A Ly, Ngươi Là Tâm Can Bảo Bối Của Quả Nhân!

Chương 2: Ôn Nhu


1 tháng

trướctiếp

Lạc Ma cung.

Thần Chiến Tranh ngôi cao bệ vệ, chẳng phải óng ánh dát vàng, xiêm y của gã màu tro mù mịt như hệt tâm can đen tối tâm cơ của gã, chẳng nhìn ra cái chi, chẳng dò sâu được đáy. Bên dưới đại điện, thuộc hạ đắc lực của gã, Hắc Linh Tử thần thì lại càng đen tối hơn, tóc đen, mắt đen tựa hồ không có tròng, y phục khoác thân cùng lưỡi hái bất li thân của hắn thì lại càng đen nốt.

"Hồi bẩm Thần chủ, tất cả gián điệp phái đi đều không thấy hồi báo, có lẽ đã bị tên thần Lửa kia hạ thủ rồi."

"Hừ, Phụng nhi con thật là quá hồ đồ." Thần Chiến Tranh gừ lạnh khi nghe thuộc hạ truyền tin rằng con gái cưng ở lại Van Xanh, sự mấy ngày qua gã phái đám thuộc hạ đi bắt cóc tên tiểu tử phàm gian đó, cơ mà nhi nữ cũng đòi đi theo, kết quả tiểu tử phàm gian không bắt được, hai thủ hạ quay về một kẻ còn trọng thương mất cả cánh tay, thiệt hại nặng nề. Nhi nữ còn khăng khăng ở lại tìm cách đến Hỉ Tích thành đột nhập thần cung, quá mạo hiểm, quá ngu ngốc. Hỏi thử làm sao gã không lo cho được.

"Thần chủ xin ngài bớt giận, chung quy công chúa cũng chỉ vì muốn giúp người một tay khống chế thần Lửa."

"Khống chế hắn ư?" Thần Chiến Tranh trợn mắt lên nhìn Tử thần.

"Hai thế lực phân tranh đã hơn ngàn năm qua, kết cục vẫn chưa ngã ngũ. Ngươi tưởng hắn sẽ vì một tên tiểu tử phàm gian mà đánh đổi tất cả sao, chưa đến phút cuối cùng, ngươi nhìn thấu được tâm can của hắn sao. Chưa kể đến thần cung Hỉ Tích là nơi nào để cho công chúa dấn thân vào, chưa tiếp cận được tên tiểu tử đó nó là đã chết dưới Nghiệp Hỏa của thần Lửa rồi. Đi, ngươi dẫn theo một số thủ hạ tâm phúc tới Hỉ Tích, bằng mọi giá cũng phải lôi được công chúa về đây cho ta."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Hắc Linh chắp tay sau đó quay đầu tích tắc rời khỏi đại điện Ma Lạc cung, ánh mắt ẩn nhẫn.



***

Sầm Nghê viện.

Dọc theo dãy hành lang dài hun hút ngang hoa viên cây xanh hoa nở chim hót líu lo ong bướm rập rờn, bầu không khí buổi sớm mai mát lành thanh khiết. Mười tám cung nữ tha thướt nối gót nhau bước vào phòng, lần lượt xếp thành hàng ngay ngắn quy củ, trên tay các nàng là khay đựng vải may y phục cho buổi lễ đủ màu sắc sặc sỡ, cùng đồ trang sức đủ kiểu, giày vải đính kim cương đủ loại còn có cả dầu thơm tẩm y phục, chẳng thiếu thứ chi.

Tiểu Tiết dẫn đầu chúng cung nữ hướng nam tử ngồi chống cằm biếng nhác bên chiếc bàn gõ đỏ, mỉm cười lên tiếng:

"Thần hậu tương lai, người hãy chọn món đồ mình thích để dùng trong đại lễ."

Tay chống cằm Triệu Hoài Ly đưa mắt lướt qua một lượt những món đồ xa xỉ đẹp lạ vô ngần nằm ở trong khay, cả đời y cũng chưa từng thấy qua chứ nói chi là hưởng dùng, đúng là một bước lên tiên, gà tre hóa phụng hoàng. Dòm qua dòm lại y sớm đã lóa cả mắt, vui mừng reo ca ở trong dạ thầm thì gào thét biết sao kể cho hết. Chỉ là quà cưới bất quá có đẹp có đắt tiền tới đâu cũng không sánh bằng con người đó, lang quân bảo chúng đem quà tới còn hắn thì đâu mất tiêu rồi. Suốt từ hôm qua tới giờ có thấy mặt mũi hắn đâu. Bận gì mà bận dữ vậy, không còn chút thời gian cho y. Y giận hắn luôn.

