Thế Gả Bệnh Mỹ Nhân Cự Tuyệt Luyến Ái Não

Chương 1: Mới đến


1 tháng


“ Két ”, cửa phòng được đẩy ra, một người phụ nữ có thân hình cao lớn từ bên ngoài bước vào, nữ tử mi nhãn như họa, làn da trắng mịn màng như mỡ đông, nhan sắc chỉ có thể dùng từ “ khuynh quốc khuynh thành ” để hình dung, nhưng không một ai biết được rằng, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này thực ra lại là đàn ông. 

Tề Phương Sâm nhìn thấy hắn đóng cửa mở chốt, trong lòng không nhịn được khẩn trương, cổ họng lên xuống, theo bản năng mà nuốt nước bọt, ngập ngừng gọi: “ Hoa Nhiên…… ”

Y Hoa Nhiên đi thẳng đến trước mặt Tề Phương Sầm, duỗi tay kéo ra y xe lăn, không chút do dự ngồi lên đùi y, đem y vây khốn bên trong không gian nhỏ hẹp. 

Khi hắn đến gần, Tề Phương Sâm liền ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng, thân thể theo bản năng cứng đờ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, “ Ngươi……Sao ngươi lại tới đây? ” 

Y Hoa Nhiên duỗi tay nắm lấy cằm y, môi đỏ khẽ mở, “ Nghe nói Hoàng Thượng muốn cầu hôn thế tử? Thế tử còn đồng ý rồi. ” 

“ Này……này chỉ là kế sách tạm thời, ta đảm bảo sẽ không chạm vào nàng, ngươi hãy tin ta. ” Hương rượu từng đợt từng đợt xộc thẳng vào xoang mũi y, thân thể Tề Phương Sầm không chút tiền đồ mà nổi lên phản ứng, không chỉ miệng khô lưỡi khốc, mà hai chân cũng trở nên mềm nhũn. 

“ Là ta không cho ngươi ăn no? Hử? ”

Y Hoa Nhiên âm cuối giương lên, mang theo vô tận mị hoặc, Tề Phương Sầm hơi thở chợt nặng, yếu ớt đẩy thân thể đang đè nặng trên người mình ra, “ Bây giờ đang là ban ngày, đừng…… ”

Lời còn chưa dứt, hai tay liền bị chế trụ, bị đôi môi mang theo mùi rượu kia hôn lên tới, sự thẹn thùng của y bị kĩ thuật hôn cao siêu của người nọ làm đến chịu không nổi một kích, thực mau liền tước vũ khí đầu hàng, thân thể không tự chủ được mà đón ý người nọ, thậm chí còn khát cầu nhiều hơn nữa. 

Y bị hắn kéo lên, thân thể vô lực dựa vào chiếc bàn phía sau, dường như không hài lòng với tư thế hiện tại, đôi lông mày thanh tú xinh đẹp của Y Hoa Nhiên khẽ cau lại, sau đó liền xoay người y lại, từ phía sau ôm lấy y, ở bên tai y nhẹ giọng nói: “ Đem chân mở ra. ” 

Y xấu hổ muốn kháng cự lại người nọ, nhưng thân thể lại thành thành thật thật mà nổi lên phản ứng…… 

…… 

Long quốc Dương Thành, Y Hoa Nhiên toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu đen tuyền, đi lại trên đường phố đông người qua lại, âm thầm quan sát tình hình đường sá xung quanh mà không để lại dấu vết. 

Mặt ngoài, hắn chỉ là một người bình thường với vẻ ngoài bình thường, thực tế thân phận của hắn có chút đặc thù, chính là đặc công mà Long quốc âm thầm bồi dưỡng, chuyên môn xử lý một ít vấn đề tương đối khó giải quyết. 

Nhiệm vụ lần này của hắn là truy bắt sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng quốc tế, ngoại hiệu là Tuyết Anh Tử, sau khi kết liễu một ai đó, anh ta đều sẽ để lại tại hiện trường một đóa hoa anh đào màu trắng, vậy nên mới có cái tên như vậy. Lý do Tuyết Anh Tử bị truy đuổi, là vì anh ta đã giết một nhà sinh vật học hoa kiều nổi tiếng tại Học viện Khoa học Long quốc vào một tuần trước. 

Sau một tuần truy tìm, Y Hoa Nhiên rốt cuộc xác định được hành tung của Tuyết Anh Tử, anh ta hiện đang ở bên trong khách sạn 5 sao lớn nhất tại Dương Thành - Khách sạn Thịnh Hoa, dùng tên giả là Tư Đồ Long để đặt một căn phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất. 

Một giờ sau, trong đầu hắn hình thành bản đồ hai kilomet chung quanh khách sạn, Y Hoa Nhiên quay trở lại Thịnh Hoa, lấy máy tính bảng ra khỏi vali, mở bản đồ xung quanh và bắt đầu ghi chép. 

Sau đó, hắn hack vào hệ thống giám sát của khách sạn, lấy ra tất cả các video giám sát ở tất cả các cửa ra vào của khách sạn, bao gồm cả camera giám sát lối vào phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất. 

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, hắn mở chiếc bánh sandwich vừa mới mua về, vừa ăn vừa xem video giám sát, chờ đợi màn đêm buông xuống. 

Từng giây từng phút trôi qua, video giám sát vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, cho đến tận đêm khuya, thành phố ồn ào náo nhiệt rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Y Hoa Nhiên mang theo vũ khí, rời khỏi phòng và đi thẳng về phía phòng dọn dẹp. 

Hắn thay vào bộ quần áo của nhân viên vệ sinh, đặt vũ khí dưới gầm xe dọn dẹp, đẩy xe vào thang máy, rồi đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà. 

Hắn dừng lại ở một góc chết mà camera giám sát không chiếu tới, sau đó tắt camera giám sát rồi mới đẩy xe đi ra ngoài. 

Dừng lại trước cửa phòng mục tiêu, mí mắt phải của hắn giật giật, cảm giác nguy hiểm nhạy bén mách bảo hắn rằng mọi chuyện đang diễn ra quá mức suôn sẻ. Hắn chỉ do dự trong chốc lát, song liền quyết định rút lui. 

Tiếng bước chân đột ngột vang lên, hắn chợt quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. 

Y Hoa Nhiên khẽ cau mày, nói: “ Hoàng Oanh? Tại sao cô lại ở đây? ”

“ Tiểu Nhiên Nhiên, tôi rốt cuộc cũng tìm được anh nha! ” Hoàng Oanh giơ lên gương mặt tươi cười, hướng tới Y Hoa Nhiên nghịch ngợm mà chớp chớp mắt. 

“ Nói ra mục đích của cô đi. ” Y Hoa Nhiên cảnh giác mà nhìn cô, thiếu nữ có vẻ ngoài ngây thơ hồn nhiên này, kì thực lại là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, phàm là trở thành mục tiêu của cô, liền không một ai có thể may mắn thoát khỏi cái chết. 

Hoàng Oanh lấy ra một cây kẹo mút, vặn nhẹ, kéo một cái, vỏ kẹo liền bong ra, sau đó nhét cây kẹo vào miệng, híp mắt cười nói: “ Có người không muốn Tiểu Nhiên Nhiên hoàn thành nhiệm vụ đâu nha. ” 

Y Hoa Nhiên nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “ Cô phản quốc! ” 

“ Ôi trời, đừng nói đến khó nghe như vậy chứ, người ta cũng chỉ vì mấy đồng tiền nhỏ mà thôi. Hiện tại kẹo mút đã được bán với giá mười tệ một cây, nếu còn không kiếm được tiền, tôi liền đến kẹo mút cũng ăn không được đâu. ” Hoàng Oanh bĩu môi, đôi má phúng phính có chút trẻ con mà phồng lên, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. 

“ Các người tốn sức thiết lập nên cái bẫy rập này, chắc không phải chỉ vì giết ta đâu nhỉ. ”

Y Hoa Nhiên xoay người dựa vào tường, xe dọn dẹp cũng theo đó mà xoay chuyển phương hướng, đây là một lối đi vô cùng chật hẹp, Hoàng Oanh đã chặn mất lối ra vào thang máy, nếu Tuyết Anh Tử lại chặn mất một lối ra khác, hắn liền biến thành ba ba trong rọ, muốn toàn thân thoát ra, cơ hồ đều không có khả năng. 

“ Đương nhiên không phải. ” Cửa phòng tổng thống bị mở ra, một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi phòng, trên mặt đeo khẩu trang, nói: “ Ngươi sẽ biến thành ta, người sẽ chết trong một vụ nổ, còn ta sẽ trở thành ngươi, rồi đột nhập vào bên trong Long quốc. ” 

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sắc mặt Y Hoa Nhiên ngày càng trở nên khó coi, “ Chuyện này là không có khả năng! ”

Người đàn ông cởi khẩu trang ra, khuôn mặt cùng Y Hoa Nhiên giống nhau như đúc hiện ra trước mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cợt, nói: “ Bây giờ thì ngươi thấy có khả năng không? ”

“ Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, cứ cho là ngươi chỉnh sửa khuôn mặt đến giống y hệt ta thì cũng không có khả năng giả mạo ta. ” 

“ Chuyện này ngươi không cần quan tâm. ” Tiết Anh Tử móc ra một khẩu súng lục giảm thanh, bắn mấy phát vào Y Hoa Nhiên. 

Y Hoa Nhiên núp sau xe dọn dẹp, từ dưới gầm xe rút ra hai khẩu súng, bắn hai phát về phía Tuyết Anh Tử và Hoàng Oanh. Tuyết Anh Tử cùng Hoàng Oanh vội vàng tránh né, Y Hoa Nhiên thấy thế liền đẩy mạnh xe dọn dẹp, sau đó liền chui vào trong xe, theo xe dọn dẹp hướng về phía Hoàng Oanh mà phóng tới. 

Hoàng Oanh cầm một khẩu súng tiểu liên, đối với xe dọn dẹp một trận bắn phá, tấm vải trắng che phủ trên xe bị bắn ra chi chít lỗ đạn, máu bị bắn đến tung tóe, thậm chí còn bốc khói. 

Xe dọn dẹp ngừng lại, một lượng lớn máu tươi theo xe dọn dẹp mà chảy xuống đất, mùi máu tanh tràn ngập cả chóp mũi. 

Thấy vậy, Tiết Anh Tử cười lạnh, nói: “ Thật không ngờ đặc công Long quốc tiếng tăm lừng lẫy, ấy vậy mà lại không thể chịu nổi một kích. ”

Hoàng Oanh lạnh lùng nhìn qua, nói: “ Hắn chết trong tay ta, không phải ngươi. ”

“ Hoàng Oanh tiểu thư tựa hồ cũng không mấy vui vẻ. ” Tiết Anh Tử nhếch môi cười mỉa mai, nói: “ Hoàng Oanh tiểu thư, cô có phải đã quên, cô mới là kẻ phản quốc đáng hổ thẹn? ”

“ Ít nói nhảm! Nhanh làm việc của anh đi, thời gian trôi qua lâu, nói không chừng tôi liền đổi ý. ” 

Tiết Anh Tử nhìn chiếc xe dọn dẹp đỗ cách đó không xa, cười nửa miệng nói: “ Còn phải cảm phiền Hoàng Oanh tiểu thư đưa người kia ra ngoài. ” 

Hoàng Oanh nheo đôi mắt hình quả hạnh, đặt khẩu súng tiểu liên ra sau lưng, thay thế nó bằng một con dao găm nhỏ rồi đi về phía xe dọn dẹp. 

Cô thận trọng tiến lại gần, dùng dao găm từ từ nhấc tấm vải che xe lên, sau đó ' phốc phốc ' đâm hai nhát dao vào người bên trong, máu tươi tức khắc bắn ra tung tóe, cô cất dao găm đi, lại lấy ra hai khẩu súng rồi quăng chúng xuống đất, sau đó đem người đàn ông toàn thân đầy máu lôi ra ngoài. 

Hoàng Oanh đứng dậy, dùng khăn trên xe lau sạch vết máu dính trên tay, nói: “ Đã chết rồi. ” 

Tuyết Anh Tử nhìn Y Hoa Nhiên, chân chậm rãi bước đến, ngay sau đó liền giơ khẩu súng đang cầm trong tay lên bắn hai phát về phía Y Hoa Nhiên. Cùng lúc đó, Y Hoa Nhiên vốn đã chết cũng giơ súng lên bắn về phía Tuyết Anh Tử . 

‘ đùng đùng ’ , ‘ đoàng đoàng ’, bốn tiếng súng vang lên, Tiết Anh Tử dừng lại, thân thể ‘ rầm ’ một tiếng liền ngã xuống mặt đất. Tay của Y Hoa Nhiên cũng suy yếu mà rơi xuống, miệng trào ra một ngụm máu tươi. 

Hoàng Oanh chợt tỉnh táo lại, lao nhanh về phía Y Hoa Nhiên, gắt gao che lại miệng vết thương cho hắn, nói: “ Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta đã bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, lần này cũng nhất định sẽ không có việc gì…… ” 

Y Hoa Nhiên cười khổ, yếu ớt nói: “ Một……mạng đổi một mạng, không lỗ…… ” 

“ Cái gì một mạng đổi một mạng, ngươi đừng có nói bậy! Ngươi không được chết, nghe thấy không, không được chết! ” 

Y Hoa Nhiên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cơ thể đã không còn sức lực, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ…… 

" Ầm! " 

Tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, ngay sau đó một tiếng sấm vang lên, đem người nằm trên giường đánh thức. Hắn mở choàng mắt, thở hồng hộc mà nhìn vào tấm màn giường phía trên đỉnh đầu. 

" Màn giường? " 

Phải mất một lúc lâu sau, Y Hoa Nhiên mới lấy lại bình tĩnh, màn giường trên đỉnh đầu có màu đỏ tươi, mặt trên thêu các loài hoa và chim không biết tên, vải hình như được làm từ tơ lụa, tay nghề cũng thập phần tinh xảo, vừa nhìn liền biết này chắc chắn không phải loại hàng rẻ tiền. 

Hắn chống người ngồi dậy, nhìn chiếc chăn gấm đang đắp trên người mình, cư nhiên cũng là dùng tơ lụa làm, hơn nữa là tơ lụa loại tốt nhất. Lại nhìn chiếc giường mình đang nằm lên, vậy mà lại được làm hoàn toàn bằng Kim Tơ Nam Mộc. (*)

(*) Kim Tơ Nam Mộc là loại cây gỗ quý đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc, phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang. Thời xưa, chỉ có hoàng tộc, nhà vua mới được sử dụng loại gỗ này.

" Ôi trời ơi, lão tử vậy mà đang nằm lên trên một đống tiền hơn trăm triệu tệ? " 

Y Hoa Nhiên vội vàng xuống khỏi giường, trong đầu đột nhiên nhanh chóng lướt qua mấy cái cảnh tượng, hắn sửng sốt một lát, sau đó mới ý thức được có cái gì đó không đúng, hắn không nhịn được mà cúi đầu nhìn xuống, liên tục sờ lên cơ thể của bản thân, sau đó cởi ra thụy y (*) bằng lụa đang mặc trên người, miệng lẩm bẩm: " Không đúng, mình không phải bị trúng đạn rồi sao? Miệng vết thương của mình đâu? " 

(*) Tên gọi quần áo ngủ thời xưa.

Không đợi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu hắn đột nhiên đau lên dữ dội, sau đó hai mắt hắn liền tối sầm lại, mông ngồi bệt xuống mặt đất. Một lượng lớn thông tin liên tục tràn vào trong đại não của hắn, đau đến mức hắn thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cũng không biết qua bao lâu, đau đớn cuối cùng cũng bắt đầu có xu thế giảm bớt, hắn cũng rốt cuộc hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân, nằm liệt trên mặt đất, mồm to thở hổn hển. 

Hóa ra hắn đã xuyên thư, trở thành nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, người này cũng có tên là Y Hoa Nhiên, cậu ta không chỉ là công cụ hình người dành cho nam nữ chính, mà còn là một kẻ mà trong não hoàn toàn chỉ biết nghĩ đến yêu đương (luyến ái não), là cái loại kia bị người bán còn giúp người ta đếm tiền ngu xuẩn. 

Còn căn phòng ngập tràn màu đỏ thẫm này, thực ra là phòng tân hôn của Y Hoa Nhiên, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn, nhưng chú rể lại là một người chết, mà đám cưới này đối với hắn bất quá cũng chỉ là một đám cưới ma. 

Đây cũng chưa phải là điều quá đáng nhất, quá đáng nhất, là việc Y Hoa Nhiên - một người đàn ông thực thụ, vậy mà lại bị người khác xem như một người phụ nữ mà đưa lên kiệu hoa, lúc này còn đã thành công bị cưới vào cửa. 

Vế đầu đã đủ quá đáng rồi, vế sau càng là quá đáng gấp bội. (*)

(*) Nguyên văn câu này là “ 真是离谱他妈给离谱开门,离谱到家了。” , mình không biết nó có nghĩa là gì, dịch trên app thì bản dịch nó cứ sai sai sao ý, nên thôi mình đành dịch đại vậy, ai biết câu này có nghĩa là gì thì nhắc mình với ạ!! )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play