Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Lần đầu tiên tiến vào trò chơi, tôi đã gặp được anh ấy."
Khi đó, Hồ Hàm đeo chiếc mặt nạ dịu dàng, lừa gạt tất cả mọi người, hắn giống như một luồng ánh sáng, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng Nghiêm Kiều.
Nghiêm Kiều cố gắng muốn đến gần hắn, nhưng tiếc là Hồ Hàm tuy đối xử với cô rất tốt, nhưng cũng không phải là tốt nhất. Nghiêm Kiều cảm nhận được rất rõ, Hồ Hàm cũng đặt phần lớn sự chú ý lên người chơi nữ khác.
Nghiêm Kiều có hơi nhụt chí, nhưng "may mắn" là đến ngày thứ ba của vòng chơi đó, người chơi nữ được Hồ Hàm coi trọng đã bị người ta vạch trần thân phận kẻ hiến tế, mọi người liền hợp sức chế ngự cô ta.
Trước khi vòng chơi kết thúc, nhìn ánh mắt mang vẻ tiếc nuối của Hồ Hàm, Nghiêm Kiều tự nhủ, cô vẫn còn hy vọng.
Mấy lần sau đó, cô cố tình chú ý hành tung của Hồ Hàm, nghĩ mọi cách để vào cùng một phó bản với hắn.
Tuy thái độ của Hồ Hàm đối với cô vẫn một mực lạnh nhạt, dịu dàng nhưng hời hợt, thế nhưng Nghiêm Kiều phát hiện bản thân mình lại ngày càng lún sâu, cùng lúc đó, cô cũng dần dần phát hiện ra bí mật của Hồ Hàm ––
Hầu như trong mỗi vòng chơi, người thân cận với hắn nhất, đến cuối cùng luôn là kẻ hiến tế.
"Cho nên, khi được chọn làm kẻ hiến tế lần này... em rất vui." Nghiêm Kiều ngậm nước mắt nhìn Hồ Hàm: "Anh luôn quan tâm đến kẻ hiến tế như vậy, em cho là, trong phó bản này, cuối cùng anh cũng sẽ để mắt đến em rồi."
"Nhưng tại sao anh lại không như vậy!"
Đối mặt với chất vấn của Nghiêm Kiều, Hồ Hàm cuối cùng cũng chịu nhìn cô một cái, tiếc là lời hắn nói ra lại tàn nhẫn như dao: "Tại vì cô đã định sẵn không phải là một kẻ hiến tế giỏi rồi, tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi."
Mặc dù biết Nghiêm Kiều cũng không phải loại người tốt lành gì, nhưng khi nghe Hồ Hàm nói vậy, Ngô Kiêu không khỏi sinh ra xúc động muốn đánh người.
Nhưng Nghiêm Kiều lại cười, dường như cô đã đoán được câu trả lời từ trước, một nụ cười hiểu rõ.
Cô giương mắt hâm mộ nhìn Tống Viêm được Kỷ Hành Phong ôm trong lòng, còn có Nguyễn An được Ngô Kiêu bảo vệ sau lưng, cô thậm chí còn hâm mộ vợ chồng Trương Dực đã cùng nhau chết đi.
Cuối cùng, cô hướng về phía Hồ Hàm hỏi ra một câu hỏi ngay cả bản thân còn tự cảm thấy thật buồn cười: "Anh, có từng thích em chưa?"
Trò chơi vẫn chưa kết thúc, câu trả lời của mỗi người đều phải là thật.
"Chưa từng." Hồ Hàm không chút do dự đáp, trên mặt còn bày ra nụ cười dịu dàng trước sau như một của hắn.
Nghiêm Kiều ngẩng đầu lên, cô cũng cười: "Vậy hả, em cũng chưa từng thích anh..."
Dứt lời, cơ thể cô liền nhanh chóng mất đi tất cả màu sắc, biến thành xi măng màu xám đen, theo sự rung lắc kịch liệt của tòa nhà cũ âm u tĩnh mịch, "rầm" một tiếng, bể tan thành vô số khối nhỏ...
So với đủ loại khó khăn khi trước, lần thoát khỏi tòa nhà cũ này có thể xem như nhẹ nhàng đến kỳ lạ.
Sau khi Nghiêm Kiều chết, tòa chung cư cũ kỹ bắt đầu sụp đổ, mặc dù lúc ấy đám người Tống Viêm đều ở trên tầng 6, nhưng với bản lĩnh của Kỷ Hành Phong và Ngô Kiêu, cả bọn đã thuận lợi chạy ra ngoài qua cánh cổng xuất hiện ở tầng 1 trước khi tòa nhà hoàn toàn sụp đổ.
Và màn phát lại bối cảnh sau đó, đã Tống Viêm buồn phiền không thôi.
Mỗi một hộ gia đình sống trong tòa chung cư cũ này, đều có bí mật khó nói của riêng mình.
Bà Triệu ở tầng 1 vất vả nuôi lớn con trai, nhưng lại vô cùng gai mắt cô vợ mà cậu con trai mình cưới về. Hai mẹ chồng nàng dâu cứ cách ba ngày thì cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày lại ầm ĩ một trận lớn, sau cùng còn ép con trai mình phải lựa chọn giữa hai người. Người con trai không muốn vứt bỏ hôn nhân, nên đã dẫn vợ mình rời đi. Để lại một mình bà Triệu sống trong căn hộ cũ, rảnh rỗi không có việc gì làm, nên bà rất thích tán gẫu cùng hàng xóm.
Gia đình "Tống Viêm" ở tầng 2, "mẹ" nhất thời tuổi trẻ bồng bột, cãi lời gia đình kết hôn với một chàng trai làm cùng nhà máy. Nhưng sau khi cưới thì hai người thật sự không thể sống chung được nữa, sau khi có Tống Viêm không lâu, hai người ly hôn trong hòa bình, nhà trai hào phóng để lại căn nhà cho hai mẹ con, còn mình thì chuyển đến vùng biển phía nam. Mà nhà gái vốn dĩ tự thân tự lực dẫn theo con nhỏ sống rất tốt, nhưng không hiểu sao lại dẫn đến một đống lời đồn...
Nhưng trong tòa chung cư này, người đáng thương nhất lại là nhân vật người vợ Nghiêm Kiều ở hộ phía đông tầng 3.
Cuộc sống của cô và chồng vốn không tệ lắm, gia cảnh hai người khá giàu có, lúc chia của thì lấy được hai căn hộ của một tòa nhà, cuộc đời mỗi ngày cực kỳ mỹ mãn.
Cho đến khi chồng cô bắt đầu chìm đắm trong men rượu... Ban đầu cô còn có thể tự an ủi mình, chồng thích uống rượu cũng không phải chuyện gì to tát, mặc kệ anh ấy đi.
Nhưng chồng cô nghiện rượu càng ngày càng nặng, thà uống rượu cũng không muốn đi làm, sau mấy lần bỏ bê công việc, anh ta bị nhà máy sa thải.
Nhưng dù đã mất việc, chồng cô vẫn không biết hối cải, ngược lại còn vì bực tức tích tụ trong lòng mà càng say xỉn nghiêm trọng hơn, thậm chí còn bắt đầu mượn men say đánh vợ.
Người vợ thấy cuộc sống mình đã hoàn toàn nát bét, nhưng vì nhát gan, bị đánh cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể trốn ra ban công lén khóc. Cũng vào lúc này, cô bắt gặp người đàn ông ở hộ đối diện, và cả con mèo trắng anh ta nuôi ở trên ban công.
Con thú nhỏ kia dịu dàng mềm mại, giống như mang theo sức mạnh thần kỳ, vỗ về trái tim tổn thương của cô. Người vợ bắt đầu lén lút mở cửa sổ nhà mình, dụ con mèo nhỏ qua bên này chơi.
Người đàn ông nhà đối diện thỉnh thoảng cũng có mặt ở đó, anh ta không ngăn cản con mèo nhỏ, hai người cũng xem như quen biết nhau thông qua con mèo. Nhưng loại quen biết này cũng không tính là thân thiết, cùng lắm là khi chạm mặt ở hành lang, hai người sẽ gật đầu một cái hoặc lên tiếng chào hỏi nhau mà thôi.
Nhưng mối quan hệ trong sạch như vậy, không biết tại sao biến chất khi được truyền ra từ miệng bà Triệu.
"Ôi chao, chồng cô ta cùng lắm chỉ là thích uống rượu thôi mà, ài dè cô ta quá giỏi, ngoài sáng thì chơi mèo, thực tế thì chơi đàn ông..."
"Coi cô ta với người đàn ông nhà đối diện kia kìa, âyy, sao mà làm ra được mấy chuyện như vậy chứ..."
Đến khi lời đồn truyền đến tai người vợ, tin tức cô và người đàn ông nhà đối diện không trong sạch, thì cả tòa nhà này đã không ai không biết không ai không hay rồi. Còn chồng cô trong cơn tức giận khi say lại không thèm cho cô một cơ hội để giải thích, hắn đánh cô ngày một nghiêm trọng hơn, thậm chí hắn còn ngược đãi con mèo trắng kia ngay trước mặt cô, rồi vứt nó vào căn hộ trống trên tầng 6, khóa lại.
Nhưng tin vịt vẫn không dừng lại, ngược lại, qua miệng càng nhiều người, càng truyền càng vô lý. Khi người vợ ra ngoài, dường như hàng xóm ai ai cũng chỉ trỏ xì xào về cô, khinh miệt trong mắt còn sắc nhọn hơn dao.
Cô ở nơi này đau khổ vùng vẫy trong sự giày vò về cả về thân xác lẫn tinh thần. Cô không muốn buông tha cuộc sống, nhưng cuộc sống đã định rằng không thể tiếp tục được nữa.
Chồng cô lại uống say rồi hành hung cô trong nhà, sau khi ngừng một lát, hắn cảm thấy vẫn chưa hả giận thì hung tàn nắm tóc cô, lôi cô kéo thẳng lên tầng 6 ngay trước mặt đám hàng xóm hóng chuyện.
Người vợ không ngừng kêu khóc cầu xin tha thứ, vùng vẫy cầu cứu từng người hàng xóm mà cô nhìn thấy, nhưng từ đầu đến cuối, không một ai đưa tay ra cứu cô.
Cô bị kéo lên tầng cao nhất, nhưng lòng cô lại rơi xuống địa ngục sâu nhất.
Người vợ bị giam trên tầng 6, giống như con mèo trắng đã chết kia, mặc kệ cô có khóc nháo thế nào cũng không có ai đến giúp.
Vì vậy, vào đêm thứ hai, cô cuối cùng cũng khóc mệt, cuối cùng cũng tuyệt vọng, cô đứng trên ban công tầng 6, nhảy xuống...
Lại là một câu chuyện làm Tống Viêm khó chịu, sự u uất của tòa nhà không chỉ do lối kiến trúc cũ, mà còn đến từ lòng người nhìn thì nhiệt tình nhưng thực chất lại lạnh băng. Trong hình ảnh tòa chung cư cũ dần dần tiêu tán, cảm giác của Tống Viêm cũng chậm rãi khôi phục, cậu cảm nhận được mình lại nằm trên mặt đất ở Nhà lớn.
Chỉ là lần này, khi cậu mở mắt ra, Kỷ Hành Phong ở ngay bên cạnh cậu, đang cúi người hôn khóe mắt cậu.
"Lần này anh không đi?" Tống Viêm hơi ngửa đầu đáp lại, dùng cánh tay móc vào cổ anh, một nụ hôn thân mật xua tan đi mọi buồn bực vì chuyện ở tòa nhà cũ trong lòng cậu.
"Đi." Kỷ Hành Phong sờ môi Tống Viêm, miệng ngậm cười, nhưng lời nói ra lại làm Tống Viêm cực kỳ tức giận.
"Anh muốn đi nữa?!" Tống Viêm trợn trừng hai mắt, nhịn đau mà dùng bàn tay quấn băng vải kéo cổ áo Kỷ Hành Phong.
Nhưng đúng lúc này, Kỷ Hành Phong chợt dùng sức, bế cậu từ trên mặt đất lên, cúi đầu mổ một cái lên tai Tống Viêm: "Anh muốn đi, nhưng mà ––"
"Anh muốn mang em đi luôn."
Tống Viêm nghe thế, mi mắt cong cong, an ổn nằm lại trong lòng Kỷ Hành Phong.
Mặc dù đã đoán được từ trước, nhưng khi Tống Viêm thật sự được dẫn đến trước nhà Kỷ Hành Phong ở Nhà lớn, cậu không khỏi ngây ngẩn.
Mở cánh cửa chống trộm màu xanh lá cây rỉ sét cũ kỹ, thứ đầu tiên bày trước mặt cậu chính là tấm thảm màu đỏ, trên thảm còn để hai đôi dép màu đen cùng kiểu dáng.
Đi tiếp vào trong là bàn trà nhỏ màu đen bằng thủy tinh, ghế sô pha bọc vải màu trắng gạo, bàn ăn nhỏ màu nâu đỏ, còn có ti vi kiểu cũ đã lỗi thời từ lâu...
Hết thảy giống y như đúc trong trí nhớ, tất cả đều y hệt lần cuối cùng bọn họ rời khỏi nhà.
Trong ba năm đó, Tống Viêm lựa chọn đau khổ giãy giụa, trốn tránh, cậu gần như chưa từng trở về căn nhà nhỏ bọn họ từng ở trước kia.
Nhưng Kỷ Hành Phong lại chọn xây một căn nhà nho nhỏ ở Nhà lớn, đem tất cả mọi thứ đặt vào gian phòng này, hồi tưởng lại từng chút dịu dàng trước kia như tự ngược đãi bản thân.
"Viêm Viêm, tụi mình về nhà rồi." Giọng anh khàn khàn, chứa đựng dịu dàng không thể xem nhẹ, anh cứ thế ôm Tống Viêm đi vào căn nhà của họ.
Xa cách ba năm, trải qua sinh tử, bọn họ cuối cùng cũng kết thúc cuộc lữ hành dài đằng đẵng, trở về nơi bọn họ yên tâm nhất, trở về bên cạnh người mình yêu.
Hai mắt Tống Viêm ươn ướt, cậu tựa đầu vào ngực Kỷ Hành Phong, tựa như muốn giấu đi sự mất mặt lúc này, lại như muốn hấp thu càng nhiều ấm áp hơn, mũi ra sức hít hít: "Tụi mình, cuối cùng cũng về nhà rồi."
Ngọn đèn chính giữa Nhà lớn dần tối lại, chuyển từ màu đỏ cam chói mắt sang màu tối đen.
Hồ Hàm từ phía dưới Tượng đài Khai Sáng đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn không tồn tại, hờ hững liếc sang Đổng Đề bên chân còn chưa tỉnh lại, tao nhã rời đi.
Hắn đi xuyên qua quảng trường trung tâm nhộn nhịp, đi đến trước Tường Đông gần đó, trong tay cầm một cây gậy vừa mới nhặt được, bắt đầu vừa đi vừa gõ mặt tường.
Mặc dù hoàn cảnh xung quanh vô cùng ồn ào, nhưng Hồ Hàm vẫn có thể nghe rõ mỗi một tiếng cây gậy trong tay mình gõ lên vách tường. Hắn chỉ như vậy, trông có vẻ nhàn rỗi thảnh thơi vừa đi vừa gõ, gõ xong Tường Đông thì gõ sang Tường Bắc sát bên, cho đến khi sắp đến cuối Tường Bắc, hắn đột nhiên ngừng lại.
Vừa rồi, khi cây gậy gõ lên mặt tường này, hắn không nghe thấy âm thanh nào.
Hồ Hàm vứt cây gậy trong tay, sải bước đi vào một căn nhà nhỏ mang phong cách Châu Âu.