Tên nam nhân đáng ghét!

Vươn tay che miệng ngáp rõ dài một hơi. Triệu Hoài Ly vẻ mặt bất cần khinh khỉnh bảo: "Các ngươi đem về đi, hôm nay lão tử mệt không có hứng thú chọn đồ, hôm khác lại đem tới. Oáp, buồn ngủ quá, đi ngủ lát nữa thôi. Tiểu Xu, tiễn khách."

Mái tóc lam sắc óng ả xõa bờ vai mảnh, Hoài Ly đứng dậy lơn tơn hướng về giường cẩm thơm tho, cung nữ mới được điều tới hầu hạ y tên Tiểu Xu lật đật giơ tay tiễn đám cung nữ. Tiểu Tiết bị đuổi mặt mũi tối sầm.

Tiểu Tiết hầu cận Thần chủ đã lâu gan cũng chẳng nhỏ, trong số cung nhân cũng chỉ có nàng dám thẳng thắn nói chuyện lí lẽ cùng tên ngang ngược thị sủng mà kiêu này. Quên rằng ngày đó là ai chỉ đường dẫn lối cho y tới Bích Tuyền điện, nhờ vậy được Thần chủ cơn say lâm hạnh, một bước lên trời, giờ qua cầu rút ván bày cái thái độ hách dịch đó là sao?

"Triệu Hoài Ly ngươi đừng có quá đáng. Thần chủ lệnh bọn ta đem tới đây ngươi lại kêu bọn ta đem ngược về, ngươi hành hạ người khác vừa thôi chứ, vừa mới được Thần chủ quan tâm chút đã vậy rồi. Con người ta lên voi xuống chó mấy hồi, ta khuyên ngươi cư xử cho đàng hoàng tử tế một chút, chừa đường lui về sau."

Hoài Ly giật môi kiều mị dừng bước chân nhưng vẫn không quay mặt lại, răng cắn chặt môi. Khó khăn bảo: "Ta không phải muốn làm khó các ngươi, chỉ là ta không có tâm trạng. Ngươi cũng thấy rồi đó tên Thần chủ của các ngươi lúc ẩn lúc hiện, thích thì đến không thích thì đi, mười hai canh giờ rồi ta chưa thấy mặt mũi hắn bước vào đây đó, vậy mà nói là quan tâm ta. Ta không cần mấy thứ này, ta chỉ cần hắn thôi. Hắn thật sự không hiểu sao?"

"Mang cả đi, hắn còn không tới không cưới hỏi gì nữa hết."

"Coi nào, A Ly không cần quả nhân nữa sao?" Giọng nói trầm ấm tủi thân pha chút ý cười dư vị cất lên, Thiên Ca Khúc huyết y quấn thân, ngoại bào trắng tinh như tuyết bước vào phòng, cả đám cung nữ vội cúi đầu hành lễ. Triệu Hoài Ly tim đập loạn xạ, run rẩy khắp châu thân. Y còn chưa kịp làm gì, chưa kịp quay đầu lại nhìn bóng dáng khiến y khắc khoải nhớ mong suốt mười hai canh giờ qua, Thiên Ca Khúc đã bước tới mấy bước lớn, trực tiếp vòng tay ôm trọn y vào lòng. Từ phía sau lưng, tấm lưng y áp rạp vào khuôn ngực ấm nóng của hắn.

Y vẫn không nói không rằng. Y vẫn còn giận lẫy đi. Ca Khúc kéo y tới nhìn vào khay lễ vật. Một tay vẫn ôm lấy y, tay còn lại chỉ vào các khay đồ cầm lấy xấp vải lụa màu xanh lam lên ướm vào cổ y, ôn nhu bảo: "A Ly, quả nhân thấy màu này rất hợp với ngươi, ngươi có thích không?"

"Thích, chỉ cần ngươi chọn ta đều thích cả." Hoài Ly nhỏ giọng ngoan ngoãn gật đầu, bao nhiêu bướng bỉnh can cường ban nãy đều biến đâu cả rồi cứ như hóa thành con người khác, hại đám cung nữ mắt tròn mắt dẹt một phen.

Thế là Ca Khúc kéo y đi từng khay ướm đồ, đeo trang sức, đo ni kích cỡ các vòng và xỏ thử giày. Y hệt con cún con cụp lông ủ oe trong lòng hắn, ngoan ngoãn chỉ còn thiếu có ngoắc đuôi. Tiểu Tiết cung nữ thầm nghĩ đợi khi nào y lên ngôi Thần hậu, đuôi hồ ly chắc chắn sẽ mọc ra, còn mọc thật dài, tương lai chẳng kém thua gì các thần nữ uy quyền kia cả.

"Chọn màu này, lấy món này và cả thứ này, thứ này và thứ này nữa, nhớ cả chưa?"

"Dạ, chúng nô tì nhớ thưa Thần chủ."

"Được rồi, lui ra ngoài đi." Ca Khúc phẩy tay, cả thảy lùi ra ngoài, căn phòng bất giác rơi vào mảnh im lặng, thế nên nghe rất rõ tiếng tim đập thình thịch hồi hộp run sợ ở trong lồng ngực của tiểu tử non nớt Triệu Hoài Ly. Thiệt tình đã ngủ với nhau rồi cớ vì sao y vẫn còn run tới như vậy, chỉ trách uy áp từ Thần chủ Ngũ châu tỏa ra quá lớn, bên cạnh hắn y hoàn toàn bị khống chế, hoàn toàn chìm đắm không lối thoát. Không ngày ra.

"A Ly, hôn sự đã định đoạt, danh sách khách mời cũng đã gởi đi, thông cáo tới toàn thiên hạ ngươi ban nãy còn muốn hủy hôn, lời là thật sao A Ly mau nói quả nhân nghe?"

Ca Khúc dùng hai ngón tay nắm cằm y, đáy mắt hằn tơ máu. Chiếc mặt nạ bạc cư nhiên đã được tháo xuống tự bao giờ để lộ dung nhan phi thường kinh diễm, hẳn là ngay khi đám cung nữ rời khỏi phòng đi.

"Ta... ta không phải như thế ngươi biết mà, ta nhớ ngươi. Có thể nào bớt chút thời gian dành cho ta không, chí ít một ngày để ta gặp ngươi một lần cũng được." Hoài Ly thống khổ xin xỏ chút thâm tình, hơi thở kề cận của đối phương phả ra khiến y bức bách, cả người nóng ran.

"Được, quả nhân sẽ dành thời gian giữa trưa cùng ngươi dùng thiện, tối cũng tranh thủ về với ngươi. Một ngày có thể gặp ngươi hai lần, không hờn dỗi nữa?" Ca Khúc thấy bản thân đang dỗ dành một tiểu hài tử lên bảy, trẻ con vô cùng.

"Ưm, không giận, không giận nữa." Khỏi phải nói Hoài Ly mừng tới cái dạng nào, y vòng tay ôm chầm lấy thần Lửa, đôi chân trần nhón lên cao, vừa hôn hít mùi hương thơm trên cơ thể hắn, vừa gặm cắn hắn, không còn bình tĩnh.

"A Ly, không gấp. Quả nhân đưa ngươi đi xem quà đại thọ các sứ giả gửi đến, có rất nhiều món đồ lạ mắt hấp dẫn, bảo đảm ngươi sẽ thích." Ca Khúc cười cười tách con cún đang liếm đầy mặt mũi hắn ra.

"Không muốn, không hấp dẫn bằng ngươi bất kể thứ gì. Thần chủ, mau, mau cho ta." Hoài Ly nức nở lần nữa bưng lấy gương mặt Ca Khúc, gặm hôn ngấu nghiến.

Ca Khúc bế thốc y lên mang về chiếc giường cẩm gần đó, ống tay áo đỏ tươi như máu phớt qua, cánh cửa phòng đóng sầm lại khóa chốt cẩn thận. Ca Khúc cúi xuống nhìn người trong lòng, cẩn thận yêu thương trân trọng. Không có hắn, Triệu Hoài Ly sẽ không sống nổi, chắc rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp