Rời khỏi nhà hàng, Trần Viễn đi đến một chỗ quán bar ở ngay gần bờ biển, trên đường Trần Phú.



Đây là một nơi tụ tập ăn chơi của khá đông giới trẻ Tân Cảng.



Thỉnh thoảng cũng có không ít vị khách du lịch đến đây tìm kiếm “thư giãn”.



Nhưng lúc này thời gian vẫn còn tương đối sớm, quán bar không có bao nhiêu người.



Ngồi ở vị trí trung tâm của quán bar, trên một chiếc ghế sô pha đã hơi nhuốm màu thời gian, A Hổ cùng với vài người đàn em của anh ta, đang cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng trêu chọc một chút đối với nữ tiếp viên đang ngồi ở ngay bên cạnh.



Tất nhiên, những cô gái này phần lớn đều là gái làng chơi, đối với việc sờ mó của đám người A Hổ không những không có một chút phản cảm nào, ngược lại còn rúc sâu vào trong người bọn họ, cười lên vài tiếng khanh khách, khiến cho hai bên đồi núi không ngừng nổi lên phập phồng.



“A Hổ, có vẻ anh rất thảnh thơi nhỉ?!”

Lúc này, từ bên ngoài cửa ra vào, đột nhiên đi đến một người đàn ông trẻ tuổi, bộ dáng có chút lười nhác.



Thế nhưng, vừa nhìn thấy người này xuất hiện, tất cả đàn em cũng như A Hổ đều đồng lọt đứng lên.



Nhất là, sắc mặt của A Hổ tỏ ra kích động vô cùng.



“Lão đại, hôm nay là cơn gió nào lại cuốn quý nhân như anh đến đây?!”

Tất nhiên, người đang đứng ở trước mặt A Hổ lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn.



Vừa nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện ở đây, rõ ràng A Hổ tỏ ra kích động vô cùng.



Thế nhưng, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu một chút.



Đồng thời, ánh mắt của anh hơi khẽ đảo qua mấy nữ tiếp viên cũng như đống đồ lộn xộn đặt ở trên bàn.



“Nơi này tạm thời cũng không tiện nói chuyện.



Kiếm một chỗ kín đáo một chút, tôi có việc cần nói chuyện với anh.”

Lúc nói ra lời này, thần sắc của Trần Viễn tỏ ra rất thản nhiên, cũng không cảm thấy câu nói của mình có vấn đề gì.



Thế nhưng, lời này nghe lọt vào trong lỗ tai của đám đàn em A Hổ, cũng như đám nữ tiếp viên ngồi ở bên cạnh, đều để cho bọn họ cảm thấy sững sờ vô cùng.



Nhất là một số đàn em mà A Hổ mới vừa gọi về từ bên ngoài, đối với thái độ của Trần Viễn tỏ ra vô cùng bất mãn.



Nhưng mà, không có A Hổ lên tiếng, bọn họ cũng không có làm ra hành động gì.



Chỉ có điều, sau khi nghe được đề nghị của Trần Viễn, thái độ của A Hổ vậy mà tỏ ra cực kỳ cung kính đáp lại.



“Đúng đúng, lão đại chờ tôi một chút, để tôi cho người thu dọn lại phòng VIP.



Sau đó, tôi sẽ để cho bọn họ ra ngoài, tuyệt đối là không để ai nghe lén việc nói chuyện của chúng ta.”

Nhìn thấy bộ dáng lúc này của A Hổ, thật sự để cho rất nhiều người đang có mặt ở trong quán bar tỏ ra khiếp sợ không thôi.



Phải biết rằng, A Hổ không chỉ đơn thuần là ông chủ giàu có nhất thành phố Tân Cảng.



Thực chất, hắn còn là ông trùm của thế giới ngầm, thâu tóm hơn phân nửa thế lực ở “dưới lòng đất”.



Nhưng mà, đứng ở trước mặt Trần Viễn, A Hổ lại hạ thấp thân phận của mình xuống, chẳng khác nào một người giúp việc cho anh.



Chuyện này, nếu như trực tiếp để lộ ra ngoài, có phải sẽ khiến cho một nửa thế giới ngầm dậy sóng hay không?

Mặc dù chuyện này không ai có thể đưa ra đáp án chính xác được.



Nhưng lúc này, tất cả bọn họ đều bị chấn động không nhỏ.



Thế nhưng, A Hổ lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ.



Còn Trần Viễn lại chẳng có suy nghĩ gì nhiều.



Anh đi theo A Hổ, đi đến một chỗ phòng khách vô cùng sang trọng nằm ở phía trên cùng của quán bar.



Phòng khách này rất đặc biệt, bình thường cũng chỉ có một mình A Hổ lưu lại, hoặc là khi tiếp đón vài nhân vật đình đám nào đó.



Nếu không, bình thường căn phòng này sẽ không mở ra.



Nhưng lúc này, cánh cửa của phòng VIP không chỉ bị mở ra, hơn nữa còn được nhân viên ở trong quán bar lau dọn cực kỳ sạch sẽ, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại chút nào.



Sau khi nhìn thấy phòng khách đã được lau dọn sạch sẽ, lúc này A Hổ mới niềm nở nở ra nụ cười, dáng vẻ hơi có chút nịnh nọt, nhìn về phía Trần Viễn.



“Lão đại, phòng đã chuẩn bị xong.



Không biết, anh có chuyện gì muốn nói chuyện với tôi?!”

Trần Viễn cũng không có đáp lại câu hỏi của A Hổ, mà ánh mắt của anh lúc này khẽ quét qua trong phòng một lượt.



Sau khi không có phát hiên bất kỳ đồ vật bất thường gì ở trong phòng.



Lúc này, anh mới nhìn ra bên ngoài cửa phòng, khe khẽ nhíu mày lại.



Động tác này của Trần Viễn rất kín đáo, nhưng A Hổ từ đầu đến cuối đều đang quan sát sắc mặt của anh.



Nên sau khi nhìn thấy bộ dáng này của Trần Viễn, A Hổ liền hiểu ý, vội vàng trừng mắt nhìn lấy mấy tên đàn em vẫn còn lưu lại ở bên ngoài.



“Đều đứng ở bên ngoài hết cho tao.



Nghe kỹ, chưa có mệnh lệnh của tao, không ai được phép bước vào bên trong căn phòng này nửa bước, rõ chưa?!”

“Rõ, thưa đại ca!”

Tiếng nói của A Hổ vừa dứt, đám đàn em đứng ở bên ngoài đều đồng thanh đáp lại.



Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, trong lòng của A Hổ rất hài lòng.



Hắn hơi hơi gật gật đầu, sau đó liền trực tiếp đem đám đàn em đuổi hết ra ngoài.



Cuối cùng, A Hổ mới tự tay đem cửa phòng đóng lại.



Sau đó, ánh mắt có chút bối rối nhìn lấy Trần Viễn.



“Lão đại, tôi làm vậy không có ảnh hưởng gì đến anh chứ?”

Vừa rồi, sau khi đem đám đàn em đuổi đi.



Đột nhiên, A Hổ phát hiện ra được trên người của Trần Viễn phát ra một luồng sát khí nhàn nhạt.



Nhất thời, thần sắc của hắn không khỏi lộ ra hốt hoảng, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.



Nhưng mà, Trần Viễn chỉ nhàn nhạt đưa mắt liếc nhìn A Hổ một chút.



Sau đó, anh chậm rãi đi về phía chiếc ghế số pha được trải lên một lớp da thú dày mịn, ngồi xuống.



Cuối cùng, Trần Viễn mới đem một số ảnh chụp chân dung đặt ở trên bàn.



Sau đó, anh mới lần nữa nhìn về phía A Hổ.



“Anh biết gì về những người này?!”

Nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên thọc tay vào trong túi áo, sau đó đem mấy tấm hình đặt ở trên bàn.



Lúc đầu, A Hổ còn tưởng là nhân vật gì rất ghê gớm.



Nhưng khi thấy được khuôn mặt của ba người thanh niên trẻ tuổi, đuôi lông mày của A Hổ không khỏi nhíu chặt lại.



Sau đó, hắn mới chậm rãi tiến lại gần, đem cả ba bức hình cầm lên xem.



“Lão đại, anh muốn tôi đi điều tra về ba kẻ này sao?”

Không hổ là người lăn lộn ở trong giang hồ, vừa nhìn thấy Trần Viễn đem mấy bức hình này lấy ra, A Hổ liền suy đoán được mục đích của Trần Viễn khi đến tìm mình.



Chỉ có điều, trong lòng A Hổ thật sự rất khó hiểu.



Chỉ là tìm hiểu tin tức của vài người, làm sao bộ dáng của Trần Viễn trông đáng sợ đến như vậy?

“Không, tôi cũng không muốn anh tìm bọn họ đơn giản như vậy.



Tôi muốn…”

Sau đó, âm thanh của Trần Viễn mỗi lúc một thấp dần.



Đến cuối cùng, âm thanh của anh chỉ đủ để cho một mình A Hổ có thể nghe được.



Sau một hồi, nghe xong yêu cầu của Trần Viễn, sắc mặt của A Hổ lúc này không khỏi lộ ra mấy phần quái dị.



Đồng thời, thần sắc của A Hổ cũng trở nên nghiêm trọng rất nhiều.



“Lão đại, chuyện này không phải là tôi không muốn giúp anh.



Nhưng muốn đem mấy người này xử lý, thật sự sẽ đụng chạm đến không ít nhân vật lớn.



Tôi cũng không phải là không rat ay được, chỉ sợ lúc đó sẽ có một ít rắc rối mà thôi.”

Thật sự, Trần Viễn sau khi đưa ra đề nghị của mình, anh cũng không có bao nhiêu hy vọng A Hổ có thể trợ giúp cho anh.



Thế nhưng, nghe được cách nói chuyện này của A Hổ, trong lòng của anh không khỏi có một chút giật mình.



Phải biết, cả ba người này đều có ông lớn ở phía sau làm chỗ dựa lưng.



Cho dù là Trần Viễn, anh cũng hơi có mấy phần kiêng kỵ.



Nhưng nhìn bộ dáng của A Hổ, thật sự cũng không e ngại một chút nào.



Thậm chí, Trần Viễn còn rất nghi ngờ, có phải A Hổ đang cố ý giả khổ ở trước mặt của anh hay là không?

“Lão đại, anh đừng nhìn tôi như vậy.



Tôi cũng không phải là nhân vật lớn gì.



Ở trong thành phố này thì tôi còn có một chút thế lực, nhưng ở ngoài tỉnh, tôi cũng chỉ là một tên lưu manh nhỏ bé mà thôi.



Tùy tiện một vài nhân vật có thế lực ở tỉnh, nhấn nhấn vài cón ngón tay cũng có thể tiêu diệt được.



Chính vì thế, chuyện này thật sự là không dễ làm.



Nhưng mà, lão đại chính là ân nhân của tôi, dù cho liều cả cái mạng già này, tôi cũng nhất định sẽ phải giúp anh.”

Sau khi nhìn thấy Trần Viễn dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía mình, A Hổ không khỏi mếu máo rồi tố khổ.



Nhưng lúc nói đến mấy lời sau cùng, hắn lại liên tục vô ngực, giống như có chết cũng chẳng sợ.



Nhìn thấy bộ dáng này của A Hổ, trong lòng của Trần Viễn cũng không biết nói thêm gì lời nữa.



Anh đã rõ ràng, toàn bộ mấy lời này chỉ là A Hổ cố tình làm bộ làm dáng ở trước mặt của anh mà thôi.



Anh đang rất nghi ngờ, thế lực của A Hổ dường như cũng không đơn giản giống như mặt ngoài mà anh nhìn thấy.



Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài phòng VIP vang lên vài tiếng lộn xộn.



Sau đó, Trần Viễn cùng với A Hổ nghe được một tiếng súng nổ.



Cuối cùng, một giọng nói gấp gáp từ phía bên ngoài vang lên.



“Anh Hổ, không hay rồi, có người muốn đến giết… á…”

Đoành!.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play