Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Anh mau đi lên đi! Đi lên liền đi!" Sau một lúc ngẩn người kinh ngạc, Tống Viêm lập tức tỉnh táo, cậu đẩy người mặt sắt, cố gắng nắm lấy một chút hy vọng cuối cùng, hy vọng thời gian người mặt sắt rơi vào cát đen chưa lâu, vẫn còn kịp chạy ra ngoài.
"Không lên được." Người mặt sắt nắm lấy cánh tay Tống Viêm, không thử tránh thoát cát đen, mà ôm Tống Viêm vào trong ngực.
"Anh thử đi, anh thử một lần đi mà..." Cơ thể Tống Viêm lại lún xuống một chút, uy hiếp tử vong ngày một đến gần, cậu đã không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ phí công vô ích mà khuyên người mặt sắt.
"Viêm Viêm..." Âm giọng khàn khàn, gọi cái tên mà cậu quen thuộc nhất, hoài niệm nhất, Tống Viêm lập tức ngây ngốc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người mặt sắt.
Người mặt sắt chậm rãi vươn tay, xoa đôi mắt đỏ bừng của Tống Viêm, nhẹ giọng nói: "Vào những lúc thế này, em không muốn anh ở cạnh em sao?"
Tống Viêm run rẩy, há miệng mấy lần, nhưng lại run đến mức nói không nên lời.
Đôi môi người mặt sắt kề sát lại, là sự dịu dàng mà Tống Viêm chưa từng quên.
"Đừng sợ, có anh bên cạnh em."
Ngay sau đó, người mặt sắt dùng một tay ôm chặt Tống Viêm, tay còn lại rút trường đao bên hông, ánh mắt hắn chợt lạnh như băng, lấy thế như lôi đình xé gió cắm thẳng trường đao vào cát đen dưới chân.
Chỉ nghe một tiếng "phập", như có thứ gì đó bị trường đao đâm thủng. Ngay sau đó, toàn bộ cát đen giống như nước xoáy, lấy nơi cắm trường đao làm trung tâm, cuốn lên vòng xoáy cực lớn.
Hơn phân nửa cơ thể bị vùi lấp trong cát đen của Tống Viêm được người mặt sắt ôm chặt, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, không biết từ khi nào, dưới chân đột nhiên không còn gì, cơ thể đột nhiên như bị thứ gì đó kéo tuột xuống.
Người mặt sắt thấy thế lập tức thả lỏng lực đùi, giữ chặt lấy Tống, cùng nhau trượt vào cát đen.
Cảm giác hít thở không thông khi bị cắn nuốt tràn đến, nhưng không kéo dài bao lâu, Tống Viêm cảm giác quanh thân nhẹ đi, sau đó rơi thẳng xuống.
Người mặt sắt nắm chặt thời cơ, đem cơ thể mình lót dưới người Tống Viêm, sau lưng nặng nề đập xuống nền xi măng ở tầng 1.
"Kỷ... Hành phong!" Ba chữ lạc âm điệu, vặn vẹo đến mức gần như khàn đặc, hai tay Tống Viêm níu chặt quần áo của người mặt sắt, tay chân hoảng loạn muốn kiểm tra xem đối phương có bị thương hay không, nước mắt không kiềm chế mà tuôn loạn.
"Đừng hoảng, anh không sao." Người mặt sắt –– Kỷ Hành Phong lập tức ngồi dậy, dường như thật sự không hề nhận lấy bất kỳ đau đớn nào, dịu dàng vỗ lưng Tống Viêm, nhỏ giọng nói.
"Cái gì mà không sao!" Tống Viêm như muốn sụp đổ, cậu run rẩy nói: "Hồi nãy anh nhảy xuống làm gì... em không cần anh bên cạnh, không cần anh! Năm đó anh không ở bên em, sao em lại cần anh chứ!"
"Không phải anh không chịu nhận em à! Bây giờ cứu em làm gì ––"
"Viêm Viêm, anh xin lỗi, anh xin lỗi..." Kỷ Hành Phong biết, bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, anh chỉ có thể ôm Tống Viêm trong lồng ngực, nặng nề nói xin lỗi.
Anh xin lỗi, vì đột ngột rời đi. Anh xin lỗi, vì mấy ngày nay đã giấu giếm. Anh xin lỗi, vì những chuyện anh sẽ phải làm...
"A..." Trong bụng chợt truyền đến một cơn đau, vừa mới trải qua hiểm cảnh, tâm trạng lại phập phồng lên xuống, tất nhiên cơ thể Tống Viêm chịu không nổi. "Viêm Viêm!" Kỷ Hành Phong thấy thế, lập tức tìm thuốc trong đống hành lý tùy thân, đưa đến bên miệng Tống Viêm: "Uống cái này trước đi."
Tống Viêm có tức đến đâu đi nữa, thì cũng còn chút lý trí, thuận theo nuốt thuốc xuống, đè lên bụng vẫn còn đau, dựa vào lòng Kỷ Hành Phong.
