Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
Giải quyết xong chuyện trên hành lang, Tống Viêm bị Kỷ Hành Phong kéo vào phòng bên cạnh.
Đó là một dạng nhà dân trông hết sức bình thường, phòng khách chật hẹp đặt một cái bàn trà nhỏ hình vuông, phía sau là một cái ghế sô pha bọc da kiểu cũ, trên sô pha còn vắt vài cái áo sơ mi nhăn nhúm.
"Nhà này anh có nhìn qua rồi, không có chỗ nào đặc biệt." Kỷ Hành Phong nói, lấy áo sơ mi trên sô pha ra, để Tống Viêm ngồi xuống.
"Hôm qua lúc em ở trên hành lang, tại vì có một con mèo chạy ra từ căn nhà này, nên em mới chạm phải bức tường." Tống Viêm cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mèo quả thật là từ trong căn hộ này chạy ra, nhưng cậu cũng không thể chắc chắn liệu nó có liên quan gì đến căn hộ này hay không.
"Mèo?" Kỷ Hành Phong nhíu mày, sau đó đi đến ban công của căn hộ, ý bảo cậu nhìn qua.
Tống Viêm thấy thế cũng theo đến, ban công nhà này nhỏ đến đáng thương, vô cùng hẹp, kề sát phòng ngủ, hai tấm lưới trên bệ cửa sổ đã bong hết ra, trên đó bày vài chậu hoa xám đen, cửa sổ phía đông cách ban công hộ đối diện cực gần, trông còn chưa đến một cánh tay.
Tống Viêm cách cửa sổ nhìn căn phòng đối diện, tiếc là không nhìn thấy bóng dáng con ma men hay người phụ nữ kia. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại bị mấy bông hoa trên cửa sổ hấp dẫn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, trong đó có một chậu hoa bị vỡ một nửa, mấy đóa hoa nhỏ màu tím nhạt đang nở ỉu xìu trên lớp đất lộ ra xương cá.
Tống Viêm đưa tay khảy xương cá vài cái, chỉ dựa vào đây thì rất khó kết luận chúng có quan hệ đến mèo hay không, nhưng tóm lại cũng có thể coi là một manh mối, nhưng trừ cái này ra, cũng không có phát hiện gì khác.
Nhìn xương cá, ánh mắt cậu lại chuyển sang chùm hoa hồ điệp đáng thương, nhớ đến chuyện xưa, nhịn không được cười một tiếng, sau đó cậu cầm bình nước bên cạnh, đổ một chút nước vào chậu hoa.
Cậu làm như không để ý mà mở miệng hỏi: "Nếu lúc trước anh không muốn nhận em, thì sao lại đưa hoa cho Ngô Kiêu?"
Nếu lúc trước chỉ suy đoán trong lòng, thì khi nhìn thấy cây hoa hồ điệp trong bồn hoa trước cửa nhà Ngô Kiêu ở Nhà lớn, lại làm cho cậu càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.
Trong ký ức, vào một buổi chiều của nhiều năm trước, hai người họ thời niên thiếu vội vàng chạy đến trường, nửa đường mới nhớ thầy sinh học kêu mỗi người mang đến một chậu cây, để trong phòng thí nghiệm.
Đi mua thì không kịp, đang lúc Tống Viêm định cam chịu bị phê bình, lại bị Kỷ Hành Phong kéo tay, đón lấy ánh mặt trời rực rỡ ngày đó, hướng về phía ngược lại với trường học. Tống Viêm cho rằng anh muốn bất chấp trốn học, nhưng Kỷ Hành Phong lại dừng chân cạnh bồn hoa đang tu sửa ở ven đường.
Tống Viêm lúc ấy che mặt đứng một bên, không biết Kỷ Hành Phong nói gì với ông lão làm vườn kia, tóm lại, cuối cùng hai người họ cũng thành công ôm hai chậu hoa vào sân trường.
Hai chậu hoa kia chính là cây hoa hồ điệp. Sau khi kết thúc học kỳ, bọn họ lại mang chúng về nhà, đặt trên bệ cửa sổ phòng ngủ, nhoáng một cái đã qua nhiều năm, cho đến mùa hè hôm đó, người không còn, hoa cũng héo khô.
Kỷ Hành Phong đứng bên cạnh cậu, trong mắt mang theo bất đắc dĩ cùng dịu dàng: "Anh... anh sợ em sẽ sợ."
Anh sợ vào sáng sớm ngày hôm đó, khi em tỉnh lại trong thế giới vừa xa lạ vừa hoang đường này, em sẽ sợ hãi, cho nên chỉ có thể đưa món đồ mà em quen thuộc, gửi đến bên cạnh em, thay thế cho anh không thể xuất hiện, dù nó chỉ là một chút an ủi nhỏ bé.
"Tiểu Viêm? Tiểu Viêm con còn ở nhà bà Triệu hả?" Trong lúc hai người đang hâm nóng tình cảm, âm thanh của "mẹ" Tống Viêm xuyên thấu qua vách tường cách âm không tốt lắm, truyền tới.
Tống Viêm có chút bất đắc dĩ, ngay sau đó cậu cảm thấy trên mặt chợt lạnh, ngước lên thì thấy ánh mắt bình tĩnh của Kỷ Hành Phong mang theo vài phần ý cười.
Sự ăn ý đã sớm khắc sâu giúp cậu lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng Kỷ Hành Phong –– dáng vẻ của hai người họ bây giờ, cực kỳ giống đôi gà bông lén cha mẹ trong nhà yêu sớm.
Tống Viêm lập tức cười theo, cậu kéo tay Kỷ Hành Phong, tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Em đi trước đây, đừng để mẹ phát hiện."
Kỷ Hành Phong gật đầu, lại không thả lỏng cái tay đang nắm tay Tống Viêm.
Tống Viêm cố nén cười, quay người bổ sung: "Em ở tầng 2, ngay dưới phòng anh... Nhớ đến tìm em."
"Được," lần này, Kỷ Hành Phong rốt cuộc cũng thả tay cậu ra, giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Tống Viêm: "Chờ anh, tìm em."
"Ừm." Tống Viêm cảm thấy mình như quay lại cái tuổi thuần khiết nhất, ôm ấp tình cảm đơn thuần, ngây ngô làm cậu có chút hốt hoảng, đành phải vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài. Còn chưa đi được mấy bước, đã đụng phải "mẹ" đang ở hành lang tìm cậu khắp nơi.
"Cái thằng này, sao gọi con nửa ngày mà không thèm lên tiếng vậy hả." "Mẹ" Tống Viêm thấy cậu, luôn miệng oán trách, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng.
"Con đi..." Lòng Tống Viêm vừa mới lắng xuống, định tùy tiện bịa một cái cớ, lại nghe "mẹ" nói: "Con lên tầng 4 tìm thằng bé Nguyễn An kia chơi đúng không, đã gần trưa rồi mà còn không biết về nhà ăn cơm."
Nguyễn An ở tầng 4, Tống Viêm yên lặng ghi nhớ, đi theo "mẹ" về căn hộ ở phía tây tầng 2.
Vừa vào cửa, Tống Viêm đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
"Lại ăn cơm đi." "Mẹ" gọi Tống Viêm rồi ngồi xuống cạnh bàn, trên bàn là hai món ăn bình dân, còn có một lồng bánh bao nóng hổi.
"Ầy, sao còn chưa ăn." "Mẹ" thúc giục, đưa cho Tống Viêm một đôi đũa, lải nhải vài việc lặt vặt trong cuộc sống.
Tống Viêm bỗng khá thích NPC này, trái tim vắng mẹ từ nhỏ trong lòng cậu không khỏi có chút ê ẩm.
"Có phải hôm nay con đến chỗ bà Triệu, bà ấy lại chọc con không vui không?" "Mẹ" lại mở miệng, giống như mọi cuộc tán gẫu bình thường trên bàn cơm của hai mẹ con.
"Dạ không." Tống Viêm theo bản năng phủ nhận, nhưng không nhịn được mà nghĩ đến những lời bà Triệu nói với cậu, đặc biệt là về chuyện liên quan đến "cha" cậu, nếu cậu thật sự là nhân vật này, "cậu" sẽ không vui sao?
"Mẹ biết, con không thích bà Triệu," tuy nghe thấy Tống Viêm phủ nhận, nhưng "mẹ" vẫn tiếp tục nói: "Bà ấy, thật ra lòng dạ rất tốt, nhưng... có hơi thích khua môi múa mép, lời bà ấy nói có thật có giả, con nghe xong thì cứ coi như không nghe thấy gì, cũng đừng ra ngoài nói bậy nói bạ."
Tống Viêm gật đầu, lặng lẽ đặt trọng điểm lên bốn chữ "có thật có giả", cậu luôn cảm thấy trên người bà Triệu này có thể có nhiều đầu mối hơn, nhưng cũng không dễ đạt được.
Ăn cơm xong đã hơn 12 giờ trưa, "mẹ" Tống Viêm nói là muốn ngủ trưa một lát, dặn cậu có thể đi ra ngoài chơi một chút, nhưng đừng đi quá xa.
Vốn dĩ lúc này, Tống Viêm nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một phen, nhưng bây giờ cậu lại toàn tâm toàn ý đặt lên người Kỷ Hành Phong, sợ là có muốn ngủ cũng ngủ không được.
Vì thế, cậu dứt khoát không ngủ, định lên tầng 3 tìm Kỷ Hành Phong, nhưng lần này, lúc cậu mở cửa nhà, vừa hay cửa hộ phía đông tầng 2 cũng mở, mà người bên trong ––
Tống Viêm đẩy mắt kính, nhìn đôi vợ chồng vừa ra khỏi hộ đối diện. Trong hai người, người vợ tuổi trẻ xinh đẹp khi thấy Tống Viêm còn vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
Mà "người chồng" kia, thoạt nhìn cũng ôn hòa không có ác ý, nhưng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, bởi vì hắn là Hồ Hàm.
