Edit: Trà Viên

Beta: Khuynh

―――――

Trong mấy ngày kế tiếp, bởi vì Tống Viêm bị thương nên hai người không tiến vào phó bản tiếp theo ngay.

Bọn họ cùng ở trong căn nhà này, giống như ngày nào cũng sống với nhau, tạm thời quên đi áp lực của trò chơi.

Ánh đèn đại diện cho ban ngày chiếu lên tấm rèm dày dặn trong phòng ngủ, mặc dù trong phòng vẫn rất tối, nhưng Tống Viêm vẫn tự nhiên tỉnh dậy, cậu hưởng thụ cánh tay ấm áp kia vòng bên hông mình, quay đầu là có thể nhìn thấy mặt Kỷ Hành Phong, gương mặt không đeo mặt nạ dù phủ đầy vết sẹo, nhưng vẫn làm Tống Viêm yêu thích không thôi.

Cậu lặng lẽ xê dịch cơ thể có phần nặng nề của mình, muốn cọ cọ Kỷ Hành Phong, nhưng không ngờ mới vừa nhúc nhích một cái, đôi mắt cậu vô cùng quen thuộc kia lập tức mở ra, tựa như đã sớm dự liệu được cậu muốn làm gì, động tác lưu loát kéo người quay lại lồng ngực, sau đó nghiêng người mổ một phát lên môi cậu.

"Anh lại dậy sớm." Tống Viêm ngửa đầu ra sau, vùi thật sâu vào gối mềm, sau đó dùng bàn tay đã tháo băng vải nhưng vẫn chưa tróc máu khô, nhẹ nhàng đẩy đầu Kỷ Hành Phong.

"Không có, anh dậy cùng lúc với em mà." Kỷ Hành Phong theo tay Tống Viêm dời đầu ra, xoay người hôn xuống cái bụng nhô lên của Tống Viêm, thằng nhóc bên trong cũng giật giật, hai cha con như đang chào nhau buổi sáng.

Tống Viêm bị hành động nhỏ của hai cha con chọc híp cả mắt, nhưng không hài lòng vì tầm nhìn mờ căm, nên cậu mò mẫm mắt kính cạnh gối, đeo lên sống mũi, xuyên qua tròng kính mỏng manh, nhìn Kỷ Hành Phong xuống giường mặc áo khoác.

"Sáng nay em muốn ăn gì?" Kỷ Hành Phong sửa soạn đơn giản, lại ngồi xuống mép giường, tri kỷ nâng lưng Tống Viêm lên, nhét gối của mình ra sau lưng cậu, để Tống Viêm thoải mái ngồi dậy dựa đầu giường.

"Em muốn ăn trứng chiên trộn với giăm bông xắt nhỏ." Tống Viêm vỗ vỗ bụng nhỏ, hình như sau một đêm nó lại lớn hơn một chút, gần đây khẩu vị cũng thay đổi không ít: "Em muốn hai trứng, thêm bánh mì lát nữa."

"Được." Kỷ Hành Phong đáp ứng, chuẩn bị xuống bếp thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nhíu mày, bước đến cạnh cửa.

"Ai vậy anh?" Tống Viêm cũng xuống giường, mặc thêm một cái áo khoác, đi ra phòng khách, cậu vẫn không quên mình đang ở trong trò chơi, ánh mắt nhìn về phía cửa vẫn có đôi phần cảnh giác.

"Không sao đâu," Kỷ Hành Phong thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài, sau đó quay đầu dùng tay ra hiệu để Tống Viêm yên tâm, rồi mở cửa ra: "Là Ngô Kiêu."

Tống Viêm nghe vậy mới thả lỏng một chút, sau khi rời khỏi phó bản kia đến nay, Tống Viêm vẫn chưa gặp lại Ngô Kiêu và Nguyễn An, chỉ nghe Kỷ Hành Phong nói bọn họ đã rời đi trước khi mình tỉnh lại.

Nhưng nhìn Ngô Kiêu đang vào cửa lúc này, rõ ràng là sắc mặt hắn không được tốt lắm.

"Dạo này sao rồi?" Ngô Kiêu lên tiếng chào hỏi cậu trước, rồi thong dong ngồi lên sô pha.

"Cũng ổn," Tống Viêm nhìn kỹ bộ dạng của Ngô Kiêu, cậu cảm thấy hắn có vẻ khá mỏi mệt, nhưng cậu không hỏi thẳng mà chỉ nói: "Nguyễn An đâu? Lần trước hai người đi gấp quá, tôi còn chưa kịp tỉnh thì hai người đã đi rồi."

"Tiểu Nguyễn..." Ngô Kiêu miễn cưỡng cười một cái, mớ lông đỏ trên đầu cũng chợt ảm đạm hơn nhiều: "Dạo này sức khỏe của em ấy không tốt, lại bệnh nữa rồi."

"Bị bệnh?" Vừa nhắc đến sức khỏe của Nguyễn An, Tống Viêm nhớ ngay đến lần đầu tiên vào Nhà lớn, cậu đã đi theo Ngô Kiêu mua rất nhiều thuốc năng lượng. Đến bây giờ cậu vẫn không nghĩ ra, tuy Nguyễn An trông có vẻ không được khỏe lắm, nhưng tại sao lại phải cần nhiều thuốc năng lượng như vậy.

Hai người đang trò chuyện, Kỷ Hành Phong từ trong phòng bếp đi ra, ngồi bên cạnh Tống Viêm, bưng một dĩa trứng chiên giăm bông thơm ngào ngạt đặt trước mặt cậu: "Đói bụng chưa? Ăn bữa sáng trước đi."

Mặc dù trứng chiên giăm bông trước mặt rất mê người, nhưng Tống Viêm vẫn nghĩ ngợi chuyện của Nguyễn An, không nhịn được hỏi Ngô Kiêu: "Bệnh của cậu ấy có nghiêm trọng không? Uống thuốc chưa?"

"Tình hình bây giờ thì khá ổn, nhưng mà..." Trên mặt Ngô Kiêu hiếm khi hiện ra vẻ bức rức, hắn gãi đầu, nhìn Kỷ Hành Phong bên cạnh Tống Viêm: "Nhưng mà muốn nhờ hai người giúp một chuyện."

"Cậu muốn mượn tiền vàng đúng không." Ngô Kiêu còn chưa nói hết, Kỷ Hành Phong đã đoán ra.

Ngô Kiêu bị chỉ thẳng lý do nên da mặt cũng dày hơn một chút, hắng giọng một cái, gật đầu nói: "Ừ, muốn hỏi mượn hai người chút tiền vàng."

"Giờ sức khỏe Tiểu Nguyễn cũng đỡ hơn chút rồi, nhưng mà không dừng thuốc năng lượng được..."

Cuối cùng Tống Viêm cũng hiểu rõ, nhớ đến đống tiền vàng lần trước Ngô Kiêu dùng để mua thuốc năng lượng, người bình thường đúng là khó mà kham nổi. Có lẽ, trận bệnh lần này của Nguyễn An phải dùng nhiều thuốc năng lượng hơn, cho nên, dù Ngô Kiêu là người chơi lão luyện, nhưng tốn một lượng lớn tiền vàng như vậy, e là phải rất cật lực.

"Tôi vốn định vào thêm mấy phó bản nữa, nhưng với tình hình hiện tại của Tiểu Nguyễn thì không thể không có người bên cạnh được," Ngô Kiêu khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nên tôi tính mượn trước một ít tiền vàng để ứng phó, sau này cộng thêm tiền lãi rồi trả lại cho hai người cũng được."

"Không cần lãi," Kỷ Hành Phong nghe vậy cũng không ậm ờ, mặc dù Tống Viêm luôn cảm thấy thái độ của anh đối với Nguyễn An rất lãnh đạm, nhưng lúc này anh lại không chút do dự: "Để lát nữa tôi với cậu tới cửa hàng giao dịch rồi chuyển tiền cho cậu."

