Bởi vì bữa tiệc hôm nay còn có người ngoài, hơn nữa sự xuất hiện của Irina để cho tâm tình của Trần Viễn thật sự không tốt.



Thế nên, trong bữa tiệc anh cũng không có làm ra hành vi quá khích, khiến cho Trịnh Thiếu Kiệt tỏ ra khó chịu.



Ngược lại, trong cả buổi tiệc thái độ của Trần Viễn tỏ ra vô cùng thờ ơ, anh cũng không có nói chuyện với bất kỳ ai.



Sau khi buổi tiệc kết thúc, Trần Viễn nhanh chóng rời khỏi khách sạn.



Anh đón một chiếc taxi, sau đó đi đến một chỗ nhà hàng ở gần bờ biển.



Lúc này, bên trong nhà hàng đã ngồi đó một người.



Vừa nhìn thấy người này, lông mày của Trần Viễn không khỏi cau lại, sắc mặt cũng có mấy phần âm trầm.



“Cô gọi tôi ra đây có việc gì?”

Nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi đang ngồi ở phía đối diện.



Hơn nữa, hôm nay trên người của cô cũng không có mặc đồng phục.



Trong lòng Trần Viễn nhất thời nảy sinh không ít nghi hoặc.



Nhưng mà, lúc này Lưu Mẫn Nghi không có đáp lại câu hỏi của Trần Viễn.



Cô đem kính đen ở trên mặt gỡ xuống, sau đó chậm rãi chỉ tay về phía đối diện, để cho Trần Viễn ngồi đó.



Sau một hồi, nhìn thấy Trần Viễn đã ngồi xuống, cô mới tự mình lấy ra một cái cặp táp, đặt ở trên bàn.



Nhìn cái cặp táp này, trong lòng Trần Viễn càng thêm nghi hoặc hơn.



Nếu như vừa rồi không phải Lưu Mẫn Nghi gọi điện thoại đến, còn đe dọa anh nếu không tới đây gặp mặt, cô sẽ tiến hành điều tra về gia đình, cũng như thân thế của anh.



Chuyện này để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận, đồng thời cũng bất đắc dĩ vô cùng.



Thật sự, Trần Viễn cũng không muốn đến đây để gặp mặt Lưu Mẫn Nghi.



Dù sao, trong lòng của anh đối với vị nữ cảnh sát nhân dân này có chút ấn tượng không được tốt.



“Trong này là hình ảnh cùng với hồ sơ cá nhân của người mà tôi muốn nhờ anh điều tra.



Chỉ cần anh giúp tôi thu thập lấy bằng chứng tội phạm của hắn.



Sau này, tôi sẽ không truy cứu đến hành vi cấu kết với tội phạm xã hội đen.



Đông thời, tôi cũng sẽ không làm phiền gì đến anh nữa.”

Vừa nói, Lưu Mẫn Nghi vừa mở ra cặp táp, đưa cho Trần Viễn xem tài liệu đang đặt ở bên trong.



Phía trên là ảnh chụp chân dung của một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng chừng hơn hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi gì đó.



Bất quá, vừa nhìn thấy nội dung giới thiệu về người này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần quái dị, đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi.



“Cô kêu tôi ra đây chỉ vì điều tra về người này? Có phải đầu óc của cô xảy ra vấn đề gì không? Tôi chỉ là một công dân bình thường, tôi cũng không phải là thám tử tư, càng không phải là nhân viên điều tra như các cô.”

Sau khi đọc xong tư liệu về người đàn ông trẻ tuổi này, Trần Viễn trực tiếp đem hồ sở đẩy ngược trở lại, trả cho Lưu Mẫn Nghi.



Thế nhưng, cho dù bị Trần Viễn mắng cho một trận, thái độ của Lưu Mẫn Nghi vẫn rất nghiêm túc, nhìn lấy anh nói.



“Nếu như không phải nhìn thấy anh có một chút thực lực.



Hơn nữa, quan hệ của anh với cái tên Lý Thế Dân kia đi rất gần, tôi cũng không muốn làm phiền đến anh.



Nhưng mà, chuyện này thật sự không thể không điều tra được.



Anh có biết, cái tên trong hồ sơ này là ai hay không?”

Ban đầu, nghe Lưu Mẫn Nghi nói xong một hồi, Trần Viễn còn chưa kịp phản ứng Lý Thế Dân là ai.



Sau đó, anh mới sực nhớ tới, đây chẳng phải là tên thật của A Hổ hay sao?

Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến cái người ở trong hồ sơ?

Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lần nữa nhìn chăm chú vào thông tin của người đàn ông trẻ tuổi ở trong hồ sơ thêm vài lần.



Nhưng nhìn một hồi, Trần Viễn cũng không phát hiện ra bất kỳ điều khác thường nào.



Ngoại trừ việc xuất thân của người này hơi có một chút đặc thù, là cháu trai của vị bí thư tỉnh ủy nào đó, cùng với việc sở hữu một công ty rất có thực lực.



Hai thứ này gộp lại, Trần VIễn cũng chỉ cảm thấy hơi chút đặc biệt mà thôi.



Ngoài ra, anh cũng không có hứng thú để điều tra một người giống như anh ta.



Thấy Trần Viễn lần nữa xem xong hồ sơ, ngoại trừ việc nhăn mặt ra, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.



Nhất thời, trong lòng của Lưu Mẫn Nghi không khỏi buồn bực, nói.



“Anh không có để ý đến, tên họ của người này rất đặc thù sao? Hơn nữa, vụ án hiếp dâm vào ba năm trước, anh còn có nhớ hay khôn?”

Lần này, sắc mặt của Trần Viễn hơi có chút trầm tư.



Sau đó, anh liền lắc đầu nói ra.



“Không biết.



Dù sao, lúc đó tôi vẫn đang còn ở trong quân ngũ, còn chưa trở về địa phương, nên không biết những chuyện này.”

Lời này là lời nói thật của Trần Viễn.



Vào ba năm trước, khi đó anh vẫn đang làm nhiệm vụ quốc tế, vẫn đang có mặt ở một số chiến trường đặc biệt Châu Phi và Trung Đông.



Sau khi suýt chết trong một lần đánh úp một tổ chức tội phạm quốc tế, bắt cóc mấy nhân viên bảo vệ hòa bình của liên hiệp quốc.



Lúc này, anh mới xin xuất ngũ trở về nước.



Thế nên, những việc xảy ra trong nước, trong thời gian này anh thật sự là không có nắm rõ.



Nhìn thấy Trần Viễn phản ứng như vậy, tron lòng của Lưu Mẫn Nghi càng thêm buồn bực.



Kỳ thật, ngoại việc biết rõ Trần Viễn từng là bộ đội phục vụ trong Bộ Quốc Phòng, cô cũng không biết quá rõ về thân phận thật sự của anh.



Chỉ có điều, theo Lưu Mẫn Nghi nhìn thấy, chuyện này ngoại trừ Trần Viễn ra, thật sự không có bất kỳ một ai có thể trợ giúp được cô.



Chính vì thế, sau khi suy nghĩ một hồi, cô quyết định đem toàn bộ vụ án về ba năm trước nói ra.



“Đây là cháu trai của bí thư tỉnh ủy Tô Đắc Trọng, Tô Đức Minh.



Ba năm trước, khi còn là du học sinh, mới từ nước ngoài trở về.



Tô Đức Minh cùng với đồng bọn của hắn, Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa vô tình bắt gặp một nữ sinh đang làm thêm ở một quán bar ở trong thành phố.



Sau đó, cả ba tên này nảy sinh ý định cầm thú, đã đem nữ sinh chỉ mới vừa tròn mười sáu tuổi cưỡng ép bắt vào phòng riêng, sau đó liên tục cưỡng hiệp trong nhiều giờ liền.



Cho đến hiện tại, vụ án đã được điều tra nhiều năm.



Nhưng cả ba tên này đều không bị xử phạt theo đúng mức độ phạm tội của hắn.



Ngược lại, người nhà của nạn nhân còn nhiều lần bị đe dọa.



Dẫn đến, cô bé rơi vào tình trạng trầm cảm cực kỳ nặng.



Hiện tại ngoài người thân ở trong gia đình, cô bé đều không dám tiếp xúc với bất kỳ ai ở bên ngoài.”

Vừa nói, Lưu Mẫn Nghi vừa mở ra cặp táp, lấy thêm một số tài liệu mà cô thu góp được sau nhiều năm điều tra vụ án, đưa ra trước mặt của Trần Viễn.



Vừa nhìn thấy những tư liệu này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi âm trầm xuống.



Sau đó, anh nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi hỏi.



“Hiện tại, cả ba kẻ này đang làm gì?”

“Tô Đức Minh vẫn đang tiếp tục công việc kinh doanh mà cha của hắn để lại.



Tô Thành Can cùng Đoàn Nghĩ Hòa thỉnh thoảng lại đến các quán bar, hộp đêm để mua vui.



Bản án mới nhất vừa được công bố, cả ba tên này đều không nhận tội.



Đồng thời, tòa án thành phố đưa ra tuyên bố, thời điểm xảy ra vụ án cả ba đều không có mặt.



Hơn nữa, nữ sinh bị hãi phạm vào tội bán dâm.



Ông chủ quán bar nơi cô bé làm việc đã bị phạt hành chính, tạm thời đóng cửa.



Ngoài ra, gia đình nạn nhân còn phải bồi thường tiền án phi lên đến mấy chục triệu.



Cho đến lúc này, cả gia đinh nạn nhân đều rất lo lắng, sợ là con gái của họ bị bắt đi cải tạo.”

Lúc nói ra những lời này, hai hàm răng của Lưu Mẫn Nghi không khỏi cắn chặt vào nhau, vang lên âm than ken két.



Có thể thấy được, lúc này trong lòng của cô đang phẫn nộ đên như thế nào.



Ngay cả Trần Viễn cũng nhất thời nhịn không được, chỉ muốn trực tiếp đi đến tìm ba tên cầm thú kia đánh đập một trận.



“Nói đi, cô muốn tôi làm gì? Chỉ cần cô có yêu cầu, cho dù là đánh chết cả ba tên này, tôi cũng sẽ không nương tay.”

Vừa nói, trên người của Trần Viễn vừa tản mát ra một luồng sát khí dày đặt.



Cho dù là Lưu Mẫn Nghi, nhiều năm đối mặt với không ít tội phạm nguy hiểm.



Nhưng ở trước sát khí của Trần Viễn, cô chỉ cảm thấy lạnh run, bất giác dùng lấy ánh mắt như gặp quỷ của mình nhìn về phía anh.



“Anh đừng làm loạn.



Mặc dù bọn họ thật sự rất đáng chết, nhưng tôi chỉ muốn đem chúng trừng trị theo đúng tội ác của mình gây ra.



Tôi có thể khẳng định, chỉ cần lần này anh giúp tôi thu thập toàn bộ bằng chứng tội phạm của bọn chúng.



Tôi nhất định sẽ khiến bọn chúng trả giá xứng đáng với tội ác của mình.



Tôi có thể dùng lấy danh dự của mình, hứa với anh!”

Thật sự Lưu Mẫn Nghi rất sợ Trần Viễn trực tiếp chạy đến tìm ba tên cầm thú kia trực tiếp đánh chết.



Thế nên, lúc này cô không khỏi gấp gáp đứng ra giải thích.



Đồng thời, trong lòng của cô cũng hơi có chút hối hận.



Cô không biết, lần này mình làm ra quyết định như vậy là đúng hay sai?

“Được rồi, vậy tôi sẽ giúp cô thu thập bằng chứng tội phạm của bọn chúng.



Nhưng mà, chẳng lẽ bên phía cảnh sát các cô không có lưu trữ hồ sơ hay sao? Lúc này làm sao lại cần đến một kẻ như tôi đi điều tra giúp cô?”

Hỏi ra lời này, kỳ thật trong lòng của Trần Viễn cũng đã có một chút suy đoán.



Chỉ có điều, anh không dám khẳng định về suy đoán của mình, thế nên nhất thời mới quyết định hỏi thăm Lưu Mẫn Nghi.



Mà nghe xong câu hỏi này của Trần Viễn, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi thoáng chốc hiện lên một chút bối rối.



Sau đó, cô hơi do dự một chút, bắt đầu lên tiếng giải thích.



“Kỳ thật, vụ án này trước đây đều do đội của tôi điều tra.



Nhưng sau đó, có người trực tiếp can thiệp, thay đổi quá trình điều tra, dẫn đến toàn bộ thông tin liên quan đến vụ án trước đó đều bị xóa sạch.



Ngay cả nhân chứng cùng với lời khai của nạn nhân cũng bị thay đổi.



Chính vì thế, lúc này tôi mới nhờ đến anh trợ giúp.



Tôi nghi ngờ trong nội bộ có người cấu kết với tội phạm.



Hơn nữa, tôi rất tin tưởng năng lực của anh.



Anh có thể giúp tôi điều tra về chuyện này chứ?”

Lần này, Trần Viễn chăm chú nhìn vào ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi một hồi lâu vẫn không có đáp lại.



Anh vẫn luôn cảm thấy, trong lời nói của Lưu Mẫn Nghi đang có điều gì đó muốn che giấu anh.



Thế nhưng, anh cảm thấy chuyện này mình không thể nào làm ngơ được.



Trên đời này, anh ghét nhất chính là đám cầm thú ỷ thế, cậy quyền rồi làm ra chuyện đồi bại với phụ nữ.



Cho dù không có đề nghị của Lưu Mẫn Nghi, anh cũng quyết định đem chuyện này xử lý một cách sạch sẽ..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play