Edit: Trà Viên

Beta: Khuynh

―――――

Đoàn người nhanh chóng lên tầng 6, thang sắt thông đến sân thượng đã sớm mục nát rơi rớt vài bậc, mà ngay cả cái cửa đàng hoàng ở cuối thang cũng không có, chỉ có một miếng gỗ to khép hờ, còn bị người chơi đến trước mở một nửa.

"Tượng đài Khai Sáng ở trên đó." Ngô Kiêu đi lên phía trước, duỗi tay gõ cái thang sắt rỉ sét loang lổ kia.

"Đi lên đi." Kỷ Hành Phong nhìn thang sắt, dùng sức kéo thử, sau khi xác định nó khá chắc chắn, mới đỡ Tống Viêm lên mấy bậc thang tương đối nguyên vẹn.

"Em tự đi được mà." Tống Viêm bị thái độ thận trọng của Kỷ Hành Phong làm cho dở khóc dở cười, tuy ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại càng thêm ấm áp.

Leo vài bước lên đến sân thượng, đẩy tấm ván gỗ ra, xa xa là Tượng đài Khai Sáng trắng bạc óng ánh.

Kỷ Hành Phong theo sau, kế đến là Ngô Kiêu, cuối cùng là Nguyễn An.

Đang lúc Tống Viêm thả lỏng tinh thần, định đi đến chỗ Tượng đài Khai Sáng, Nguyễn An vừa mới nhô nửa người lên lại đột nhiên bị thụt xuống dưới.

"Tiểu Nguyễn!" Ngô Kiêu lập tức lanh tay lẹ mắt kéo Nguyễn An lại, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong cũng vội chạy qua.

Chỉ thấy Nguyễn An đang khó khăn chống cơ thể, mà trên bức tường xi măng cạnh chân cậu, đột nhiên thò ra một cái tay màu xám tro.

Ngô Kiêu dùng súng Eptigon nhắm ngay cánh tay kia, nhưng cánh tay bị bắn trúng lại không chảy máu, trái lại nó như xi măng đá tảng, nháy mắt liền vỡ vụn.

Nguyễn An bắt lấy thời cơ, nương theo tay Ngô Kiêu bò lên, mà mặt tường xi măng vừa mới xuất hiện cánh tay kia lại dần dần hiện ra một cái mặt người, hai mắt nhắm chặt nhưng há to miệng, làm Tống Viêm không khỏi hoảng sợ.

"Không sao chứ, Nguyễn An?" Tống Viêm cau mày dời tầm mắt, hỏi Nguyễn An đang trong ngực Ngô Kiêu.

Nguyễn An lại như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Tống Viêm cười cười, ý bảo mình không sao.

"Nếu không sao thì chúng ta đi thôi." Kỷ Hành Phong kéo tay Tống Viêm, dẫn cậu đi về phía Tượng đài nằm giữa sân thượng.

Tống Viêm khó hiểu nhìn anh, không biết vì sao... cậu cảm thấy Kỷ Hành Phong cực kỳ lạnh nhạt với Nguyễn An.

"Anh từng gặp Nguyễn An rồi hả?" Tống Viêm nghĩ nghĩ, hỏi ra miệng.

"Anh gặp rồi." Kỷ Hành Phong không giấu giếm gật đầu, lại bổ sung: "Thỉnh thoảng cậu ta có vào phó bản với Ngô Kiêu."

"Anh với cậu ấy từng có mâu thuẫn à?" Tống Viêm tiếp tục truy vấn, nhưng lần này Kỷ Hành Phong lại phủ định: "Không có, anh với cậu ta thì mâu thuẫn cái gì."

Tống Viêm quả thật nghĩ không ra, Kỷ Hành Phong với người như Nguyễn An thì có thể có mâu thuẫn gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

"Đừng nghĩ nhiều nữa." Kỷ Hành Phong nhận ra Tống Viêm đang nghi hoặc, xoa đỉnh cậu, kéo lực chú ý của cậu về: "Quan sát những người đứng trước Tượng đài thử đi."

Tống Viêm nhanh chóng hiểu ra, vòng này Kỷ Hành Phong cũng muốn huấn luyện cho cậu.

Cậu nghe lời nhìn vị trí phía trước Tượng đài Khai Sáng, còn chưa kịp tỉ mỉ quan sát, liếc mắt một cái đã dính cứng ngắc trên một người.

Là Hồ Hàm.

Không chỉ Tống Viêm nhìn thấy, Ngô Kiêu đi phía sau bọn họ cũng thấy, xoay khẩu Eptigon trong tay rồi đi đến bên cạnh Tống Viêm và Kỷ Hành Phong, nhỏ giọng hỏi: "Sao? Giải quyết thằng cháu này trước?"

Tống Viêm nhìn thấy Hồ Hàm cũng hết sức khó chịu, cậu muốn lập tức gật đầu đồng ý với Ngô Kiêu, ai ngờ Kỷ Hành Phong lại lắc đầu: "Không."

"Sao vậy?" Ngô Kiêu cực kỳ không ưa loại người này, vừa nghe Kỷ Hành Phong không đồng ý, lập tức không vui.

Nhưng không ngờ Nguyễn An lại kéo tay áo hắn, nhìn hắn lắc đầu, tuy không thể nói chuyện, nhưng hiển nhiên cũng phản đối.

"Giờ cậu không thể giết hắn đâu," Kỷ Hành Phong nhàn nhạt giải thích, "Tôi cũng không được."

Tống Viêm càng thêm khó hiểu, không thể giết? Là bởi vì giá trị sinh mệnh của Hồ Hàm quá cao sao?

"Tiếp tục quan sát đi, ở đó còn mấy người nữa." Kỷ Hành Phong không nói tiếp nữa, ngược lại để Tống Viêm tiếp tục dò xét những người còn lại.

Tống Viêm nghe vậy, đành phải tiếp tục nhìn sang, lần này đi theo bên cạnh Hồ Hàm vẫn là một người đàn ông, nhưng nhìn dáng vẻ thì lại không giống kết nhóm tạm thời, hai người hẳn là vô cùng thân quen, người đàn ông kia thậm chí còn khá kính cẩn lễ phép với hắn.

Ngoại trừ bọn họ, vòng này còn có bốn người chơi khác, một cặp vợ chồng khoảng ba bốn mươi tuổi, một cậu thiếu niên đeo cặp kính gọng to, và cả một cụ già tuổi khá lớn.

Đúng lúc này, cửa thang thông lên sân thượng truyền đến tiếng động, Tống Viêm quay đầu nhìn lại, người mới đến là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Cô gái kia vội bước đến trước Tượng đài Khai Sáng, nhưng ánh mắt lại dính chặt trên người Hồ Hàm, Hồ Hàm giống như không nhìn thấy cô ta, chỉ cúi đầu trò chuyện với người bên cạnh.

Này là... người yêu cũ? Tống Viêm thấy rõ, ánh mắt kia không phải là ánh mắt thù hận, đó rõ ràng là u oán kịch liệt. Bất quá người như Hồ Hàm... ở trong trò chơi này mà cũng có người theo đuổi sao? Là muốn lừa đảo, hay là Stockholm?

Mặc kệ ân oán giữa người phụ nữ kia và Hồ Hàm là như thế nào, sau khi cô ta đến, vòng chơi hung trạch này chính thức mở ra.

Giống như mấy lần trước, Tống Viêm nắm tay Kỷ Hành Phong, ở trong ánh sáng của Tượng đài nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh đang nhanh chóng biến đổi.

"Chi chi chi..." Cậu còn chưa mở mắt đã cảm nhận được không khí nóng bức ập vào mặt, bên tai là tiếng ve kêu râm ran.

Kỷ Hành Phong không còn ở bên cạnh, Tống Viêm hơi thất vọng, nhưng sau đó cũng tập trung quan sát căn phòng mình đang ở.

Tầm rèm màu xanh nước biển che khuất phân nửa ánh mặt trời chói mắt bên ngoài cửa sổ, gần bên là một chiếc giường đơn lộn xộn, áo thun và giày chơi bóng vứt loạn đầy sàn, trên bàn bày mấy quyển truyện tranh, trên tường dán một tấm áp phích ngôi sao bóng đá.

Đúng là... hơi thở thanh xuân, Tống Viêm lắc đầu, bắt đầu lật giở đồ vật trong phòng, từng món đồ thuộc về học sinh trung học lướt qua tay, làm cậu nhớ đến khoảng thời gian cùng Kỷ Hành Phong lúc mười mấy tuổi.

"Tiểu Viêm, con có trong đó không?" Lúc này, bên ngoài cánh cửa phòng đang khép chặt truyền đến một giọng nữ dịu dàng, Tống Viêm sửng sốt, sau đó cậu nhận ra, trong vòng chơi này, bọn họ dùng tên thật của mình, còn người ngoài cửa chắc là NPC.

Tống Viêm đẩy nhẹ mắt kính rồi mở cửa, phát hiện người đang đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên đang mang tạp dề, nhìn tuổi tác thì hẳn là mẹ của nhân vật này.

Quả nhiên, người phụ nữ kia thấy cậu đi ra, lập tức cười nói: "Tiểu Viêm, mẹ có làm bánh bao, con xuống tầng 1 đưa vài cái cho bà Triệu được không?"

Tống Viêm còn chưa kịp trả lời, "mẹ" cậu lại tiếp tục khuyên: "Mẹ biết con không thích nói chuyện với bà Triệu, nhưng bà ấy lớn tuổi vậy rồi, rất khó khăn, chúng ta có thể giúp được bao nhiêu thì giúp."

"Dạ được, để con đi." Tống Viêm chỉ mong có lý do để dạo một vòng tòa nhà này, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa thăm dò được cách thức sống chung của hai mẹ con nhà này, cho nên lúc nói chuyện cũng cố hết sức nói ngắn gọn.

"Ây, được rồi!" "Mẹ" nghe xong, lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, bà đưa một cái giỏ nhỏ giữ ấm bện bằng cỏ tranh cho Tống Viêm, Tống Viêm nhận lấy rồi đi ra ngoài.

Sau khi ra cửa, Tống Viêm phát hiện mình sống trong căn hộ ở phía tây tầng 2, cậu đi xuống dưới một tầng, nhìn thoáng qua vách tường lạnh băng vốn nên là cửa đơn nguyên của tòa nhà, đang tính suy ngẫm xem bà Triệu mà "mẹ" nói sống ở hộ nào, thì cửa phòng phía đông đột nhiên mở ra, một bà cụ hơn 60 tuổi, mặt tròn tròn đi ra.

"Ái chà, Tiểu Viêm, muốn vô nhà bà ngồi chút không con." Bà lão cười, rõ ràng là dáng vẻ hòa ái dễ gần, nhưng lại làm Tống Viêm không thích nổi.

Nhưng nếu bà Triệu đã tự mình ra mặt, Tống Viêm cũng thuận thế làm nhiệm vụ NPC giao cho: "Bà Triệu, này là bánh bao mẹ con làm, mẹ kêu con đem xuống cho bà."

Bà Triệu vừa nghe cũng không khách sáo, trực tiếp giơ tay cầm lấy cái giỏ, cười khen: "Vẫn là Quyên Nhi có phúc, khéo tay, lại có đứa con hiểu chuyện thế này..."

Tống Viêm nghe bà nói chuyện lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, vừa định nói lời tạm biệt thì nghe thấy bà Triệu nói: "Tiểu Viêm phải học hành cho tốt, con đừng chơi với mấy người không đàng hoàng kia nữa... Bà thấy cái người mới đến ở tầng 3 đó không phải người tốt đâu, trên người toàn là sẹo, đã vậy còn không nói lời nào..."

Là Kỷ Hành Phong, anh ấy ở tầng 3! Tống Viêm nghe bà Triệu miêu tả, lập tức kết luận người bà nhắc đến chính là Kỷ Hành Phong, hận không thể lập tức vọt lên tầng 3, nhưng bà Triệu vẫn đang hăng hái kéo tay cậu nói: "Cũng ngàn vạn lần đừng học theo thằng cha khốn nạn của con, chỉ vì con hồ ly tinh mà bỏ rơi hai mẹ con con."

Tống Viêm bị bà lải nhải phát phiền, nhưng trong lòng cậu vẫn hiểu rõ, tuy bà Triệu này nói nhiều, nhưng thông tin từ miệng bà rất nhiều, ít nhất hiện giờ cậu đã hiểu rõ thân thế của "mình", một bé trai đi theo người mẹ đã ly hôn đến đây sinh sống.

Chẳng qua, bộ dạng suy tư của cậu trong mắt bà Triệu làm bà tưởng rằng do mình nhắc đến cha thằng bé nên làm nó không vui, vì thế cuối cùng bà Triệu cũng buông tay: "Được rồi, đừng trách bà nói nhiều, đi lên với mẹ con đi."

Cuối cùng Tống Viêm cũng thoát nạn, nhanh chóng chạy lên tầng 3.

Rõ ràng là một buổi chiều mùa hè, nhưng trên hành lang vẫn len lỏi từng cơn lạnh lẽo cả người, Tống Viêm đi đến tầng 3, nhìn hai cánh cửa chống trộm đang đóng chặt trước mắt, không kiềm được mà nhớ đến chuyện xảy ra lúc trước, trong long cũng có chút hoảng sợ.

Kỷ Hành Phong sẽ ở trong căn hộ nào đây? Tống Viêm có hơi đau đầu, theo trực giác, cậu tuyệt đối không muốn gõ cánh cửa phía tây đã từng xuất hiện con mèo trắng kia, vì thế cậu quyết định gõ cửa phía đông trước.

"Có ai không?" Để đề phòng bất trắc, Tống Viêm không gọi thẳng tên Kỷ Hành Phong.

Qua một hồi lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông người đầy mùi rượu, mặt mày mang vẻ không kiên nhẫn xuất hiện sau cánh cửa, Tống Viêm vừa định lui về sau một bước, nói lời xin lỗi, nào ngờ đến đối phương lại trực tiếp duỗi tay, chỉ vào mũi cậu mắng: "Thằng nhãi ở đâu ra làm phiền tao!"

"Xin lỗi, tôi tìm nhầm phòng." Tống Viêm bị mùi rượu trên người gã xông cho muốn ói, định nói lời xin lỗi để đối phó, nhưng đối phương không chịu buông tha, thừa dịp men say muốn tóm lấy cổ áo Tống Viêm.

Đúng lúc này, cửa phía tây mở ra, bóng dáng cao lớn của Kỷ Hành Phong chắn giữa Tống Viêm và tên đàn ông kia, ác liệt nói: "Muốn làm gì."

Tên đàn ông kia thấy người vừa đến không dễ chọc, lập tức hoảng sợ, tuy miệng thối đầy mùi rượu vẫn còn mắng chửi, nhưng dưới chân lại lui từng bước vào cửa.

"Đừng để tao gặp lại mày!" Gã "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, trong khoảnh khắc cửa phòng sắp đóng lại, Tống Viêm liếc thấy trong phòng còn có bóng dáng của một người phụ nữ, tuy không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng Tống Viêm trên cơ bản vẫn có thể nhận định, cô ta chính là người phụ nữ đã đuổi theo Hồ Hàm đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play