A Ly, Ngươi Là Tâm Can Bảo Bối Của Quả Nhân!

Chương 1: Ngũ Châu Hoan


1 tháng

trướctiếp

"Này này mau lại cả đây, các bà biết tin gì chưa, là tin động trời đó." Một ông lão gánh rau ra chợ bán, ông lão đã ngoài bát tuần.

"Tin gì động trời mà ông hớt hải thế, gà trống xổng chuồng hay lợn nái đẻ ra vàng? Ông mau kể bọn tôi nghe đừng có ấp ấp mở mở làm bọn tôi sốt cả ruột." Các bà bán cá bán thịt heo trong chợ vây lại chỗ ông lão, nôn nóng hỏi dồn.

"Hóa ra các bà chưa biết gì sao, mười lăm ngày nữa đến lễ sinh thần của Thần chủ, ngài ấy sẽ chính thức sắc phong tiểu tử phàm gian kia làm Thần hậu."

"Ôi, thật vậy sao?" Mọi người ồ lên trầm trồ, kinh ngạc. Ông lão lại tiếp lời, vẻ mặt tự đắc không ít:

"Tôi có đứa em họ làm nội thị trong thần cung nên hay tin sớm, bốn canh giờ nữa sẽ có thông cáo ban xuống."

"Song hỷ, song hỷ. Thật là phúc đức cho chúng ta quá. Thần chủ của chúng ta cuối cùng cũng chịu lấy vợ rồi."

Người dân túm tụm lại ngày càng đông bàn tán sôi nổi xôn xao. Thế là tin vui nhanh chóng lan tràn khắp kinh thành Hỉ Tích. Ngoài sự mong đợi chẳng những không một lời đàm luận, nhất nhất người dân đều chung một niềm vui, hoan hỉ nụ cười hạnh phúc.

Các vị thần bất tử, hiếm có đời nào người dân thấy họ cử hành hôn lễ, càng huống hồ đó chính là Thần chủ Ngũ châu, vị Minh thánh tiêu biểu của các vị Minh thánh, muôn đời vì chúng sinh thiên hạ mà lao tâm khổ tứ. Lại nói vị Thần hậu này cư nhiên là người phàm gian đồng chúng sinh không khác, nay được Thần chủ chọn làm bậc mẫu nghi thiên hạ, làm rạng danh dòng tộc loài người. Niềm vui nối tiếp niềm vui khiến dân chúng Hỉ Tích nở mày nở mặt, ngưỡng mộ cảm thán không thôi.

Song bên cạnh đó cũng có một số người ganh ghét hiềm tị ở trong lòng, công chúa, hoàng tử, thân vương chư hầu các nước lân bang, bất quá chỉ còn từ xa mà tiếc nuối âm thầm, người đó là đấng cửu ngũ chí tôn đứng trên muôn vạn, bọn họ còn có thể làm gì xoay trở càn khôn, nhưng không đối với các vị thần thì vẫn còn cơ hội nhúng tay vào. Các thần nữ bấy lâu si mê Thần chủ tới như vậy, họ chắc chắn sẽ không để yên cho hôn lễ diễn ra suôn sẻ.

Một số chúng dân lo lắng vì điều đó, bất quá một số khác lại tặc lưỡi cười thầm. Ăn không được thì đạp đổ cả bàn, xú tiểu tử kia đừng mong ngồi không hưởng lợi.

Đại lễ sinh thần của Thần chủ Ngũ châu cũng chính là lúc Triệu Hoài Ly được ban ngôi Thần hậu

Thiếp chúc cùng quà mừng đại lễ song hỷ long môn từ khắp các vương quốc và các quan viên trong ngoài Hỉ Tích thành đều lần lượt gởi về cung Rồng chất cao như núi. Chu Sa thần nữ Rạng Đông cùng tám vì nhi tử con cưng của Thổ thần nhìn thấy chỉ hận không thể một tay quét sạch hết tất cả.

Quà mừng gì chứ

Thiếp chúc tụng gì chứ

Ta khinh, ta khinh, ta khinh.

Chu Sa mím môi ánh mắt rực căm hờn, tám vì nhi tử nóng lòng như lửa đốt, chung quy chẳng có kẻ nào muốn vụt mất hoàng huynh đáng kính yêu mà chúng đã tôn thờ bấy lâu như báu vật. Cùng chung chí hướng, nam thanh nữ tú siết chặt nắm tay ngấm ngầm lên kế hoạch, chắc rồi, bọn chúng sẽ phá hỏng hôn lễ của đại sư huynh, hôn lễ chắc chắn không diễn ra. Đại sư huynh không thể lấy ai khác ngoài bọn chúng, mang trong mình dòng máu thần tộc vĩ đại muôn nghìn đời.


***

Ngự Thư phòng

Thiên Ca Khúc bên thư án, hắn đang phê duyệt tấu sớ các quan gửi về. Hoặc Thương bên cạnh mài mực, trầm lặng nghe cuộc nói chuyện giữa hắn và Kim thần, cư nhiên Kim thần mới từ Thanh Hải quốc trở về lập tức tới trình diện hắn, báo cáo tình hình huấn luyện tân binh suốt hai tháng trời qua, gặp rất nhiều khó khăn cản trở trong quân doanh. Hiện tại tân binh đã đi vào nề nếp thuần thục có thể làm quân lực chủ chốt chấn giữ Thanh Hải thành.

