Tiếng súng nổ quá mức bất ngờ, cho dù là Trần Viễn hay là A Hổ đều không thể nào phản ứng kịp.



Đợi cả hai định thần lại, thì cánh cửa phòng dày hơn mười phân, được làm bằng hợp kim đã bị người ta đá văng.



Ngay sau đó, đập vào trong ánh mắt của Trần Viễn và A Hổ chính là một gã đàn ông trẻ tuổi, tay lăm lăm cầm lấy khẩu súng, hướng thẳng về phía hai người vừa cười vừa nói.



“Ha ha ha, ông già, có bất ngờ hay không? Có cảm thấy kinh hỷ hay không?”

Người này cũng không phải là ai khác, mà chính là A Báo, thủ lĩnh của băng đảng Hoa Hồng, trước đây còn đối với mấy người A Hổ tiến hành chặn đánh, sau đó bị Trần Viễn đập cho một trận ra bã.



Chỉ có điều là, lúc này bộ dáng của hắn lại cực kỳ phách lối hung hang.



Hơn nữa, cho dù nhìn thấy Trần Viễn đang ở trong phòng, dường như hắn cũng không có cho thấy một chút bất ngờ nào.



Nhất thời, sắc mặt của A Hổ trở nên cực kỳ khó coi.



Cho dù là ai, đột nhiên bị người chạy tới địa bàn của mình gây chuyện, còn tỏ ra vẻ ngạo mạn như vậy, làm sao có thể chấp nhận được.



“Mày muốn làm gì? Làm sao lại đến địa bàn của tao gây chuyện?”

Đối với kẻ đến không thiện, A Hổ cũng không tỏ ra khách khí chút nào.



Hắn trực tiếp từ trong ngực áo rút ra một khẩu súng ngắn, chĩa về phía A Báo, sắc mặt mang theo mấy phần lạnh lùng.



Đối với những chuyện này, A Báo không những không sợ, bộ dáng của hắn còn rất dửng dưng.



Ngay sau đó, ánh mắt của hắn làm ra biểu lộ kinh ngạc, nhìn về phía Trần Viễn hô lên.



“Ồ, đây không phải là người anh em tốt của ông hay sao? Thế nào, hôm nay còn đến đây để gặp mặt, có phải dự định muốn đem địa bàn của A Báo tôi thâu tóm trong tay, đúng không?”

Mặc dù biểu hiện của A Bảo rất kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dáng khoa trương của hắn, Trần Viễn cũng có thể nhìn ra được, tên này ngay từ ban đầu đã biết anh đang có mặt ở đây.



Chỉ là, Trần Viễn cũng không rõ, A Báo lấy đâu ra lực lượng, lại dám huênh hoang như vậy, xuất hiện ở trước mặt của anh?

Chẳng lẽ, hắn cho rằng chỉ dựa vào một khẩu súng, có thể gây ra uy hiếp đối với anh hay sao?

Nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được vấn đề gì, Trần Viễn quyết định im lặng quan sát tình hình.



Anh muốn nhìn xem, tên A Báo này muốn làm gì với mình.



Mà sau khi A Báo nói ra, lại không thấy Trần Viễn đáp lại, trong ánh mắt của hắn vậy mà lóe lên một tia oán độc.



Chỉ có điều, hắn rất nhanh liền đem thứ này giấu đi.



Sau đó, A Báo dùng lấy giọng điệu giễu cợt, nhìn về phía A Hổ, cười nói.



“Anh Hổ, có phải nhiều năm rồi không cầm súng, để cho anh ngay cả cách bóp cò như thế nào cũng quên rồi không?”

Nghe âm thanh giễu cợt của A Báo, A Hổ không có nói gì, mà chỉ lạnh lùng nhìn lấy hắn không có nhúc nhích chút nào.



“Chậc chậc, xem ra năm tháng rất dễ hao mòn ý chí của con người.



Ngay cả tay cầm súng cũng còn không vững, anh cho rằng anh có thể uy hiếp được tôi hay sao?”

Lần này, thân hình của A Báo đột nhiên tiến lại gần về phía A Hổ.



Hơn nữa, bộ dáng của hắn cực kỳ nghênh ngang, giống như không sợ A Hổ nổ súng bắn mình.



Thấy như vậy một màn, sắc mặt của A Hổ không khỏi nhăn lại.



Nhưng quả thật đúng như lời của A Báo nói, A Hổ lúc này thật sự không dám nổ súng.



Không phải vì anh ta sợ gây ra án mạng.



Mà bởi vì trong khẩu súng này của A Hổ, hoàn toàn không có một viên đạn nào.



Nếu như đem súng bóp cò, A Hổ cũng không bảo đảm có thể khiến cho A Báo tức giận, trực tiếp bắn chết mình hay là không?

Nói như thế nào, vừa rồi cảnh tượng ở bên ngoài A Hổ cũng nghe rất rõ ràng, khẩu súng trên tay của A Báo nhất định vẫn còn đạn ở bên trong.



Hơn nữa, nhịn bộ dáng của A Báo lúc này, quả thật trong lòng của A Hổ có chút chột dạ, rất sợ A Báo liều mạng, đem mình bắn chết.



Còn Trần Viễn, tất nhiên A Hổ cũng không có hy vọng gì nhiều.



Cho dù A Hổ biết rõ thực lực của Trần Viễn rất mạnh, nhưng ông ta không cho rằng Trần Viễn có thể vượt qua vận tốc của viên đạn, trực tiếp đem mình cứu thoát.



Thế nên, lúc này nhìn thấy thân hình của A Báo càng lúc càng gần, tinh thần của A Hổ càng thêm căng cứng.



Hơn nữa, động tác cầm súng của ông ta cũng có chút sai lệch.



Mà A Báo giống như chỉ chờ đợi có như vậy.



Ngay khi quan sát thấy được sắc mặt của A Hổ không đúng, thân hình của hắn liền lao nhanh tới, dự định đem A Hổ khống chế lại.



Nhưng mà, ngay tại lúc này, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên vang lên.



“Anh có biết, tôi ghét nhất là có người cầm súng ở trước mặt tôi uy hiếp hay không?”

Tiếng nói của Trần Viễn vừa dứt, thân hình của anh cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ.



Nhất thời, sắc mặt của A Báo hơi có chút kinh hoảng.



Hắn đột nhiên lớn tiếng quát lên.



“Không được động, nếu không tao bắn chết nó!”

Vừa nói, A Báo vừa chĩa súng về phía A Hổ dự định bóp cò.



Nhưng mà, thân hình của Trần Viễn vẫn không có dừng lại, một mực tiến sát về phía A Báo.



Thấy được cảnh này, sắc mặt của A Hổ càng thêm trắng bệch.



Mà A Báo giống như đã thật sự bị chọc giận, hắn điên cuồng rít lên một trận.



“Muốn chết!”

Dứt lời, cò súng ở trên tay của hắn siết chặt.



Đồng thời, một tiếng súng nổ vang lên.



Đoành!

Thế nhưng, ngoài tất cả dự đoán của mọi người là, thân hình của A Hổ vẫn hiên ngang đứng im tại chỗ, không hề co một chút thương tích nào.



Ngược lại, động tác của A Báo lại có chút trì trệ.



Ngay sau đó, thân hình của hắn giống như bị một chiếc xe tải với vận tốc hơn 60km/h tông phải, trực tiếp bị hất văng ra ngoài, đập mạnh lên phía cánh cửa kim loại ở phía sau lưng.



Ầm!

Âm thanh chấn động vang lên, thân hình của A Báo chậm rãi trôi tuột xuống đất.



Toàn bộ xương khớp ở trên người của hắn giống như đều bị đụng cho gãy vụn, thân thể trở nên mềm oặt, trên người không có một chút khí tức sự sống nào.



.



