quan hệ với tôi.”

Lô Giai Giai tức giận cắn răng, móc từ túi quần ra mười đồng.

“Bây giờ tôi chỉ có bấy nhiêu thôi.”

“Cũng được, nhớ kỹ, bốn mươi đồng còn lại, hai ngày nữa tôi sẽ tới lấy.”

Nói xong anh ta cất kỹ mười đồng, hài lòng rời đi.

Lô Giai Giai này tới tìm anh ta, nói nếu anh ta đi cầu hôn, cô ta sẽ cho anh ta 50 đồng, còn có loại chuyện tốt như này sao.

Anh ta huýt sáo chuẩn bị đi chơi hai ván.

Đột nhiên, mắt anh ta sáng lên.

Phía trước chẳng phải là Tô Niệm Chi sao.

Chậc chậc, tuy rằng sức khỏe không tốt, nhưng rất xinh đẹp a.

Trong lúc nhất thời, tất cả đống ý nghĩ hạ lưu chạy qua trong đầu anh ta.

Con ngươi anh ta lập tức dán chặt lên người cô.

Anh ta nhổ một ngụm nước bọt, lau lên đầu mình.

Loại con gái không gả được này, nếu mình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Ắt chẳng phải cô ta sẽ yêu mình đến chết luôn ư!

Nhị Lại Tử tự nhận mình là người phong lưu phóng khoáng, cố ý huýt sáo.

Anh ta nở nụ cười cho là đẹp trai với Tô Niệm Chi đang đi tới.

“Chào, em khỏe không!”

Cô vốn định bưng thịt thỏ đi cảm ơn Tần Khiếu Vân, giờ thì khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt mình.

Trong lòng thầm nghĩ tổ sư nó!

Trên thế giới này lại còn có người đàn ông dầu mỡ và ghê tởm như vậy, đúng là hiếm thấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play