"A Khắc, ngươi đã làm rất tốt." Thiên Ca Khúc mỉm cười sau chiếc mặt nạ bạc, ánh mắt từ tính khó thấy dành cho Kim thần cùng lời khen ngợi chẳng khác nào nhả ngọc phun tơ. Hoặc tướng quân bên cạnh thầm nghĩ, nếu không phải bị nhốt trong đại lao thời gian Thần chủ đem quân tới Thanh Hải quốc, y cũng có thể huấn luyện tân binh thành thạo không thua kém gì Kim thần a, lời khen này hiếm có dành cho y, thật đáng tiếc chẳng cơ may cơ hội. Thời gian sắp tới Thần chủ giao phó cái chi y nguyện làm cho bằng thật tốt, tốt nhất có thể.

"Thần Lửa, thật ra lúc ngài rời đi ta gặp không ít chống đối, có kẻ còn cả gan ám toán sau lưng. Cũng may có Xà thần tương trợ ta mới có thể thanh lí mọi chuyện chu toàn, hoàn thành tốt nhiệm vụ để về đây kịp dự đại lễ sinh thần của ngài." Kim thần ôn tồn nói. Bỗng có tiếng léo nhéo của đám thị vệ gác cửa, nom bóng dáng ai đó chạy xộc vào trong Thư phòng, là kẻ nào to gan tới thế.

Nếu không phải tên tiểu tử Triệu Hoài Ly kia, thì chỉ có thể là các vị nữ thần tôn quý trong dòng dõi tộc thần.

Người đó chẳng ai khác chính là Xà thần cao sang diễm lệ. Quên cả hành lễ với hắn, nữ nhân thanh tú với cặp mắt sắc sảo cùng đôi gò má đỏ bừng vì vội vã chạy tới đây, vừa vào tới trong phòng, vừa nhìn thấy Thiên Ca Khúc đã gấp gáp nôn nóng lên tiếng hỏi hắn, thở hồng hộc:

"Thần Lửa, ta nghe mọi người nói đến lễ sinh thần ngài sẽ sắc phong tên tiểu tử phàm gian kia làm Thần hậu, điều đó có phải là sự thật không?"

"Phải." Ca Khúc bình thản đáp.

"Thần Lửa, mong ngài suy nghĩ kĩ lại, ngôi vị Thần hậu một kẻ phàm gian hèn mọn như thế làm sao có tư cách nhận."

"Tiểu Tương." Ca Khúc gằn giọng nhìn nàng, không muốn nàng tiếp tục nói về vấn đề này. Nàng ta không biết sống chết tiếp tục huyên thuyên, phản đối kịch liệt.

"Thần Lửa, ta không công nhận nó, tất cả mọi người trong dòng Minh thánh cũng không ai công nhận nó, nó nhất định sẽ làm hủy đi thanh danh của ngài. Mong ngài rút lại lệnh sắc phong."

"Đủ rồi. Sau đại lễ sắc phong thân phận của em ấy sẽ ngang bằng dòng dõi các vị thần, ngươi nên điều chỉnh lại ngôn từ cho thích hợp, còn cảm thấy khó ở quá thì cút về nơi ở của ngươi đi. Quả nhân không chứa chấp một kẻ càng quấy phản phúc như là ngươi."

Thiên Ca Khúc nổi trận lôi đình quát lớn, sau đó đứng phắc dậy rời khỏi thư án, rời khỏi Thư phòng.

Xà thần đứng chết trân tại chỗ sau đó dần dần khuỵu xuống nền, nước mắt tuôn rơi, miệng không ngừng gọi thần Lửa, thần Lửa. Hoặc tướng quân chứng kiến không khỏi run sợ như lời cảnh tỉnh cho chính bản thân mình. Kim thần A Khắc lắc đầu thở ra, đến dìu nàng ta dậy.

"Tiểu Tương ơi Tiểu Tương, ta đã nhắc trước rồi mà cô không chịu nghe. Tại sao hồi cung mệt mỏi không lo nghỉ ngơi cho tốt còn chạy tới đây làm cái gì, xưa nay ý thần Lửa đã quyết nào có chuyện dễ bề thay đổi, sống bên cạnh ngài ấy bao lâu rồi cô còn không hiểu được tánh khí của ngài ấy sao?"

"Ta biết, ta đều biết cả, chỉ là ta vẫn muốn ngài ấy suy nghĩ lại, hồi tâm chuyển ý. Ta không cam tâm nhìn thanh danh cả đời của ngài ấy hủy đi bởi một tên vô danh tiểu tốt chẳng ra gì, tên hạ đẳng đó không xứng có được ngài, nó không xứng, nó không xứng."

Xà thần gào lên.

"Bất quá không xứng thì cũng có thể làm gì, thần Lửa yêu tên tiểu tử đó tới như vậy cô không thay đổi được cái gì đâu. Tiểu Tương, bạn bè lâu năm Khắc ta khuyên ngươi một câu chân thành, buông bỏ sớm đi, bớt đau khổ."

Xà thần cười nhạt trong nước mắt: "Ta yêu thầm thần Lửa cả mấy mùa nắng hạn, ta theo đuổi ngài ấy cả mấy trăm năm ròng, còn thừa một câu sớm, còn có thể buông bỏ được sao. Nếu là ngươi, ngươi có làm được không? Ngươi trả lời ta đi."

Kim thần không trả lời, chỉ lắc đầu im lặng.

"Biết ngay mà, ngươi cũng không buông được, còn nói chi ta. Nếu không giúp kẻ bằng hữu tri âm này, vậy ngươi đứng một bên nhìn đi, đừng có nhúng tay vào làm hỏng chuyện tốt của ta."

Nói rồi Xà thần váy áo súng sính lộng lẫy toang rời khỏi Thư phòng. Kim thần vẫn còn đứng đó bất động. Hoặc tướng quân tiến tới vỗ nhẹ vào vai hắn mấy cái. Âm trầm.

Hỡi thế gian si tình là đau khổ.

Thần tiên cái thế cũng nào thoát khỏi kiếp trầm luân...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp