Thế Gả Bệnh Mỹ Nhân Cự Tuyệt Luyến Ái Não

Chương 2: Cốt truyện kì lạ


1 tháng


Y Hoa Nhiên nằm liệt trên mặt đất sửa sang lại cốt truyện, càng đọc càng cảm thấy khó chịu, càng đọc càng cảm thấy nguyên chủ đúng là đầu óc có bệnh. Không chỉ mình hắn có bệnh, mà tất cả mọi nhân vật trong cuốn sách này đều có bệnh, quả thực chính là tập hợp của những điều kì quặc. 

Cha của nguyên chủ là Tề quốc Binh Bộ hữu thị lang - Y Tân, là quan chánh tam phẩm của triều đình, muội muội của hắn là nữ chính nguyên tác - Y Thanh Ca, theo lý thuyết mà nói với thân thế như vậy, cho dù chỉ là vai phụ, cũng nên là hưởng không hết vinh hoa phú quý, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, hắn là người nương không thương cha không yêu, muội muội thì còn ngại pháo hôi là hắn chết không đủ mau. 

Thật ra người cùng với Bình Dương Vương thế tử - Tề Phương Sầm có hôn ước vốn chính là Y Thanh Ca, bọn họ trai tài gái sắc, cũng chính là chuyện tốt ở kinh thành mà mọi người đều khen ngợi. 

Nhưng hai năm trước Tề Phương Sầm xuất chinh đến Liêu Đông, sau liền truyền đến tin tức nói y đã bất hạnh chiến tử nơi sa trường, thậm chí đến cả thi thể cũng chưa được tìm thấy 

Bình Dương vương cùng vương phi vô cùng đau lòng, muốn sắp xếp cho Tề Phương Sầm một cuộc minh hôn, vậy nên liền đến tìm Y Tân để bàn bạc. 

Y Tân vốn định từ chối, nhưng đúng lúc này Đô Sát Viện lại phát hiện ra ông ta có hành vi tham nhũng trái pháp luật, nếu bây giờ lại đắc tội Bình Dương vương, kia ông ta liền tám chín phần mười khó có thể giữ được chức quan, thế nên liền tới gặp Y Thanh Ca để dò hỏi ý kiến. 

Y Thanh Ca từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, tất nhiên sẽ không muốn bị đem gả cho một người đã chết, do đó nàng đã đẩy việc này lại cho ca ca sinh đôi của nàng - Y Hoa Nhiên, làm cho hắn thay thế chính mình cùng với Tề Phương Sầm kết minh hôn, dù sao thì người cũng đã chết rồi, Y Hoa Nhiên chỉ cần ngày thường chú ý nhiều hơn một chút, liền sẽ không bị người khác phát hiện ra thân phận nam nhân. 

Nguyên chủ bởi vì từ nhỏ thân thể gầy yếu, vậy nên cũng không được Y Tân quá ưa thích, sau này ông ta liền bỏ hắn ở lại quê nhà, để hắn tự sinh tự diệt. Nếu không phải được Y Thanh Ca nhắc tới, Y Tân cũng đã quên mất bản thân vậy mà còn có một đứa con trai, vì thế liền lập tức đồng ý với kiến nghị của Y Thanh Ca, phái người đến đón Y Hoa Nhiên từ quê trở về nhà. 

Y Thanh Ca e sợ hạ nhân của mình làm không tốt việc này, liền tự mình đính thân đến đó thuyết phục, lê hoa đái vũ (*) mà khuyên bảo Y Hoa Nhiên, vốn tưởng sẽ tốn không ít công sức, lại không nghĩ tới Y Hoa Nhiên rất nhanh liền đồng ý, hắn nói chính mình vốn là người sống không được bao lâu nữa, mà Y Thanh Ca thì lại vẫn còn nhân sinh tươi đẹp ở phía trước, vậy nên để hắn đi là thích hợp nhất. 

(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Đến tận thời điểm này, cốt truyện thật ra vẫn còn tạm ổn, nhưng đến mặt sau liền bắt đầu càng ngày càng trở nên thái quá, nửa năm sau Tề Phương Sầm - người vốn đã chết trên chiến trường đã quay trở lại, chỉ là phải ngồi trên xe lăn, Y Hoa Nhiên thế nhưng đối với y liền vừa gặp đã yêu, kéo thân thể gầy yếu của mình mà hầu hạ y thật cẩn thận. 

Sau này hắn lại biết được chân tướng, chuyện Tề Phương Sầm bị tàn tật thật ra là giả, y suýt chút nữa đã chiến tử nơi sa trường là do bị tam hoàng tử làm hại, giả vờ tàn tật là vì để hạ thấp cảnh giác của tam hoàng tử, âm thầm tích tụ lực lượng, ý đồ cướp lấy ngôi vị hoàng đế trong một lần đánh. 

Y Hoa Nhiên thấy Tề Phương Sầm thẳng thắn chuyện này với mình, liền cho rằng người ta là đối với chính mình thật lòng, vậy nên đối với Tề Phương Sầm lại càng thêm khăng khăng một mực, không chỉ có bày mưu tính kế, mà còn vì y mà chắn đao chắn mũi tên, không chút nào bận tâm đến cơ thể bệnh tật của mình, sau này Tề Phương Sầm lên làm hoàng đế, bệnh tình của hắn lại càng trở nên nguy kịch. 

Đều đã như vậy, hắn lại còn vì Tề Phương Sầm mà suy nghĩ, cảm thấy chính mình chính là không sống được bao lâu nữa, không thể tiếp tục ở bên cạnh làm bạn với Tề Phương Sầm, thế nhưng chủ động thỉnh cầu Y Thanh Ca quay trở lại bên người Tề Phương Sầm…… 

Cuối cùng Y Thanh Ca được phong làm Hoàng Hậu, mà hắn đến tận khi chết cũng chẳng có lấy một người ở cạnh bên, vẫn là đợi đến khi thi thể bốc lên mùi hôi thối thì mới bị người khác phát hiện ra. 

Mà thân sinh phụ thân của hắn sau khi biết được chuyện này, liền phân phó hạ nhân, cuốn cái chiếu, đưa đến bãi tha ma chôn. 

Và điều đáng buồn nhất chính là, cái tên ngốc này cho đến tận khi chết cũng không biết được rằng, sở dĩ bệnh tình của hắn trở nên nguy kịch, đều là do bị muội muội ruột của chính mình đầu độc. Còn về Tề Phương Sầm - người mà hắn yêu đến chết đi sống lại, kỳ thực cũng đã sớm biết thân phận thực sự của hắn, sở dĩ không có vạch trần, cũng chỉ là vì muốn lợi dụng hắn mà thôi, căn bản đối với hắn không có nửa điểm cảm tình. 

Y Hoa Nhiên hít một hơi thật sâu, bình phục lại một chút nỗi lòng, ngay sau đó liền lên giường và nằm xuống một lần nữa, tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn ở thời hiện đại rất có thể là đã chết, có thể trọng sinh vào thế giới này, chính là vì ông trời đã ban cho hắn thêm một cơ hội để tiếp tục sống sót, vì vậy dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này bằng mọi giá. 

Y Hoa Nhiên nhắm mắt lại, hồi tưởng về diễn biến cốt truyện kế tiếp, tự hỏi bản thân nên ứng phó như thế nào thì tốt, thế nhưng thân thể này thật sự rất gầy yếu, chẳng bao lâu sau hắn liền bất tri bất giác mà chìm vào giấc ngủ. 

Sáng sớm hôm sau, Y Hoa Nhiên bị một trận tiếng đập cửa làm cho thức giấc, vừa định nói chuyện, liền nghe người bên ngoài cửa nói: " Tiểu thư, canh giờ cũng đã không còn sớm nữa, ngài nên thức dậy đi kính trà cho Vương gia và vương phi. " 

Đầu óc vốn có chút mê man của Y Hoa Nhiên trong nháy mắt liền thanh tỉnh trở lại, ho khan hai tiếng, đổi giọng nói: “ Đã biết. ” 

Y Hoa Nhiên là đặc công, đã trải qua đủ loại huấn luyện tàn khốc, vậy nên việc thay đổi giọng nói đối bọn họ mà nói đều chỉ là trò trẻ con. 

