Edit: Trà Viên

Beta: Khuynh

―――――

Mặc dù Tống Viêm đã chán ghét Hồ Hàm đến cực điểm, nhưng không thể không thừa nhận, lời vừa nãy của Hồ Hàm khá có lý.

Từ lúc tiến vào hung trạch này tới nay, bất kể là mèo hay là thông tin những người ở chung cư truyền đạt, đều dẫn dắt bọn họ hướng đến Kỷ Hành Phong và Nghiêm Kiều ở tầng 3.

Tống Viêm tất nhiên sẽ không nghi ngờ Kỷ Hành Phong, nhưng Nghiêm Kiều lại vừa hay là đối tượng bọn họ từng nghi ngờ.

Nhưng họ đều biết, không thể áp đặt loại nghi ngờ này lên người chơi vô tội, nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, trước khi xuất hiện chứng cứ đanh thép, bọn họ tuyệt đối sẽ không dùng nghi ngờ đi giết chết "kẻ hiến tế" trong lòng.

"Tiếp theo nên làm gì đây?" Ngô Kiêu và Nguyễn An theo sát hai người Tống Viêm đi xuống, bắt đầu thương lượng lên kế hoạch cho bước kế tiếp.

"Đi chứng minh manh mối thứ ba." Tống Viêm rũ mắt, nhưng thứ cậu nghĩ đến không chỉ như vậy: "Với, đi dò xem căn hộ bỏ trống trên tầng 6 là của ai."

Trong đêm trước hung trạch, mèo trắng ở tầng 3, nhưng hiện tại lại chết ở tầng 6, Tống Viêm không nghĩ đây là sự trùng hợp không quan trọng.

"Vậy lại phải đi tìm bà Triệu hả?" Dựa theo quán tính tư duy mấy ngày qua, việc đầu tiên mà Ngô Kiêu nghĩ đến là đi tìm bà lão ở tầng 1, nhưng lại bị Kỷ Hành Phong bác bỏ.

"Không cần." Kỷ Hành Phong cúi đầu, cùng Tống Viêm trong lòng đối mắt nhìn nhau, anh đã đoán được suy nghĩ của đối phương.

"Đến tầng 2 là được rồi."

Tống Viêm hiểu, lời bà Triệu nói khó phân biệt thật giả, nếu là ngày thường thì không sao, nhưng trong thời điểm quan trọng này, đi tìm bà ta chẳng khác nào rước thêm phiền toái cho mình. Vì vậy, cậu chọn cách lợi dụng triệt để thân phận của mình, đi hỏi người "mẹ" có lẽ sẽ không lừa cậu.

Cả đám nhanh chóng xuống đến tầng 2. Vừa rồi, khi Kỷ Hành Phong dẫn Tống Viêm ra ngoài, "mẹ" không có ở nhà, mà bây giờ cách một cánh cửa, Tống Viêm đã nghe thấy tiếng xào rau bên trong, có vẻ như "mẹ" đã về rồi.

"Để em xuống đây đi." Tống Viêm vỗ cánh tay Kỷ Hành Phong, cậu thấy mình không nên để Kỷ Hành Phong bế vào nhà trong lúc này.

Kỷ Hành Phong nhíu mày, anh cẩn thận thả Tống Viêm xuống, nhưng cánh tay vẫn đỡ vai và bên hông cậu.

Tống Viêm nhờ Kỷ Hành Phong đỡ rồi hoạt động chân cẳng một chút, lúc bị vây nhốt không có phát hiện gì, bây giờ đã được thả lỏng lại thấy có chút không quen với cái bụng to lên, cảm thấy cơ thể hơi nặng nề.

"Được rồi, em vào một lát rồi ra ngay." Tống Viêm kiềm chế cơn khó chịu, tỏ vẻ thoải mái, cười với Kỷ Hành Phong một cái.

Nhưng sao cậu có thể thật sự qua mắt được đối phương, Kỷ Hành Phong không nói một lời, anh đỡ Tống Viêm đến cửa, giúp cậu mở cửa rồi mới từ từ buông tay.

Ngửi thấy mùi thức ăn phía sau cánh cửa, Tống Viêm bỗng thư thái hơn rất nhiều, cậu dùng bàn tay quấn băng vải đẩy mắt kính, sau đó giấu hai tay ra sau lưng.

Với dáng vẻ này của cậu, khi "mẹ" nhìn thấy nhất định sẽ có phản ứng, cái bụng đằng trước chắc chắn không giấu được, hai tay thì có miễn cưỡng giấu một chút.

Nhưng cậu không ngờ, mẹ xào xong đồ ăn rồi đi ra ngoài lại như hoàn toàn không nhìn thấy bụng Tống Viêm, giọng điệu như thường gọi cậu: "Viêm Viêm về rồi hả con, mau tới ăn cơm đi."

Tống Viêm thấy vậy cũng không xoắn xuýt nữa, nghe lời bà ngồi vào bàn, vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ có biết... cái chú ở tầng 3 với dì Nghiêm Kiều..."

Cậu nói đến đây thì dừng lại, cẩn thận quan sát phản ứng của "mẹ". Quả nhiên mẹ nghe thấy liền nhíu mày, biểu cảm rất không vui.

"Mẹ đã nói rồi, đừng có suốt ngày nghe bà Triệu nói mấy chuyện không đâu, vốn dĩ chẳng có chuyện gì, lời qua tiếng lại một hồi làm ai cũng biết, hại Nghiêm Kiều và chồng dì ấy cứ cách ba ngày là lại gây gổ, đúng là tạo nghiệp mà."

Tống Viêm nghe xong thì suy tư chốc lát, cuối cùng khẳng định một điều, sau đó hỏi tiếp: "Chỉ gây gổ thôi ạ? Con thấy chú đó dữ quá trời, còn thích uống rượu nữa, có khi nào đánh dì ấy luôn không mẹ?"

Lần này, hình như "mẹ" Tống Viêm không đành lòng nói ra lời, chỉ nhìn Tống Viêm một cái, mà ánh mắt kia lại mang ý khẳng định.

Bà thở dài nói: "Cũng do dì Nghiêm con số khổ, hai người vốn đang làm việc ở nhà máy rất tốt, tuổi còn trẻ đã được cho hai căn hộ, nhưng người đàn ông đó lại thích rượu chè suốt ngày..."

"Hai căn hộ?" Tống Viêm bắt lấy trọng tâm, cậu vốn định hỏi đến vấn đề ở tầng 6, nhưng không ngờ "mẹ" lại tiện thể nói ra: "Bộ căn hộ ở tầng 6 cũng là của họ hả mẹ?"

"Con vẫn chưa biết à?" "Mẹ" ngạc nhiên nhìn Tống Viêm: "Căn hộ đó cũng là của bọn họ."

"Mẹ, con có chuyện phải ra ngoài một chuyến." Thông tin nói đến đây đối với Tống Viêm đã khá đầy đủ rồi. Cậu đứng dậy vội vàng đi ra ngoài, mẹ ở phía sau khó hiểu gọi: "Sao vậy, cơm nước xong rồi đi... Tiểu Viêm, tay con sao vậy?"

Nghe "mẹ" gọi, bước chân Tống Viêm ngập ngừng đôi chút, quay đầu nhìn "mẹ" cùng bàn thức ăn nóng hổi trước mặt bà, mặc dù biết mọi thứ chỉ là do trò chơi hư cấu nên, nhưng Tống Viêm vẫn nghiêm túc nói: "Mẹ ăn trước đi, con đi một lát rồi về liền..."

"Cảm ơn."

Kỷ Hành Phong vẫn luôn ở ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, nghe thấy tiếng Tống Viêm đứng dậy, lập tức giúp cậu mở cửa.

Tống Viêm đi ra, vừa tính nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng ầm ĩ vô cùng chói tai.

"Con đĩ chó này! Không lo mà biết thân biết phận mày đi, chỉ biết đi dụ dỗ đàn ông!"

"Này thì không biết thân biết phận! Này thì suốt ngày lẳng lơ!"

Tiếng mắng chửi và tiếng phụ nữ khóc lóc truyền khắp toàn bộ hành lang, Tống Viêm không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trên.

"Là Nghiêm Kiều và "chồng" cô ấy gây gổ trong phòng." Tiếng động đó đã kéo dài được một khoảng thời gian, Ngô Kiêu và Nguyễn An đứng gần tầng 3 hơn một chút, chú ý động tĩnh bên Nghiêm Kiều.

"Lên coi thử đi, em có cảm giác sắp đến lúc kết thúc rồi." Mặc dù trong lòng Tống Viêm đã có câu trả lời chắc chắn, nhưng đối với tình tiết bất ngờ xảy ra này, cậu vẫn cảm thấy cần phải đi xem một chút.

Vừa mới dứt lời, cậu còn chưa kịp bước lên lầu đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi, cậu lại được Kỷ Hành Phong bế lên.

"Ơ ––" Tống Viêm muốn Kỷ Hành Phong thả mình xuống, nhưng nhìn đối phương bế mình mà vẫn khỏe mạnh nhanh chóng bước đi, lại nghĩ đến cơ thể yếu ớt của mình hôm nay, đành nuốt câu nói tiếp theo xuống, đàng hoàng ôm lấy cổ Kỷ Hành Phong.

Khi mọi người lên đến tầng 3, cánh cửa căn hộ phía đông đã được mở ra, Nghiêm Kiều đang bị người chồng say rượu túm tóc, thô bạo kéo lên lầu.

"Buông tay! Buông tay ra!" Nghiêm Kiều vì đau đớn mà gần như sắp khóc, cô vùng vẫy kịch liệt, nhưng không biết vì sao sức lực của NPC này lại lớn đến vậy, dù Nghiêm Kiều có phản kháng thế nào, cũng không thể trốn thoát khỏi tay hắn.

Kỷ Hành Phong bế Tống Viêm tiến lên, Ngô Kiêu thật sự nhìn không nổi, chuẩn bị bước đến cứu Nghiêm Kiều.

Mà lúc này, Nghiêm Kiều đã bị người đàn ông kia kéo đến tầng 5, trong cơn đau đớn và chật vật, cô phát hiện Hồ Hàm và Đổng Đề đang đứng cách đó không xa, lạnh nhạt nhìn cô.

"Hồ Hàm... giúp tôi với!" Cô dùng ánh mắt cầu xin, cầu cứu Hồ Hàm, nhưng tiếc là cho đến khi cô bị kéo lên tầng 6, Hồ Hàm vẫn thờ ơ như cũ.

Ngô Kiêu cuối cùng cũng chạy tới, ngay cả súng Eptigon cũng không xài, trực tiếp dùng tay đấm người đàn ông kia văng lên tường, sau đó lại thêm mấy cú đá. Người đàn ông kia vốn muốn phản kháng, nhưng hắn ta chỉ có bản lĩnh đánh phụ nữ, đối mặt với người như Ngô Kiêu, hắn chỉ có thể cam chịu bị đánh, sau khi bị hung hăng đập mấy cái, lập tức ôm đầu cút xuống lầu.

"Cảm ơn." Nghiêm Kiều dựa lưng vào cửa chống trộm của căn hộ phía đông tầng 6, mắt cô đỏ hoe, sửa sang lại đầu tóc xốc xếch của mình.

Ngô Kiêu không nói gì nữa, hắn lui về phía sau mấy bước, đứng bên cạnh Nguyễn An vừa mới lên đến tầng 6, trong ánh mắt không có tội nghiệp, chỉ có phòng bị và sự thương hại mơ hồ.

Kỷ Hành Phong bế Tống Viêm lên tới, nhưng bọn họ không tiến lên, chỉ lặng lẽ nhìn Nghiêm Kiều.

Lời giải cho ván cờ này đã quá rõ ràng, nhưng cuộc "đối đầu" bình tĩnh như vậy làm Tống Viêm không nghĩ ra nên mở lời thế nào.

"Bắt đầu đi." Kỷ Hành Phong không thả Tống Viêm xuống, chỉ rút trường đao, Nghiêm Kiều cạnh cửa từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ.

"Phần thưởng và hạn chế của phó bản này... tôi đã nói qua," Tống Viêm hít một hơi thật sâu, thả lỏng tâm tình: "Kẻ hiến tế có thể giết chết người truyền bá thông tin cho người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là người nọ phải truyền thông tin giả."

"Nếu kết hợp hai điều kiện này với nhau, mục tiêu của kẻ hiến tế, chính là người truyền tin đồn nhảm."

Hồ Hàm và Đổng Đề không biết đã đi lên từ bao giờ, lặng lẽ đi qua một bên.

Tống Viêm nhìn bọn họ một cái, rồi lại đặt ánh mắt lên người Nghiêm Kiều: "Vòng này thật ra rất đơn giản, từ đầu tới cuối cô hành sự cũng rất đơn giản, cô chỉ cần thúc giục mọi người trao đổi manh mối mà họ lấy được."

"Những manh mối kia tất nhiên có thật có giả, vậy nên, cô có thể thản nhiên xóa sổ những người truyền nhầm manh mối giả."

Ánh mắt Nghiêm Kiều vẫn đỏ như cũ, cô không phủ nhận điều gì, chỉ yên lặng nghe Tống Viêm tường thuật lại chuyện mình đã làm.

"Người đầu tiên xảy ra chuyện là ông cụ Trương, ông ấy dưới sự dẫn dụ của cô, trong lúc vô tình đã chia sẻ phải thông tin giả. Sau đó là Chu Đình, cô thậm chí còn không cần cố sức làm gì, tự cậu ấy..."

Khúc sau không cần nói thêm nữa, nhưng Tống Viêm lại không bỏ qua một điểm cuối cùng: "Cô đã luôn xuống tay rất dứt khoát, nhưng khi ra tay với Lý Cát Lỵ, cô lại do dự, đúng không?"

Đôi môi vì vừa giằng co với chồng ban nãy mà nứt ra của Nghiêm Kiều cuối cùng cũng giật giật, phát ra âm thanh khẳng định đơn giản nhất.

Tống Viêm nhìn cô một hồi, quay đầu liếc Hồ Hàm đang đứng cạnh tường: "Là vì anh ta ư?"

"Không, không phải" Nghiêm Kiều bỗng nhiên bật cười, rồi như mê sảng mà nói: "Không phải là vì anh ấy... mà là vì thích."

Nghiêm Kiều chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên trong đời cô thích một người, lại là ở trong một trò chơi tựa như ác mộng này, mà người kia lại là một tên ác ma.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play