"Đỡ hơn chưa em?" Kỷ Hành Phong căng thẳng, dè dặt ôm lấy Tống Viêm, muốn đưa tay chạm vào bụng cậu, nhưng lại lui bước.
"Sao hả, không muốn nhận em thì thôi, ngay cả con mình cũng không muốn nhận?" Tống Viêm hơi hòa hoãn, nhận thấy Kỷ Hành Phong do dự, vừa nói lẫy vừa kéo tay anh đặt lên bụng mình.
Kỷ Hành Phong cực kỳ cẩn thận, tay anh thậm chí hơi run rẩy, anh có thể cảm nhận được, giờ phút này, sinh mệnh mang huyết mạch tương liên với mình đang vì nguy hiểm mà bất an chuyển động.
Đứa bé nhỏ xíu đã như vậy, thì không cần bàn đến Tống Viêm đã chân chính trải qua tất cả.
Từ lúc gặp lại Tống Viêm trong trò chơi tới nay, áy náy và tình yêu thời thời khắc khắc tra tấn Kỷ Hành Phong, mà giờ phút này, lại hoàn toàn đạt đến đỉnh điểm.
Tống Viêm chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt của Kỷ Hành Phong vẫn còn đang bị che khuất bởi mặt nạ sắt màu đen. Kích động qua đi, cậu cũng dần bình tĩnh trở lại.
Trên người Kỷ Hành Phong hiện giờ có quá nhiều bí ẩn, dù tức giận, nhưng Tống Viêm cũng có thể cảm nhận được các phản ứng trước đó của Kỷ Hành Phong không xuất phát từ bản tâm, có lẽ... anh ấy thật sự có lý do khó nói.
"Không thể nói ra hả anh?" Tống Viêm mơ hồ nói, tựa như dò hỏi, lại như đang lẩm bẩm một mình.
Lòng Kỷ Hành Phong đau xót, giống như bị kim đâm vào, nhưng vẫn không đáp.
"Viêm Viêm, em muốn nhìn bộ dạng hiện giờ của anh không?" Thật lâu sau, Kỷ Hành Phong cuối cùng cũng hạ quyết tâm, trầm thấp nói.
Tống Viêm ngẩn ra, đưa tay xoa vết sẹo trên cằm Kỷ Hành Phong, sau đó chậm rãi dời lên, đầu ngón tay chạm lên chiếc mặt nạ lạnh băng.
"Em chuẩn bị sẵn sàng nhé..." Kỷ Hành Phong thở dài một hơi, "Đừng... sợ."
Trong lòng Tống Viêm nặng nề, nhưng vẫn tỏ ra ung dung: "Anh thì có gì đáng sợ chứ."
Mi mắt Kỷ Hành Phong hơi rũ, để mặc cho Tống Viêm mở mặt nạ, lấy cái mặt nạ sắt anh đã mang không biết bao lâu xuống.
Trong tòa chung cư tối om, dường như không có lấy một tia sáng nào, nhưng Tống Viêm vẫn nhìn thấy rõ gương mặt của Kỷ Hành Phong.
Các vết sẹo dày đặc đan xen, đem khuôn mặt anh tuấn trong trí nhớ phá tan thành từng mảnh, chỉ còn đôi mắt man mác buồn kia là vẫn còn hình hài như trước.
"Bộ dạng này của anh, Viêm Viêm có sợ không?" Kỷ Hành Phong cười khổ một tiếng, cầm mặt nạ trong tay Tống Viêm, muốn đeo lên lần nữa.
"Sợ cái gì mà sợ!" Cảm xúc vừa mới bình phục của Tống Viêm lại nổi lên sóng lớn, cậu không dám nghĩ đến chuyện tại sao Kỷ Hành Phong lại biến thành như vậy, càng không dám tưởng tượng Kỷ Hành Phong rốt cuộc đã phải chịu đựng đau đớn kinh khủng như thế nào.
"Đừng gấp," Kỷ Hành Phong sợ cơ thể Tống Viêm lại xảy ra chuyện, vội an ủi: "Đừng nóng giận, cẩn thận thân thể."
Tống Viêm đâu còn hơi mà tức giận, ngực đau như cắt, chất vấn ban đầu cũng đè xuống, sợ động đến vết sẹo của Kỷ Hành Phong.
Vào những lúc thế này, thằng nhõi trong bụng lại náo loạn, Tống Viêm co rúm trong lòng Kỷ Hành Phong, cắn chặt áo anh để bản thân không bật khóc ra tiếng.
Kỷ Hành Phong vừa sợ vừa gấp, không ngừng ôn tồn an ủi Tống Viêm, lại đút cho cậu một ống thuốc, sau một hồi lâu mới trấn an được cậu.
Tống Viêm lại dựa vào người Kỷ Hành Phong, đợi một hồi mới cảm thấy khỏe hơn đôi chút, vừa muốn nói gì đó thì lại nghe thấy phía trên truyền đến động tĩnh.
"Ui, tôi nói sao lòng vòng lâu vậy mà vẫn chưa tìm thấy mấy người, hóa ra là lén trốn đi." Không thấy người, nhưng chỉ cần nghe tiếng Tống Viêm liền biết là ai. Ngẩng đầu, quả nhiên là Ngô Kiêu dẫn theo Nguyễn An đi đến. Kỷ Hành Phong vừa thấy bọn họ liền đeo mặt nạ lên.
Tuy Ngô Kiêu cũng xem như là người quen, nhưng đề tài đang nói ban nãy của Tống Viêm và Kỷ Hành Phong không tiện tiếp tục, đành phải tạm thời bỏ qua.
Bất quá, nhìn bộ dạng thong dong của Ngô Kiêu, Tống Viêm ngẫm nghĩ, chẳng lẽ cát đen ở tầng 2 biến mất rồi?
"Hai người không đụng phải thứ gì ở tầng 2 à?"
"Thứ gì? Không có." Ngô Kiêu nhún vai, không chỉ tầng 2 không có gì, suốt đoạn đường hắn và Nguyễn An đến đây không hề đụng phải thứ gì kỳ quái cả.
"Không lẽ lớp cát đen đó chỉ có thể xuất hiện một lần thôi?" Tống Viêm càng cảm thấy kỳ quái, muốn đứng lên tự mình xem thử, cậu còn chưa kịp nói, Kỷ Hành Phong đã vững vàng đỡ lấy cơ thể cậu, dìu lên.
Khi bọn họ đến tầng 2, đúng là một chút vết tích của cát đen cũng không có, thậm chí bức tường biến thành cát đen kia đã phục hồi như lúc ban đầu.
Tống Viêm kể ngắn gọn mọi chuyện phát sinh ban nãy, thật ra cậu vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý thuyết, đêm trước của hung trạch chỉ sàng lọc người chơi, bình thường độ khó sẽ không quá cao... Nhưng lần này lại như trực tiếp hạ đòn sát thủ.
"Được rồi, cậu cũng đừng để ý ba cái đó quá, cái thứ trò chơi rách nát này có nhiều chuyện không tưởng lắm, có nghĩ nhiều cũng vô ích thôi." Ngô Kiêu dùng súng Eptigon trong tay gãi đầu, Nguyễn An cũng nghe theo gật đầu, sau đó lại như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua Kỷ Hành Phong.
Tống Viêm cũng biết, trước mắt thông tin của bọn họ về tòa hung trạch này quá ít, so với đứng ở đây minh tư khổ tưởng*, chi bằng thử đi tìm manh mối khác.
*Minh tư khổ tưởng: chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết. Hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn
Bốn người thương lượng với nhau xong, quyết định tiếp tục đi lên lầu.
"Tòa nhà này tổng cộng chỉ có sáu tầng, tôi tỉnh lại ở tầng 5, sau đó thì đi xuống dưới." Nếu đã thẳng thắn với Tống Viêm, Kỷ Hành Phong cũng không tiếp tục kiệm lời, một mặt cẩn thận đỡ Tống Viêm, một mặt nói ngắn gọn kết quả ban nãy mình dò xét: "Anh cũng giống hai người Ngô Kiêu, không phát hiện điều gì dị thường, thậm chí trước khi đến tầng 2, anh hoàn toàn không nghe thấy giọng em."
Ngô Kiêu liếc nhìn Kỷ Hành Phong, xấu xa chép miệng với Tống Viêm, lại bị Kỷ Hành Phong liếc trở về.
"Khụ, tôi với Tiểu Nguyễn tụ họp ở tầng 4, quyết định lên tầng cao nhất trước, tụi tôi tìm thấy Tượng đài Khai Sáng trên sân thượng thì quành xuống lại." Ngô Kiêu vừa nói vừa lắc đầu: "Tiếc là không thu hoạch được gì, phòng ốc ở đây hoặc là trống không, hoặc là vừa cũ vừa loạn, chả biết bắt tay từ đâu."
"Nếu đã vậy thì đi thẳng đến Tượng đài đi." Kỷ Hành Phong và Ngô Kiêu nhìn không ra vấn đề, Tống Viêm tự biết thân biết phận, hơn nữa bây giờ cậu vô cùng mệt mỏi, muốn vào vòng chơi sớm một chút, tìm cơ hội để nghỉ ngơi.
Mới vừa nói xong liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, người mặt sắt không biết đã vòng đến trước mặt mình khi nào, cõng cậu lên.
Tống Viêm vừa muốn nói gì đó thì nghe Ngô Kiêu cười trêu: "Haiz, cậu cứ vậy đi, vậy nhanh hơn. Có thể tranh thủ đến Tượng đài trước khi bọn tôi bị chói mù mắt."
Tống Viêm thở phì phì đợp lại hai câu, hai tay vẫn ôm lấy Kỷ Hành Phong.