Tại vương cung Thanh Hải.
Bà hoàng hậu trẻ đang ngồi trên trường kỷ trong tẩm cung, bên cạnh chiếc bàn vuông để bộ ấm trà cùng đĩa hoa quả. Một tên nội thị chạy vào quỳ xuống dâng mật thư lên cho bà.
"Khởi bẩm Vương Hậu nương nương, có mật thư từ cung Rồng gửi đến cho người."
"Mau, dâng lên đây cho bổn cung." Bà hoàng hậu trẻ nghe thư đến từ cung Rồng, hai mắt sáng rỡ lập tức, đón lấy thư và mở ra đọc, nét mặt không giấu nổi vui mừng.
"Là Thần chủ, Thần chủ gửi thư cho bổn cung."
"Trong thư ngài ấy nói bổn cung phải thanh trừ Lộc Hộ Bộ, ông ta chính là kẻ đứng đằng sau thao túng toàn bộ sự việc tham ô ở huyện Hàm Châu và là kẻ đứng đầu của Hoa Đường hội. Muốn diệt trừ ông ta thì phải trừ Thanh Bạc Hạc trước. Thanh Bạc Hạc là cánh tay phải đắc lực nhất của gã.
Rạng sáng mai, Bạc Hạc cùng một số thủ hạ thân tín trong hội Hoa Đường sẽ đến Uông Châu đem theo ý thư mời gọi quan huyện Uông Châu liên kết với Lộc Hộ Bộ chống lại triều đình.
Tuyến đường họ sẽ đi ngang rừng Trùng Thảo, hãy lợi dụng địa hình nơi đây mai phục và đưa họ vào bẫy đào sẵn, không cần tốn một binh một tốt nào.
Sau khi diệt trừ được Bạc Hạc, hãy lấy đầu của hắn cùng với ý thư. Đó là chứng cứ vạch tội Lộc Hộ Bộ trước triều thần, khiến gã không còn đường chối cãi.
Đồng thời cảnh tỉnh quan huyện Uông Châu giữ mình yên phận, lấy lại thế đạo cho người dân hai huyện và diệt trừ tận gốc Hoa Đường hội."
Bà hoàng hậu trẻ gấp phong mật thư lại lên tiếng tràn trề sinh lực: "Ngươi mau gọi tướng quân Hoan đến đây cho bổn cung."
"Dạ, Vương Hậu nương nương."
Nói đoạn tên nội thị lui ra ngoài, nàng ta cầm chắc phong mật thư trong tay nhìn vào ánh mắt tín phục, trân trọng thốt lên:
"Thần chủ, đa tạ ngài, đa tạ ngài Thần chủ."
***
Bấy giờ cách đó xa xôi ngàn trùng nơi Hỉ Tích quốc, trong thần cung.
Ngự Thư phòng thuộc cung Rồng.
Xuyên qua hoa viên tươi xanh chim ca líu lo sáng sớm tinh sương, Hoặc tướng quân cùng Kim thần A Khắc đến vấn an thần Lửa. Cơ mà vừa tới bậc cửa vô thức đảo mắt vào trong phòng chẳng có ai cả, căn phòng trống trơn bóng người, chiếc bàn vuông ngược lại tấu sớ chất cao như núi, bọn họ không khỏi kinh ngạc vội quay sang hỏi thử hai thị vệ gác cửa.
"Tấu chương ở đâu mà nhiều quá vậy, lúc chiều qua ta thấy Thần chủ đã phê duyệt gần hết rồi mà?"
"Dạ tấu chương này vừa mới chuyển vào sáng sớm nay, nghe thống lĩnh đội mật vệ nói là từ vương quốc Sơn thần."
"Vương quốc Sơn thần?"
Hoặc Thương cùng A Khắc nhíu mày. Cả hai bước vội vào bên trong trên thư án còn có bộ ấm trà, bên cạnh đặt một tách trà nóng bốc hơi nghi ngút. Chiếc đệm ngồi trống trơn không thấy bóng dáng Thần chủ đâu hết, chứng tỏ ngài vừa mới rời đi không lâu.
Thần chủ ngài đã đi đâu vậy?
Hai nam nhân cầm lấy vài cuộn tấu sớ lên xem qua một lượt, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn nhau. Hoặc Thương vội cầm tiếp vài cuộn khác lên xem qua, bàn tay bất giác run lên dứt khoát gom hết chỗ tấu sớ trên bàn lại ôm cả vào trong người y.
"Hoặc tướng quân ngươi muốn làm gì?" Kim thần nhướng mày kinh ngạc.
"Hạ thần không thể để Thần chủ xem những tấu sớ này." Hoặc Thương quả quyết.
"Đây là tội khi quân, ngươi suy nghĩ kĩ trước khi làm. Thần Lửa là người thế nào, ngài sẽ tự có cân nhắc."
"Chính vì hạ thần biết rõ Thần chủ nên càng không thể để ngài ấy xem những tấu sớ này, với tính cách của ngài chắc chắn sẽ không ngần ngại mà dấn thân đến Mộc Giao."
Hoặc tướng quân thảng thốt kiên định giữ vững lập trường. Kim thần cũng không muốn thần Lửa rơi vào an nguy. Đáy mắt trùng xuống thở ra:
"Ngươi nói không sai, ta cũng đồng quan điểm với ngươi. Lúc sinh thời Sơn thần kiêu ngạo hống hách, nuôi mộng bá quyền, không nghe lời triệu hồi của thần Lửa rơi vào kết cục nước mất mạng vong như hôm nay.
Hiện tại thần Chiến Tranh lại dùng kim thân ông ta để uy hiếp thần Lửa, với tấm lòng quảng đại của ngài ấy tuyệt nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ta đồng tình với ngươi cùng nhau áp chế chuyện này xuống."
"Kim thần, đa tạ người." Hoặc tướng quân gom tay.
"Đừng nói lời sáo rỗng nữa. Thần chủ của ngươi nhưng là người thân của ta. Không nên tạo thêm gánh nặng cho người."
Hoặc Thương mỉm cười gật đầu một cái, đoạn cả hai thu gom hết tấu sớ từ vương quốc Sơn thần gởi đến đem đi xử lí gọn sạch.
***
Cùng thời điểm này.
Tại bãi săn hoàng gia thuộc tiểu vương quốc Mộc Lại.
Nhà vua đang gặp nguy hiểm khi thái tử cùng võ quan kết bè mưu phản âm thầm lên kế hoạch dàn binh chờ sẵn tại bãi săn và mua chuộc một số thị vệ bên cạnh vua.
Với lực lượng trung thành còn lại quá ít ỏi, trong khi phản quân đông mạnh nhà vua đã thất thế rơi vào hiểm cảnh.
Đứng trước cái chết, vị vua cha tức giận đau lòng tột độ. Thật không ngờ vì vương quyền thái tử đã ngấm ngầm kết bè tự bao giờ nhằm giết hại phụ vương để chiếm lấy ngai vàng.
"Đồ nghịch tử sao ngươi dám..."
Tiểu vương lên tiếng giận dữ, tay siết chặt thanh gươm báu. Các cận vệ tâm phúc áp sát bên ông.
"A ha ha ha..."
Thái tử Trung Nhĩ đột nhiên phá lên cười.
"Phụ vương ơi phụ vương, ta nói ông đã già rồi còn nắm giữ vương quyền làm cái gì. Chi bằng nhường lại cho bản thái tử. Khi ông đi rồi bản thái tử sẽ thay ông trị vì vương quốc. Cai quản thật tốt.
Thậm chí ta sẽ mở mang bờ cõi rộng lớn gấp nhiều lần, chứ không phải chỉ là một Mộc Lại nhỏ bé kém cỏi như bây giờ, để các nước lớn chi phối đè đầu cởi cổ."
"Ngày hôm nay ngươi giết trẫm, khi đăng cơ ngươi sẽ mang tiếng hôn quân vô đạo, dân chúng Mộc Lại sẽ oán thán phỉ nhổ ngươi, tiếng xấu lưu đời."
"Ha ha ta đã lường trước được hậu quả, khi ông chết dưới lưỡi kiếm này toàn bộ thuộc hạ trung thành đứng sau ông cũng sẽ đồng trung số phận.
Người đâu, giải Hạ Nhĩ lên đây cho ta."
Thái tử Trung Nhĩ vừa dứt lời, Hạ Nhĩ hoàng tử liền được hai tên thị vệ dẫn lên, hai tay đương nhiên bị trói chặt không sức phản kháng.
Vị vua nhìn thấy mắt mở to bàng hoàng, đứa con kia liên tục gọi ông, nhìn về phía ông, vùng vằng cựa quậy trong sợi dây thừng trói cổ tay ra ở sau lưng.
"Phụ vương, phụ vương!"
"Nhĩ nhi, con có sao không Nhĩ nhi?" Tiểu vương chua xót. Hướng đứa con cả gầm lên một tiếng long trời.
"Tên nghịch tử này rốt cuộc ngươi muốn làm gì, hạ nhĩ nó là bào đệ của ngươi đó."
"Làm gì ư?" Trung Nhĩ nhếch môi trợn mắt.
"Phụ vương ông đã già đến lú lẫn rồi, ta biết ông phong ta làm thái tử chỉ là kế tạm thời. Còn di chiếu ông để lại trước lúc băng hà là nhường ngôi cho tên hoàng đệ bất tài này của ta. Biết được sự thật đáng chết đó ta đã ngấm ngầm chuẩn bị cho kế hoạch ngày hôm nay, ngay tại bãi săn hoàng gia này. Sau khi ông chết đi, chính nhị hoàng tử là người đã gây ra tất cả với tội danh mưu hại phụ vương để chiếm ngôi. Tất cả thuộc hạ còn lại ngày hôm nay ở đây đều sẽ làm chứng cho lời nói của ta, trước bá quan văn võ trong triều, hắn sẽ bị xử lăng trì, còn ta thuận lợi lên ngôi vua mà không để lại chút tì vết nào. Ha ha ha...."
Trung Nhĩ ngông cuồng tự mãn, lần nữa ngửa mặt nhìn trời phá lên cười.
"Grừ Grừ, tên súc sinh nhà ngươi." Nhà vua tức giận cầm gươm lao tới, hai mươi cận vệ trung thành lập tức kề vai sát cánh, vừa yểm trợ vừa hộ giá đức vua, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Hạ Nhĩ nhìn vua cha bị thương mà nước mắt lưng tròng. Liên tục gọi ông, liên tục van xin kẻ rắp tâm thủ ác.
"Hoàng huynh xin hãy tha cho phụ vương..."