Tống Viêm cảnh giác duy trì khoảng cách với Hồ Hàm, một câu cũng không nói, đi thẳng lên cầu thang, chạy lên tầng 3, đến trước cửa nhà Kỷ Hành Phong.
Không đợi cậu gõ cửa, Kỷ Hành Phong đã mở cửa ra, đến khi nhìn thấy mặt đối phương, tâm tình Tống Viêm mới tốt lên một chút, chỉ chỉ cầu thang nói: "Hồ Hàm ở tầng dưới."
Kỷ Hành Phong đeo mặt nạ sắt đen, nhìn không ra biểu tình gì, chỉ cực kỳ lạnh nhạt nói: "Không cần để ý đến hắn."
"Nhưng..." Tống Viêm nghĩ không thông, vì sao Kỷ Hành Phong lại nói không giết được Hồ Hàm.
"Đừng nói tới hắn nữa," Kỷ Hành Phong kéo tay Tống Viêm, không muốn nhắc đến chuyện của Hồ Hàm, trái lại nhẹ giọng hỏi: "Mệt không? Có muốn ở chỗ anh ngủ một lát không?"
Vốn rất khó để cắt ngang mạch suy nghĩ của Tống Viêm, nhưng khi Kỷ Hành Phong thốt ra từ "ngủ một lát"... Ánh mắt cậu không khỏi đặt lên cái giường lớn trong phòng, tâm tư đột nhiên lay động.
"Haiz, tôi nói ––" đúng lúc này, trên cầu thang thông lên tầng 4 truyền đến giọng nói của Ngô Kiêu, cứng rắn kéo suy nghĩ của Tống Viêm về lại.
"Có chuyện?" Kỷ Hành Phong hiển nhiên khá khó chịu với loại kỳ đà này, ngẩng mặt nhìn Ngô Kiêu.
Ngô Kiêu bị nhìn như vậy, đống lông đỏ trên đầu run run, nhưng vẫn ưỡn mặt nói: "Đương nhiên là có rồi... Muốn mời Tống Viêm giúp một chuyện."
"Giúp?" Tống Viêm chỉ nghĩ hắn tìm được manh mối gì đó, bản thân không làm được nên mới đến tìm bọn họ hỗ trợ, cậu khó hiểu nói: "Nhờ Kỷ –– Người mặt sắt giúp anh không được à?"
"Không," Ngô Kiêu dùng khẩu Eptigon trong tay gãi đầu, lúng túng nói: "Chuyện này chỉ có cậu mới làm được thôi, cậu gọi Tiểu An ra ngoài giùm tôi đi."
Trải qua một phen dò hỏi, Tống Viêm cuối cùng cũng sáng tỏ mọi chuyện. Thì ra Nguyễn An sắm vai con trai nhỏ trong một nhà ba người sống ở hộ phía tây tầng 4, người nhà đó quản lý con cái rất nghiêm, Ngô Kiêu thử rất nhiều lần, nhưng không gọi người ra được.
Ngô Kiêu suy tính nửa ngày, chỉ có Tống Viêm sử dụng thân phận bạn cùng trang lứa mới có thể gọi Nguyễn An ra ngoài.
Tống Viêm nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, nhưng vẫn đi theo lên tầng 4, gõ cửa phòng phía tây.
"Tới liền." Một giọng nói truyền đến, ngay sau đó, cửa phòng được một người phụ nữ trông trạc tuổi "mẹ" Tống Viêm mở ra, bà thấy là Tống Viêm, lập tức cười khanh khách muốn tiếp đón cậu vào nhà: "Là Tiểu Viêm hả con, mau vào nhà chơi."
"Con chào dì ạ," Tống Viêm đổi dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày thành bộ dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn: "Con định rủ Nguyễn An ra ngoài chơi, con không vào đâu ạ."
"Tiểu An hả..." Người phụ nữ kia hơi chần chờ rồi nói: "Con cũng biết đó, Tiểu An nhà dì khá nhút nhát... Để dì hỏi nó coi nó có muốn ra ngoài không."
Còn chưa đợi bà đi hỏi, Nguyễn An đã đi tới cạnh cửa, Tống Viêm đoán chừng cậu nghe thấy động tĩnh lúc trước nên đã chờ để được ra ngoài.
"Tiểu An, con muốn ra ngoài chơi với Tiểu Viêm không?" Người phụ nữ thử dò hỏi con trai.
Nguyễn An đương nhiên gật đầu, chỉ ngoài cửa, muốn cùng Tống Viêm đi ra ngoài.
Nhưng người phụ nữ trông có vẻ vẫn không yên lòng, dặn dò vài câu, mới cho Nguyễn An đi theo Tống Viêm ra ngoài.