Y Hoa Nhiên đứng dậy, lục lọi xung quanh, tìm thấy hai mảnh vải tốt thì gấp chúng lại, dùng chúng quấn quanh ngực, lại mặc thêm áo lót bên ngoài song liền đi đến trước gương, muốn kiểm tra xem có cân xứng hay không. 

Khi nhìn rõ khuôn mặt mình trong gương, hắn liền không khỏi có chút ngơ ngẩn, hắn tự nhận chính mình đã gặp qua vô số nữ nhân, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua người đẹp đến như vậy. Mi như xa đại, mắt tựa thu thủy, da như ngưng chi (*), chân chính có thể đạt đến ‘ thanh thủy xuất phù dung thiên nhiên khứ điêu sức ’ (**) tuyệt sắc đại mỹ nhân. 

(*) Lông mày đen như ngọn núi xa, mắt trong sáng long lanh như làn nước mùa thu, làn da trắng mịn màng như mỡ đông. 

(**) Hoa sen mọc từ đầm nước trong thanh khiết, chất phác đẹp tươi tự nhiên không cần điêu khắc, trang sức tô điểm.

Y Hoa Nhiên nhịn không được sờ sờ hầu kết của mình, nếu không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra, hơn nữa với một dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy, nếu không phải tối hôm qua đã xác minh thân phận của bản thân, hắn thậm chí nghi ngờ chính mình đã xuyên thành nữ nhân. 

Y Hoa Nhiên nhìn mình trong gương một lúc lâu, cân nhắc nên làm thế nào để khôi phục dáng người tuyệt hảo thời hiện đại của mình, thẳng đến khi ngoài cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng thúc giục, lúc này hắn mới định thần lại, sau khi xác định bản thân không có gì bất thường, liền cất tiếng nói: “ Vào đi. ” 

Tuy rằng lúc trước vì để làm nhiệm vụ, hắn cũng từng vào đoàn phim, mặc qua cổ trang, nhưng thứ hắn mặc chính là nam trang, nữ trang thì căn bản chưa từng mặc qua, nếu mặc nhầm, ngược lại sẽ khiến người khác hoài nghi, còn không bằng để người khác hầu hạ. 

Cửa phòng bị đẩy ra, Tình Vũ cùng Tình Vân lần lượt đi đến, phía sau có mấy nha hoàn đi theo bưng đồ dùng tẩy rửa. 

Mọi người hành lễ nói: “ Nô tỳ gặp qua thế tử phi. ” 

Y Hoa Nhiên cẩn thận quan sát động tác hành lễ của các nàng, để tránh làm sai khiến người khác hoài nghi, nói: “ Đứng lên đi. ” 

Tình Vũ và Tình Vân là hai nha hoàn mà Y Thanh Ca đã đưa cho hắn để làm của hồi môn, cũng là con mắt nàng ta cài vào để theo dõi hắn, nguyên chủ trúng độc cũng là do bị các nàng hạ. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của hắn, chính là nghĩ cách nhổ hai cái cái đinh này đi, mà không khiến người khác hoài nghi. 

Dưới sự hầu hạ của các nàng, Y Hoa Nhiên mặc y phục và rửa mặt xong, sau đó liền đứng dậy đi ra tiền viện. Vừa ra khỏi sân, liền đụng phải ma ma đến đón hắn, bà tiến về phía trước hai bước, lại gần, hành lễ nói: “ Nô tỳ gặp qua thế tử phi, xin thỉnh an thế tử phi. ” 

“ Miễn lễ. ” Y Hoa Nhiên đánh giá nữ nhân trung niên trước mặt, khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm, hỏi: “ Ta mới đến đây, trời xa đất lạ, không biết nên xưng hô với ma ma như thế nào? ” 

Ma ma bị hắn cười đến có chút ngây người, vội vàng nói: “ Nô tỳ họ Lý, thế tử phi cứ gọi một tiếng ‘ Lý ma ma ’ là được. Thế tử phi dung mạo khuynh quốc khuynh thành, chỉ là cười lên một cái, liền khiến người khác ngây ngẩn cả người, nô tỳ mới vừa rồi thất lễ, còn thỉnh thế tử phi thứ tội. ” 

“ Không vấn đề gì. Đi thôi, nếu để Vương gia và vương phi đợi lâu, vậy đó chính là ta bất hiếu. ” 

“ Thế tử phi nói phải. ” 

Lý ma ma ở phía trước dẫn đường, Y Hoa Nhiên đi theo phía sau, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, nếu một ngày nào đó phải chạy trốn, hắn cũng có thể quy hoạch ra con đường chạy trốn tốt nhất, đây là thói quen nghề nghiệp của hắn. 

Vương phủ không hổ danh là vương phủ, từ viện tử của hắn đi đến tiền viện, phải đi loanh quanh lòng vòng hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn đi đến có chút thở hổn hển, đầu đều bắt đầu có chút choáng váng. 

Y Hoa Nhiên cau mày, loại cảm giác suy yếu này thật khiến người khác cảm thấy khó chịu, hắn phải mau chóng nghĩ biện pháp điều trị thân thể của mình càng sớm càng tốt, bằng không một khi gặp phải kẻ xấu, đừng nói đến động thủ, hắn liền đến chạy cũng đều chạy không được. 

Vừa tiến vào sân, liền thấy nha hoàn và người hầu xếp thành hai hàng, sôi nổi hành lễ: “ Gặp qua thế tử phi. ” 

Trong quyển sách này duy chỉ có hai người thật sự đối xử tốt với Y Hoa Nhiên, đó chính là Bình Dương vương cùng với vương phi, xuất phát từ sự áy náy, bọn họ luôn cho hắn đủ thể diện mà thái tử phi nên có, cũng miễn đi rất nhiều lễ nghĩa, vương phi vô luận đi chỗ nào đều sẽ mang theo hắn, thậm chí chưa bao giờ nói với hắn nửa chữ ‘ không ’. Trận trượng như vậy chính là bọn họ làm để cho người bên dưới thấy rằng, vô luận thế tử có ở đây hay không, hắn đều là con dâu mà bọn họ tán thành, ai cũng không thể chậm chễ đi. 

Trong đại điện, Bình Dương vương Tề Hằng cùng vương phi Liễu Như Quân sóng vai ngồi cạnh nhau, mỉm cười mà nhìn Y Hoa Nhiên từng bước một đi vào tới. 

Y Hoa Nhiên đi lại gần, quỳ gối xuống tấm đệm hương bồ đã được chuẩn bị từ trước, nhận lấy bát trà mà Lý ma ma đưa qua, nói: “ Con dâu bái kiến phụ vương, kính mời phụ vương dùng trà. ” 

Tề Hằng tiếp nhận bát trà, uống một ngụm, ngay sau đó liền đặt ở trên bàn. 

Y Hoa Nhiên lại nhận lấy một bát trà, hai tay dâng lên trước mặt Liễu Như Quân, nói: “ Con dâu bái kiến mẫu phi, kính mời mẫu phi dùng trà. ” 

Liễu Như Quân mỉm cười nhận lấy, nhấm một ngụm trà tượng trưng, sau đó liền đứng dậy đem Y Hoa Nhiên đỡ lên, nói: “ Trên mặt đất lạnh, mau đứng lên đi. Nếu không phải khó có thể bỏ qua quy củ này, phụ vương, mẫu phi sẽ không để ngươi chịu cái khổ này. ” 

“ Mẫu phi nói quá lời, đây đều là điều mà con dâu nên làm. ” 

Y Hoa Nhiên hơi hơi cúi đầu, ngượng ngùng mà cười cười, một bộ dáng thẹn thùng cùng rụt rè. Hắn đã sắm vai qua rất nhiều nhân vật, rất nhanh liền nhập diễn, căn bản khiến người khác không thể nhìn ra sơ hở. 

“ Thanh Ca của chúng ta lớn lên thật là xinh đẹp, vừa cười lên một cái, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa nhìn đến ngây ngốc. Chỉ tiếc Sầm Nhi vô phúc…… ” 

“ Vương phi ” Tề Hằng ngắt lời Liễu Như Quân, nói tiếp: “ Có thể cưới được Thanh Ca, là phúc phận của Sầm Nhi. ” 

“ Vương gia nói đúng, là ta nói sai lời rồi. ” Liễu Như Quân cởi chiếc vòng trên tay, đeo lại vào tay Y Hoa Nhiên, nói: “ Vòng tay này là khi Vương gia rước ta vào cửa, thái phi đã đưa nó cho ta, hôm nay ta liền đem nó giao lại cho con. ” 

Chiếc vòng tay này chính là phỉ thúy đế vương lục, hơn nữa là còn là mãn sắc đại béo viên điều, đặt ở thời hiện đại đây là thứ mà dù có ra giá cao đến mấy cũng chưa chắc có người tình nguyện bán. 

Y Hoa Nhiên trong lòng vui như mở cờ trong bụng, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nói: “ Đồ vật quý trọng như vậy, con dâu vốn không nên nhận, nhưng đồ trưởng bối đã ban tặng cũng không dám từ chối, thế thì con dâu đành mặt dày mặt dạn mà nhận lấy vậy, đa tạ mẫu phi ban ân. ” 

“ Ngoan. ” 

Thấy Y Hoa Nhiên biết tiến biết lùi, Liễu Như Quân vừa lòng mà vỗ vỗ tay hắn, quay đầu nhìn thoáng qua Lý ma ma, Lý ma ma ngay sau đó liền ôm một chiếc tráp gỗ đi tới, sau khi mở ra liền thấy bên trong tất cả đều là các loại trang sức, cơ bản đều được làm từ phỉ thúy cùng ngọc thạch, chỉ có ít ỏi mấy trâm cài tóc được làm bằng vàng. 

" Mấy bộ trang sức này là ta cho người đặt làm riêng, đều là kiểu dáng đang lưu hành hiện nay, con tạm thời cứ dùng những thứ này trước đi. ” 

Những vật mà Liễu Như Quân tặng cho hắn, đều là thứ tốt có giá trị vô cùng xa xỉ, Y Hoa Nhiên tất nhiên sẽ không từ chối, chờ về sau khi điều dưỡng thân thể đến không sai biệt lắm, hắn liền cuốn gói chạy lấy người, nhiều châu báu như vậy, đủ để hắn tiêu xài cả đời. 

“ Đa tạ mẫu phi. ” 

Y Hoa Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Tình Vũ, Tình Vũ hiểu ý, đi qua nhận lấy tráp gỗ. 

Tề Hằng đứng dậy, nói: “ Mẹ chồng nàng dâu các người cứ hảo hảo nói chuyện, bổn vương còn có việc, liền đi trước một bước. ” 

“ Vương gia vội chính sự quan trọng. ” Liễu Như Quân đứng dậy, hành lễ nói: “ Cung tiễn Vương gia. ” 

Y Hoa Nhiên cũng theo sau mà khuỵu gối xuống, chờ đến khi Tề Hằng ra khỏi đại điện, lúc này mới đứng lên. 

“ Sắc mặt con nhìn có vẻ không tốt lắm, thân thể cảm thấy không khoẻ sao? ” 

“ Mẫu phi chớ có chê cười, con dâu hôm qua bị tiếng sấm dọa đến, không nghỉ ngơi tốt. ” 

“ Vậy thì trở về liền nghỉ ngơi cho tốt, nếu có gì không ổn, liền cho người đi thỉnh đại phu. ” 

“ Vâng, vậy thì con dâu liền cáo lui trước. ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play