Truyện Đam Mỹ

Cho dù là A Hổ, từng đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ.



Nhưng chứng kiến cảnh tượng thê thảm thế này của A Báo, sắc mặt của ông ta vậy mà nhịn không được, lạnh run một cái.



“Hắn… không phải đã chết rồi chứ?”

Trong miệng khô khan nói ra thành tiếng, ánh mắt của A Hổ có chút khiếp sợ nhìn về phía Trần Viễn, lúc này vẫn đang điềm nhiên đứng ngay chỗ cái xác của A Bảo.



Thậm chí, ông ta còn thấy anh chậm rãi hơi cúi người xuống, đem khẩu súng của đối phương bóp cho vỡ vụn.



“Tôi đã nói rồi, trên đời này thứ tôi ghét nhất chính là có người dám đem súng chĩa về phía tôi để uy hiếp.”

Vừa nói, Trần Viễn vừa đem bột vụn của khẩu súng bị bóp nát, phủi phủi đi.



Càng nhìn, sắc mặt của A Hổ càng thêm trở nên tái xanh.



Ông ta thật sự chưa bao giờ nhìn thấy, nhân vật nào vừa hung ác, mà lại vừa đáng sợ giống như là Trần Viễn.



Vừa rồi, thậm chí ông ta còn không thấy rõ Trần Viễn làm sao ra đòn, thì A Báo đã trực tiếp đổ gục xuống đất.



Hơn nữa, đến một chút sức lực ngăn cản cũng không có, trực tiếp tắt thở bỏ mình.



“Này, tôi giết người ở đây sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Sau khi xem xét thấy A Báo đã không còn một chút hơi thở nào, lông mày của Trần Viễn mới khẽ nhăn một cái.



Sau đó, anh đưa ánh mắt sắc lạnh của mình, nhìn về phía A Hổ.



Nhất thời, động tác này của anh dọa cho A Hổ sợ đến giật nảy cả mình, không khỏi cà lăm đáp lại.



“Không… không có…”

Thế nhưng, lời này của ông ta vừa mới nói đến một nửa.



Đột nhiên, phía bên ngoài cửa phòng lại vang lên mấy tiếng lộn xộn.



Ngay sau đó, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, mang theo vũ trang đi đến trước chỗ thi thể của A Báo.



Sau đó, đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố, hiện tại là kiêm đội trưởng Lê Đức Hòa, đưa ánh mắt khó coi nhìn về phía A Hổ.



“Anh Hổ, chuyện này là như thế nào? Vừa rồi tôi mới nhận được tin báo, quán bar của anh xảy ra ẩu đả.



Hiện tại, nơi này còn có án mạng xảy ra, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích rõ ràng.”

Đến lúc này, A Hổ cũng không biết phải hồi đáp như thế nào, chỉ có thể tạm thời đem ánh mắt của mình nhìn về phía Trần Viễn.



Thật sự, việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.



Dù sao, A Báo là mang theo vũ khí xông vào địa bàn của ông ta.



Hơn nữa, A Báo còn nổ súng, bắn người bị thương.



Chỉ cần viện lên vài cái lý do, nói là tự vệ chính đáng, thì cũng không đến mức xử lý quá nặng.



Thế nhưng, thế lực phía sau lưng của A Báo cũng không nhỏ, việc hắn ta chết ở trên địa bàn của ông ta, thật sự không có dễ dàng giải quyết như vậy.



Hơn nữa, trong lòng của A Hổ luôn có cảm giác, việc này cũng quá mức không thích hợp.



Giống như, đang có ai đó muốn gài bẫy ông ta.



Mà lúc này, sau khi nhìn thấy A Hổ đưa mắt nhìn về phía mình, Trần Viễn cũng không có cảm thấy bất ngờ.



Anh chậm rãi bước ra, nhìn về phía đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố.



“Người là do tôi giết, các anh muốn bắt, cứ việc bắt tôi là được rồi!”.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play