Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
Hôm đó, đến khi đèn tròn trong Nhà lớn biến thành màu đỏ rực của mặt trời, người mặt sắt mới đưa Tống Viêm về đến cửa nhà Ngô Kiêu.
Nhưng sau một đêm bên nhau, Tống Viêm càng không muốn chia lìa, thậm chí cậu còn bắt đầu tham luyến những lúc ở trong phó bản, những khi đó tuy rằng mạo hiểm, nhưng cả hai lại có thể ở bên nhau.
"Tôi muốn tranh thủ vào vòng chơi tiếp theo." Vào bữa trưa một ngày nọ, Tống Viêm ngỏ lời với Ngô Kiêu.
Ngô Kiêu cũng không bất ngờ gì, chỉ dời mắt khỏi đĩa của mình, tùy tiện hỏi: "Cậu chắc chắn bản thân không cần nghỉ ngơi thêm một chút à?"
Tống Viêm lắc đầu, dù là xem xét từ phương diện nào, cũng phải thừa dịp bây giờ thân thể cậu còn thuận tiện, tranh thủ thời gian vào phó bản, tích góp giá trị sinh mệnh, mới là lựa chọn tốt nhất của cậu.
"Nếu vậy thì," Ngô Kiêu buông cái muỗng trong tay, liếc mắt nhìn Nguyễn An bên cạnh rồi nói: "Chúng tôi cũng muốn vào vòng chơi tiếp theo, không bằng lập nhóm rồi cùng đi đi."
Tống Viêm mới đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng cậu nhanh chóng phát giác: "Các anh? Ý anh là Nguyễn An cũng đi luôn hả?"
Nguyễn An nghe xong thì cười gật đầu, lúc ăn cơm không cầm theo bảng đen nhỏ, nhưng ý cậu ấy lại rất rõ ràng, cậu cũng muốn cùng vào phó bản tiếp theo.
"Sao hả? Cậu đừng có coi thường Tiểu Nguyễn nhà tôi nha," Ngô Kiêu chép miệng, "Em ấy vào vòng chơi còn nhiều hơn cậu đó, đến lúc đó ai giúp ai còn chưa biết đâu."
"Ý tôi không phải vậy." Tuy Tống Viêm biết Ngô Kiêu đang nói giỡn, nhưng vẫn lắc đầu giải thích. Cậu chỉ là... không tưởng tượng được Nguyễn An dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy vào vòng chơi sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.
"Thôi cứ quyết định vậy đi." Ngô Kiêu thấy Tống Viêm không có ý kiến, liền vươn tay vuốt vuốt mái tóc đỏ của mình, "Thời gian vào vòng chơi, trước hết định là chiều mai, cậu đừng gấp quá, nghỉ ngơi thêm một ngày đi đã."
Thật ra Tống Viêm không quá để ý một ngày hay hai ngày, vì vậy lập tức đồng ý.
Chiều hôm sau, ba người chuẩn bị vài thứ, hành trang nhỏ gọn cùng nhau đến Tượng đài Khai Sáng.
Làm Tống Viêm bất ngờ chính là, lần này người mặt sắt không trốn tránh nữa, mà hình như còn đặc biệt chờ bọn họ, trực tiếp đứng ở một nơi vô cùng nổi bật.
Tống Viêm đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu lên, cùng nhau nhìn Tượng đài Khai Sáng cao lớn, và cả những con số chạy loạn khó hiểu trên Tượng đài.
"Anh đang chọn vòng chơi hả?" Lần nữa gặp nhau, mặc dù không có bao nhiêu hành động thân mật, nhưng Tống Viêm cảm giác được rất rõ, bầu không khí giữa hai người không còn như trước nữa.
"Ừ." Người mặt sắt vẫn ít nói như vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó ngẩng đầu, cách khoảng không chỉ về phía hai dãy số trên Tượng đài: "Hai cái này, chọn một cái đi."
Tống Viêm nhìn theo hướng tay hắn, hoàn toàn không nhìn ra hai dãy số kia có gì bí ẩn.
"Thôi khỏi ngắm, dù sao cũng chả nhìn ra cái gì, chọn đại một cái là được rồi," Ngô Kiêu một tay ôm Nguyễn An, lắc lư đi đến cạnh Tống Viêm: "Để tụi tôi xem thử vận may của cậu thế nào."
Nguyễn An cười cười tỏ vẻ đồng ý, bất quá sau khi cười xong, cậu cũng ngẩng đầu nhìn hai dãy số.
"Anh nhìn thấy điều gì trong hai dãy số này hả?" Tống Viêm hiển nhiên không cho rằng người mặt sắt chỉ tùy tiện chọn hai dãy số này, nhưng khi cậu hỏi nguyên nhân, người mặt sắt lắc đầu: "Không có gì, cậu chọn đại một cái là được."
Xem ra có hỏi cũng không được gì, Tống Viêm dứt khoát chỉ vào một trong hai dãy số: "Cái này?"
"Được." Người mặt sắt gật đầu, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay còn chưa hạ xuống của Tống Viêm, ánh sáng từ Tượng đài Khai Sáng chợt chiếu xuống, bao phủ lấy những người đã chọn nó...
"Ở đây nè!"
"Hình như chỗ này có người sống..."
"Mau mở cửa xe đi!"
Chuyện gì vậy? Không phải nên tiến vào hung trạch sao?
Tống Viêm cảm thấy cơ thể mình như đang bị đè ép trong một nơi nhỏ hẹp, chỉ cần hơi động đậy hay thở dốc cũng mang đến đau đớn kịch liệt.
Đây là vòng chơi mới sao... Đây là đâu? Tống Viêm cố gắng mở mắt, nhưng ngay khi sắp thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, cậu lại hoàn toàn ngất đi.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, Tống Viêm phát hiện mình đang nằm trên hành lang của một tòa nhà kiểu cũ trống không, ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua khe hở trên cầu thang có thể nhìn thấy từng hàng tay vịn cầu thang xiêu xiêu vẹo vẹo, lan can sụp đổ đan xen nhau như xương người. Nhưng... không có cảm giác bị đè ép, cũng không có bất kỳ đau đớn gì. Những gì vừa mới trải qua trong lúc truyền tống, dường như chưa từng xảy ra.
Chẳng lẽ là do quá trình truyền tống xảy ra vấn đề? Tống Viêm mơ hồ nghĩ, vậy nhóm người mặt sắt đâu rồi? Có khi nào do bị lỗi nên bị đưa đến phó bản khác rồi không?
Tưởng tượng đến chuyện này, Tống Viêm không khỏi nôn nao, cho dù cậu biết bản thân sớm muộn gì cũng phải một thân một mình đối mặt với vòng chơi, nhưng... hiện giờ cậu vẫn hy vọng có thể ở cùng người mặt sắt.
Rút thanh katana sắc bén ra, Tống Viêm quyết định không tiếp tục chần chờ nữa, dù sao cậu cũng phải tìm hiểu căn hung trạch trước mắt này đã.
Căn hung trạch lần này hẳn là một tòa chung cư cũ kỹ, hiện tại Tống Viêm đang ở tầng 1, đứng trên sân phơi giữa hai căn hộ, ở vị trí hơi chếch về hướng nam một chút, hẳn là cửa đơn nguyên* của tòa chung cư này, chỉ tiếc là bây giờ, nơi đó chỉ có một bức tường lạnh băng.
*Đơn nguyên chung cư: là định nghĩa để mô tả những căn hộ đơn lẻ tập trung xung quanh một nút giao thông đứng bao gồm thang bộ và cả thang máy.
Tống Viêm quyết định đi lên lầu, nhưng cậu vừa mới lên đến tầng 3, cánh cửa chống trộm màu đỏ ở phía tây chợt tự động mở ra.
Hành lang im ắng, không có bất kỳ ai, cũng không có âm thanh nào khác, Tống Viêm nhìn cánh cửa kia, trực giác nói với cậu, bây giờ không nên tùy tiện đi vào, vì vậy, một lát sau cậu tiếp tục chạy lên lầu.
Ai ngờ mới vừa bước lên cầu thang, liền thấy ở giữa cầu thang thông lên tầng 4 có một con mèo trắng sạch sẽ trắng tươi đứng đó.
Nếu đặt trong hoàn cảnh bình thường, Tống Viêm sẽ rất thích mèo, gặp một con mèo như vậy, cậu có lẽ sẽ kiềm lòng không đặng mà tiến tới vuốt một cái, nhưng trong tình cảnh hiện tại...
Cậu không tin sẽ có con vật bình thường nào xuất hiện vào đêm trước trong hung trạch.
Tống Viêm giơ thanh kiếm chắn trước người, sau đó vừa nhìn chằm chằm con mèo trắng, vừa chầm chậm bước lên lầu. Mà con mèo cũng chỉ đứng ở đó không nhúc nhích, tựa như không nhìn thấy Tống Viêm.
Đang lúc Tống Viêm tính nhất cổ tác khí* đi qua mèo trắng, sau lưng cậu đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu thật thê lương. Tống Viêm lập tức quay đầu lại, cậu nhìn thấy một con mèo trắng khác vọt ra từ cánh cửa đang mở ở tầng 3, vừa lớn tiếng kêu vừa nhào về phía cậu.
*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm
Tống Viêm không chút do dự dùng kiếm đỡ, vốn tưởng rằng sẽ có một trận tranh đấu, nhưng không ngờ con mèo kia khi tiếp xúc với lưỡi kiếm liền bị chẻ ra một cách nhẹ nhàng, phân thành hai nửa cơ thể theo quán tính tiếp tục đập vào người Tống Viêm. Tống Viêm phát hiện cảm giác không đúng, nhìn kỹ lại mới thấy thứ nện lên người cậu là hai khúc xác mèo khô quắt, đã chết từ lâu.
Cả người Tống Viêm lập tức nổi da gà, xác của động vật nhỏ luôn mang đến một loại ác ý khó hiểu.
Cậu nhịn cảm giác khó chịu ngồi xuống quan sát, xác định không có manh mối nào khác thì vịn mặt tường bên cạnh chuẩn bị đứng lên.
Nhưng tay cậu vừa mới vịn mặt tường, bức tường lập tức xuất hiện vết nứt, chỉ trong một cái chớp mắt, vết nứt nhanh chóng lan rộng, mặt tường nguyên vẹn lập tức biến thành lớp cát đen quỷ dị, tựa như nước chảy mà ồ ạt tuôn trào, trong khoảnh khắc liền bao phủ bắp chân Tống Viêm.
Tống Viêm lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhanh chóng muốn rút chân ra khỏi cát đen, nhưng hai chân trong cát đen giống như bị hàng ngàn hàng vạn bàn tay túm chặt, bị bao vây một chỗ, không thể nào rút ra.
Đây là... cát lún hả! Tống Viêm thầm mắng một tiếng, nắm chặt khoảng thời gian còn lại, dùng katana trong tay liều mạng đào cát đen dưới chân, nhưng làm vậy cũng không có chút tác dụng nào, ngược lại càng bị lún sâu hơn.
"Có ai không!" Tống Viêm nóng nảy, cậu thăm dò kêu cứu, trong lòng thầm nghĩ, mặc kệ nhóm người mặt sắt có ở đây hay không, dù sao tòa chung cư này cũng không lớn, có lẽ sẽ có ai đó nghe thấy tiếng kêu cứu.
Quả nhiên, không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, Tống Viêm ngẩng đầu liền thấy, người tới không phải ai khác, mà là người mặt sắt.
Tống Viêm lập tức an lòng, nhưng ngay sau đó lại có hơi nhụt chí, đã là vòng chơi thứ ba rồi, mình mới chỉ tách khỏi người mặt sắt một lát thôi đã dính phải phiền toái rồi, đúng là vô dụng mà.
"Đừng nghĩ nhiều, nắm lấy tay tôi." Người mặt sắt chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu xoắn xít của cậu, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ đi đến phía trên Tống Viêm, duỗi bàn tay to xuống dưới.
Tống Viêm lập tức nắm được tay người mặt sắt, chỉ tiếc chân cậu bị vùi quá sâu, người mặt sắt dùng sức thử vài lần, vẫn không thể kéo cậu lên được.
Bầu không khí dần ngưng trọng, hai người hiển nhiên cũng ý thức được, cát đen trước mắt không đơn giản như họ tưởng tượng.
"Làm vầy không được rồi..." Cánh tay Tống Viêm bị kéo đến muốn trật khớp, nhưng cậu cắn răng không biểu hiện ra ngoài, chỉ ngẩng đầu nhìn người mặt sắt.
Lực kéo dưới lớp cát đen càng lúc càng mạnh, cơ thể Tống Viêm càng lúc càng sụt xuống, dần dà bị vây lấp một khoảng lớn.
Ngoài mặt Tống Viêm cố giữ bình tĩnh, nhưng bị cát đen đè ép, cậu khó tránh khỏi nghĩ đến kết quả xấu nhất.
"Không được rồi, hay anh đi tìm thêm người khác đến đi, nhóm Ngô Kiêu chắc cũng ở gần đây, anh đi tìm bọn họ..." Tống Viêm ma xui quỷ khiến nhìn người mặt sắt, nói một câu như vậy.
Người mặt sắt nghe xong cũng không phản ứng, vẫn nắm tay Tống Viêm như cũ, ánh mắt suy tư nhìn lớp cát đen.
"Bây giờ tốc độ chìm xuống của em không quá nhanh, anh đi tìm bọn họ chắc chắn sẽ đến kịp," Tống Viêm khẽ hít một hơi, cố gắng không để cho người mặt sắt nghe ra cảm xúc của mình: "Đi đi, em ở... đây chờ anh!"
Ánh mắt Tống Viêm né tránh, cậu không muốn để người mặt sắt nhìn thấy ánh mắt hiện giờ của mình, cậu chưa từng tự tin mình có thể lừa gạt được đối phương, nhưng lúc này đây, cậu hy vọng mình có thể.
Người mặt sắt nhẹ nhàng buông tay Tống Viêm, trong lòng Tống Viêm nhất thời trống rỗng, không chảy máu, cũng không cảm thấy đau.
Cậu cúi đầu xuống, bên tai nghe thấy âm thanh vải vóc cọ xát, cậu tưởng người mặt sắt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thật tốt quá... cậu thành công rồi? Tống Viêm siết chặt tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn thử. Nhưng chính cái nhìn đó, thứ cậu thấy không phải là bóng dáng rời đi của người mặt sắt, mà là dư ảnh hắn tung người nhảy xuống.
Không hề báo trước, người mặt sắt trực tiếp nhảy xuống, rơi vào lớp cát đen mà đến bên cạnh Tống Viêm.
"Anh làm gì vậy!" Trong đầu Tống Viêm hoàn toàn trống rỗng.