Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Bây giờ chúng ta thử nhớ lại xem, trước khi ông Trương và Chu Đình xảy ra chuyện đã nói những gì."
Tống Viêm còn không quên nhắc một câu: "Chỉ có thể nghĩ trong lòng, đừng nói ra."
Đầu tiên, ông cụ Trương vào ngày thứ nhất đã cung cấp ba đầu mối:
Thứ nhất, hai vợ chồng trên tầng 4 từng có một đứa con, nhưng đã chết.
Thứ hai, ở tầng 2 cũng chính là "cha" của Tống Viêm, đã vì ngoại tình mà bỏ nhà đi.
Thứ ba, Nghiêm Kiều ở tầng 3 và Kỷ Hành Phong cách vách có tư tình.
"Những điều khác còn có thể nghi ngờ, nhưng tôi chắc chắn "cha" tôi không phải vì ngoại tình mà bỏ đi, vì vậy, trong những thông tin mà ông Trương kể lại, có ít nhất một cái là giả."
Còn Chu Đình chỉ cung cấp hai thông tin.
Hồ Hàm và "vợ" bằng mặt không bằng lòng, cùng với... quan hệ giữa Ngô Kiêu và Đổng Đề ở tầng 5 không bình thường.
Đáng tiếc lúc ấy chỉ có Tống Viêm và Kỷ Hành Phong nghe thấy, cho nên thông tin đó là thật hay giả thì vẫn cần phải xác nhận lại.
Đầu tiên Tống Viêm hỏi người cậu tin tưởng hơn là Ngô Kiêu: "Anh có thể xác nhận nhân vật hiện tại của anh thích đàn ông hay phụ nữ không?"
Vấn đề này cũng khó trả lời, bởi vì người chơi không thể đọc được suy nghĩ của nhân vật mà họ thủ vai, chỉ có thể thông qua những vật phẩm liên quan đến nhân vật đó để phán đoán, nếu như không có manh mối cụ thể thì cũng chỉ có thể tạm gác lại.
"Được chứ," không ngờ Ngô Kiêu hết sức ung dung gật đầu: "Trong phòng "mình", tôi phát hiện một đống poster của ngôi sao nữ, photobook, với cuốn sách nhỏ nhỏ gì đó, chắc hẳn là thích phụ nữ."
Tống Viêm gật đầu, nhìn về phía Đổng Đề, hỏi vấn đề giống như vậy.
Đổng Đề trước tiên là hướng về phía Hồ Hàm ra vẻ xin phép, nhận được cái gật đầu đồng ý của đối phương mới nói: "Đàn bà."
Tống Viêm cũng không định nghe hắn giải thích tỉ mỉ, với những chuyện thế này, phỏng chừng không ai lại mạo hiểm nói dối, vì vậy tạm thời xác nhận điều thứ hai mà Chu Đình nói là thông tin giả.
Vậy điều thứ nhất... Tống Viêm nhìn Hồ Hàm, hết sức bình tĩnh hỏi: "Quan hệ của anh với "vợ" anh thì sao?"
Tống Viêm bình tĩnh hỏi, Hồ Hàm cũng bình tĩnh đáp, hắn cười khẽ rồi nói: "Cũng không tốt lắm, ít nhất thì trong hai ngày này là hoàn toàn hỏng bét."
Vậy xem như, trong hai điều Chu Đình nói ra, điều thứ hai là thông tin giả.
Tống Viêm cân nhắc giải thích, nói ra kết luận phán đoán của mình, đám Ngô Kiêu tất nhiên là tương đối tin tưởng, nhưng cũng có người nghi ngờ.
"Dù sao thì... cũng chỉ có hai người kia làm ví dụ, chúng ta không thể nào chắc chắn có phải là vậy không?" Giọng Nghiêm Kiều yếu ớt, hơi chút dè dặt.
"Cũng đúng," Hồ Hàm chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể Trương Dực, làm như vô cùng thương tiếc: "Nếu có thể biết được người thứ ba trước khi chết đã nói những gì, thì chúng ta đã có thể càng chắc chắn hơn một chút."
Tống Viêm cau mày, cậu luôn cảm thấy Hồ Hàm có ác ý, mà Kỷ Hành Phong sau lưng lúc này cũng lên tiếng, anh nhắc nhở Nghiêm Kiều và Lý Cát Lỵ: "Hai người cố gắng giống như Tống Viêm vừa nãy, đừng nói thẳng thông tin ra, kế đó từ từ nghiệm chứng thật giả."
Trạng thái tinh thần lúc này của Lý Cát Lỵ vẫn chưa quá ổn, nhiệm vụ chủ yếu rơi xuống đầu Nghiêm Kiều, Nghiêm Kiều khó xử nói: " Được, tôi sẽ cố gắng thử."
Đầu tiên, cô hỏi Hồ Hàm: "Anh... nhân vật này thu nhập thế nào? Vợ chồng hai người không hòa thuận, có phải là vì thu nhập của anh ––"
"Được rồi, đừng nói tiếp nữa." Tống Viêm kịp thời gọi Nghiêm Kiều lại, không để cô nói ra thông tin phía sau.
"Chuyện này thì hơi khó nói," Hồ Hàm tỏ vẻ đắn đo, nhưng trong giọng nói lại che giấu ý đùa giỡn: "Nếu chỉ nhìn bên ngoài, cuộc sống của "tôi" rất vẻ vang, cụ thể ra sao thì tôi cũng không chắc lắm, nên tôi không dám nói ra."
Ánh mắt Tống Viêm khóa chặt trên người Hồ Hàm, hiển nhiên, hắn cố ý cung cấp thông tin mơ hồ như thế.
"Ừ, vậy thì chúng ta chỉ có thể tiếp tục," Nghiêm Kiều cũng không làm khó Hồ Hàm, bắt đầu suy tính nội dung tiếp theo, lần này cô ta hỏi Kỷ Hành Phong: "Anh có từng nuôi mèo không? Có phải con mèo đó thích đến nơi nào khác ngoại trừ nhà anh không?"
"Không chắc chắn được," không phải Kỷ Hành Phong không muốn trả lời, mặc dù anh và Tống Viêm có phát hiện một ít manh mối trong căn hộ, nhưng không đủ để anh chắc chắn liệu mèo có thật sự là do chính anh nuôi hay không, huống chi trong tình huống hiện tại, anh tuyệt sẽ không thử nói ra những thông tin chưa xác định được thật giả: "Có một vài dấu vết tương tự, nhưng không thể xác định là có hay không, còn vấn đề thứ hai càng không trả lời được."
Liên tục nhận được hai câu trả lời mập mờ khiến mọi người nhận ra đây rõ ràng không phải là cách hay, Nghiêm Kiều cũng nóng nảy, cô muốn sắp xếp ngôn từ để tiếp tục hỏi, nhưng Lý Cát Lỵ vẫn luôn quỳ rạp bên cạnh chồng cắt ngang cô.
"Không cần phải phiền như vậy, tôi trực tiếp lặp lại những gì chồng tôi đã nói lúc trước là được."
"Không được!" Ngô Kiêu lập tức phản đối: "Sự tình còn chưa đến mức này, cô không cần phải làm vậy."
Tống Viêm cũng ngăn cản: "Cho dù có hỏi ra vấn đề không thể trả lời được như vầy, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm chứng cứ cho từng cái một, cô không cần phải tìm chết vô nghĩa!"
"Tìm chết vô nghĩa?" Lý Cát Lỵ vuốt ve từng khối xi măng vỡ trên đất, lắc đầu: "Xác định được phần thưởng, càng gần đến lúc bắt được kẻ hiến tế thêm một bước, bắt được kẻ hiến tế... là có thể báo thù cho ông ấy rồi."
"Vậy sao có thể coi là tìm chết vô nghĩa?"
"Vậy cũng không được!" Tống Viêm nhìn chăm chăm hai mắt bà, hết sức nghiêm túc nói: "Không cần phải làm vậy, chúng ta vẫn có thể bắt được kẻ hiến tế, vẫn có thể trả thù cho Trương Dực."
"Nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa." Nước mắt Lý Cát Lỵ vừa ngừng, lại chảy xuống.
Con người lúc còn trẻ, khi đối mặt với những điều chưa biết hoặc nỗi sợ hãi, họ luôn có niềm tin rằng mình sẽ liều mạng chiến đấu một phen. Nhưng với Lý Cát Lỵ, bà đã đến tuổi trung niên. Kể từ giây phút tiến vào trò chơi này, bà vẫn luôn giãy giụa trong sợ hãi và chùn chân, nếu không phải là vì được ở cùng với Trương Dực, hai vợ chồng nương tựa lẫn nhau, thì bà đã đánh mất dũng khí đối mặt với hung trạch từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, chồng bà đã chết, để lại bà một thân một mình đối mặt với trò chơi không biết hồi kết này, chỉ cần nghĩ đến tương lai thôi là bà đã muốn sụp đổ rồi.
"Có thể chết cùng một nơi với ông ấy, tôi đã rất thỏa mãn rồi." Lý Cát Lỵ giơ tay lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Xin mọi người, nhất định phải... giúp tôi tìm ra kẻ hiến tế."
Tống Viêm định để Kỷ Hành Phong ra quân, đánh ngất người cũng được, tóm lại là để bà dừng lại. Nhưng Lý Cát Lỵ đã uy hiếp, nếu có ai dám đến gần, bà sẽ lập tức nói một câu chắc chắn là giả. Tống Viêm không nghĩ ra cách nào khác, quay đầu chôn mặt vào người Kỷ Hành Phong, không nhìn bà nữa.
"Hai vợ chồng Hồ Hàm mặc dù trông rất danh giá, nhưng thực tế chỉ là vẻ bên ngoài, Hồ Hàm hầu như không có thu nhập, chỉ dựa vào nhà vợ giúp đỡ, vì vậy quan hệ của hai vợ chồng cực kỳ xấu."
Nói xong câu đầu tiên, Lý Cát Lỵ không có gì khác thường, Tống Viêm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn vô cùng chua xót.
"Bởi vì Nguyễn An bị câm, nên cha cậu ấy không thích cậu ấy, thậm chí còn vì chuyện này mà muốn ly dị với vợ."
Nói xong câu thứ hai, Lý Cát Lỵ vẫn không hề hấn gì, nhưng Tống Viêm nghe thấy bà hít một hơi dài, lòng không kiềm được mà siết chặc.
"Kỷ Hành Phong ở căn hộ tầng 3 có nuôi một con mèo trắng, thường xuyên chạy qua nhà kế bên. Nghiêm Kiều nhà kế bên lại rất thích mèo," Lý Cát Lỵ ngừng lại, bởi vì cô biết, câu sau ông cụ Trương cũng đã từng nói, hơn nữa có thể đã vì nó mà bỏ mạng: "Cho nên..."
"Sau khi qua lại, hai người trở nên thân quen, sau dần thì trở thành mối quan hệ đó."
Cuối cùng, Lý Cát Lỵ một hơi nói xong, bà chừa ra một khoảng thời gian vừa đủ như hai lần trước, chờ đợi chuyện sắp xảy đến.
Nhưng mấy giây trôi qua, trong phòng vẫn bình ổn như cũ, Lý Cát Lỵ vẫn khỏe mạnh đứng đó.
Nhưng đến khi bà há miệng định tiếp tục nói thêm một tin tức khác, âm thanh lại chẳng phát ra.
"Rầm ––", có thứ gì đó vỡ tan.
Tống Viêm vội vàng quay đầu nhìn, nhưng cậu thứ nhìn thấy chỉ còn những khối xi măng vỡ vụn đầy đất, trộn lẫn với vụn xi măng trước đó của Trương Dực, bọn họ cuối cùng cũng lại ở bên nhau.
Nghiêm Kiều đứng gần Lý Cát Lỵ nhất, ngơ ngác đứng bên cạnh hai đống xi măng, cả người ngây ngốc như bị dọa sợ, hai mắt nhìn chằm chằm vị trí Lý Cát Lỵ từng đứng, trong miệng thì thào lẩm bẩm, nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên không ai nghe thấy.
Mọi người yên lặng thật lâu, cuối cùng vẫn đành quay lại bắt đầu từ vấn đề mấu chốt.
"Dù suy đoán trước đó của Tống Viêm là đúng hay sai, thì hiển nhiên khi Lý Cát Lỵ nói đến câu thứ ba đã xảy ra chuyện, tôi cho rằng chúng ta vẫn nên tập trung kiểm chứng đầu mối này thử xem."
"Vả lại, nếu như tôi nhớ không lầm, trước kia ông cụ Trương cũng đã từng nghe qua đầu mối này... Cho nên, tôi nghĩ chúng ta nên chú ý tới người liên quan đến đầu mối này hơn."
Hồ Hàm dường như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện của Lý Cát Lỵ, hắn chỉ bình tĩnh tự thuật. Đổng Đề bên cạnh hắn cũng hoàn toàn thờ ơ, ngay cả động tác cũng không thay đổi mà vẫn đứng sau lưng Hồ Hàm.
"Anh... anh nghi ngờ tôi?" Nghiêm Kiều một mực sững sờ cuối cùng cũng có phản ứng, cô kinh ngạc nhìn Hồ Hàm, sau đó lại tự giễu cười: "Đúng rồi, đây mới là anh mà."
"Tôi cũng không muốn nghi ngờ cô." Hồ Hàm tựa như an ủi, vỗ nhè nhẹ lên vai Nghiêm Kiều, sự dịu dàng nửa thật nửa giả: "Tôi chỉ hy vọng, có thể nhanh chóng kết thúc mọi chuyện."
"Anh cũng muốn vậy mà, đúng không?" Nói rồi, hắn nhìn về phía Kỷ Hành Phong.
Kỷ Hành Phong xem như là người thứ hai được đề cập đến trong manh mối này, nhưng anh hoàn toàn không để ý tới ý định của Hồ Hàm, chỉ cúi đầu hỏi Tống Viêm: "Em mệt rồi hả? Tụi mình về ha?"
"Đi thôi." Tống Viêm gật đầu, manh mối bị đẩy đến bước này, việc bọn họ cần làm còn rất nhiều.