"Vậy... cảm ơn nhiều." Ngô Kiêu rất hiếm khi phải cầu cạnh người khác, lần này Kỷ Hành Phong đáp ứng, hắn ngược lại có hơi luống cuống, gãi gãi đầu.

"Tôi đến thăm Nguyễn An được không?" Dù Kỷ Hành Phong đã cho mượn tiền, nhưng Tống Viêm vẫn không yên long về Nguyễn An, cộng thêm đã làm ổ ở nhà suốt mấy ngày, nên cậu muốn đi thăm bệnh một chút.

"Qua một đoạn thời gian nữa đi," Giọng Ngô Kiêu lại trầm xuống, hắn giải thích với Tống Viêm: "Bây giờ em ấy không có tinh thần, không muốn gặp người khác, cậu đợi em ấy khôi phục lại ha."

Kỷ Hành Phong nắm tay cậu: "Bây giờ cơ thể của em cũng không tốt, ra ngoài đi dạo thì được, còn đi thăm bệnh thì quên đi."

Tống Viêm cúi đầu nhìn bụng mình, thấy Ngô Kiêu và Kỷ Hành Phong nói cũng không sai, vì vậy cũng không tiếp tục cưỡng cầu.

Sau khi Kỷ Hành Phong đi chuyển tiền về, anh ra ngoài đi dạo cùng Tống Viêm như đã hứa một lúc lâu mới làm cho Tống Viêm thật sự hài lòng.

Cuộc sống nhàn nhã dưỡng thương trôi qua cực nhanh, Tống Viêm lại phải đối mặt với vấn đề vào phó bản.

Sau khi trải qua ba vòng chơi, cậu đã tích lũy được 75 giá trị sinh mệnh, trừ đi thời gian lẻ tẻ ở Nhà lớn thì còn hơn 60 ngày để sống, nhưng đối với tống viêm mà nói, bao nhiêu đây vẫn chưa đủ đảm bảo.

"Tụi mình vào thêm một phó bản nữa đi." Lại một ngày trôi qua, Tống Viêm tính thử giá trị sinh mệnh của mình, miễn cưỡng nằm bò trong ngực Kỷ Hành Phong.

Tất nhiên Kỷ Hành Phong không muốn để Tống Viêm mạo hiểm nữa, nhưng giá trị sinh mệnh gần như vô tận kia của anh hoàn toàn không có tác dụng. Trong trò chơi, tiền vàng có thể trao đổi, nhưng giá trị sinh mệnh thì không.

"Em để anh chuẩn bị chút đã." Kỷ Hành Phong suy tính hồi lâu mới mở miệng đáp ứng đề xuất của Tống Viêm.

Tống Viêm nghe anh nói vậy, bất giác nhớ tới lần Kỷ Hành Phong để cậu chọn mấy con số trên Tượng đài Khai Sáng trước đó, không kiềm được hỏi: "Bộ anh có thể nhìn thấy gì đó trong mấy dãy số hả?"

Kỷ Hành Phong gật đầu, không phủ nhận: "Chắc tại anh là NPC, nên anh có cảm ứng với mấy dãy số, nhưng mà loại cảm ứng này không rõ ràng lắm, chỉ đại khái thôi."

"Cho anh chút thời gian đi, để anh chọn một cái thật tốt."

Cuối cùng, trong tiếng nỉ non trầm thấp của Kỷ Hành Phong, Tống Viêm dựa vào cánh tay anh ngủ mất.

Hai ngày sau, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong lại đứng trước Tượng đài Khai Sáng ở trung tâm Nhà lớn, đối mặt với mấy dãy số làm người ta hoa mắt, Kỷ Hành Phong lại đưa cho Tống Viêm vài lựa chọn.

Lần này, Tống Viêm không rối rắm nữa, cậu tùy ý chọn một cái, rồi kéo tay Kỷ Hành Phong cùng anh cách khoảng không chỉ vào dãy số kia.

Giống như những lần trước, ánh sáng trắng lấp lánh lại rơi xuống, Tống Viêm nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi sự chuyển giao của vòng chơi, đến khi bàn tay đang nắm lấy Kỷ Hành Phong không còn cảm nhận được nhiệt độ của đối phương nũa, cậu mới mở mắt ra.

Trước mắt vẫn là bóng đêm tối tăm vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng Tống Viêm lại thở phào nhẹ nhõm, ít ra trên đường truyền lần này không xảy ra vấn đề gì nữa. Lần thứ tư vào phó bản, Tống Viêm đã học được cách giữ cho bản thân tỉnh táo, bình tĩnh rút katana, cẩn thận che bụng, mượn ánh trăng lờ mờ quan sát tình cảnh quanh mình.

Lần này, hình như lại là phó bản cổ đại, nhưng có vẻ tinh xảo hơn nhà trọ Lê Hoa trước đó rất nhiều.

Nơi Tống Viêm đang đứng hình như là hoa viên, mặc dù hiện tại trong hoa viên này đã mọc um tùm cỏ dại, lầu các sụp đổ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vài phần dáng vẻ khi xưa.

Tống Viêm thử dò xét đi về phía trước vài bước, cậu chợt chú ý đến ba mặt tây nam bắc của hoa viên đều đổ nát thê lương, chỉ có vị trí chính đông, hình như có một cái đài vuông vức. Mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng Tống Viêm có trực giác rằng cái đài này chắc hẳn rất quan trọng. Cậu không dám tùy tiện đến gần, chỉ giữ một khoảng cách tương đối, nhớ lại số cổ trấn cổ trạch mà mình và Kỷ Hành Phong đã từng tham quan khi còn bé, muốn tìm hiểu xem đây rốt cuộc là đài gì.

Nhưng có lẽ phó bản ngại cậu nghĩ quá chậm, trong sự tĩnh lặng của hoa viên hoang tàn, bỗng nhiên vang lên một tiếng chiêng trống thanh thúy, giống như đang cho Tống Viêm một gợi ý trực tiếp nhất.

Đúng rồi, đây là một sân khấu.

Theo tiếng chiêng trống đầu tiên vang lên, tiếng ti trúc quản huyền* dồn dập truyền đến từ trên sân khấu không một bóng người kia, ban đầu còn hỗn loạn, nhưng dần dần xếp thành giai điệu rõ ràng.

*Ti trúc quản huyền: là thuật ngữ chung chỉ các loại nhạc cụ, ti (丝) là chỉ nhạc cụ có dây, trúc (竹) là chỉ nhạc cụ dùng hơi. (Baidu)

Nhưng Tống Viêm lại không có tâm trạng nghe tiếp, cậu biết rõ trò chơi sẽ không có ý tốt như vậy, mời cậu đến đây thảnh thơi nghe một vở kịch hay. Bây giờ trên sân khấu không có gì, nhưng đến khi thật sự có thứ gì đi ra, chỉ sợ là có muốn trốn cũng không kịp.

Đã quyết định hướng đi, Tống Viêm không nấn ná nữa, nhấc chân đi về hướng ngược lại sân khấu. Chẳng qua hoa viên này thật sự vô cùng hoang tàn, mặt đất mọc đầy cỏ dại, không thấy một nơi bằng phẳng, cơ thể Tống Viêm vốn đã bất tiện, bước sâu bước nông như vậy thật sự khó khăn.

Nhưng cậu đi càng chậm, nhịp trống trên sân khấu phía sau càng dồn dập hơn, tựa như đang đuổi sát sau lưng cậu.

"Coong coong coong coong –––"

Lại một đợt chiêng đồng vang lên, chuyện Tống Viêm sợ nhất vẫn xảy ra, toàn bộ âm thanh diễn tấu dừng lại, khắp hoa viên yên lặng trong chốc lát, rồi điệu hí vừa u oán vừa thê lương chợt truyền đến từ sau lưng cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play