Trần Viễn cũng không biết mình đã hôn mê được bao lâu. Nhưng khi tỉnh dậy, anh đã thấy mình đang nằm ở trên một tấm giường nệm. Hơn nữa, nơi này còn có một cỗ hương khí nhàn nhạt, để anh không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt đảo qua xung quanh.



Lúc này, một người phụ nữ trung niên, khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn. Tướng mạo của người này hơi có mấy phần tương tự với Lưu Mẫn Nghi. Với lại, nhìn bề ngoài cũng rất khó đoán ra được tuổi thật của bà ta là bao nhiêu. Thế nhưng, trong lòng Trần Viễn lại vô cùng rõ ràng, người này hơn phân nửa chính là mẹ của Lưu Mẫn Nghi, Trịnh Thùy Linh.



“Cậu đã tỉnh rồi à?!”



Nhìn thấy Trần Viễn đã tỉnh dậy, lúc này bà Thùy Linh mới nhẹ nhàng đặt một chậu nước ấm ở trước giường ngủ của anh. Đồng thời, ánh mắt của bà Thùy Linh mang theo mấy phần nhu hòa, nhìn về phía Trần Viễn mỉm cười.







“Cảm ơn cậu rất nhiều!”



Đột nhiên nghe được bà Thùy Linh vậy mà hướng về phía mình để nói tiếng cảm ơn. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả.



Nhưng còn không đợi Trần Viễn kịp lý giải nghi hoặc ở trong lòng được ao lâu, lúc này từ bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng bước chân. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mập mạp, cùng với một người đàn ông trung niên hơi có phần gầy gò xanh xao, xuất hiện ở trước mắt của Trần Viễn.







Vừa nhìn thấy hai người này, Trần Viễn rốt cuộc cũng đoán ra, vừa rồi vì sao bà Thùy Linh lại hướng về phía mình nói tiếng cảm ơn.



“Thật sự ba anh em chúng tôi vô cùng biết ơn cậu. Nếu như hôm nay không có cậu ra tay giúp đỡ, sợ rằng cả đời này của tôi cũng không dám đi ra ngoài gặp ai!”



Người nói lời này, tất nhiên là Trịnh Thế Huân, sau khi hôn mê tỉnh dậy ông ta liền vội vàng chạy đến nơi này để tìm Trần Viễn để nói lời cảm ơn.



Trong khi đó, vẻ mặt của Trịnh Khiêm hơi có mấy phần đưa đám. Không biết vì sao, biết được Trần Viễn thật sự là ân nhân đã cứu anh trai của mình tỉnh lại, tâm tình của Trịnh Khiêm lại có chút khó có thể tiếp nhận được. Cũng không phải là Trịnh Khiêm ghét bỏ gì Trần Viễn. Chỉ là, lần trước để cho Trần Viễn làm thịt mình một mớ, trong lòng ông ta vẫn thấy vô cùng khó chịu.



“Kỳ thật, chuyện này nên nói đến phải vào hơn hai mươi năm về trước. Khi đó, tôi cùng với em gái của tôi vẫn còn trong tổ điều tra của đội phòng chóng tội phạm đặc biệt nguy hiểm của thành phố. Lúc đó, em trai của tôi vẫn còn là một tên chuyên đi trộm mộ. Có một lần, em trai của tôi đem về một món đồ vật, cũng không biết rõ là đồ vật đó đã được nó lấy từ chỗ nào về. Nhưng lúc đó, một luồng khí xám đột nhiên quấn quanh cơ thể của nó, để cho nó lúc ấy vô cùng đáng sợ. Thế là, tôi đã nghĩ hết mọi cách đem thứ đồ vật ấy rút ra ngoài. Nhưng không nghĩ đến, nó vừa thoát khỏi cơ thể của em trai tôi, thì ngay lập tức liền chiếm cứ lấy cơ thể của tôi. Chỉ có điều, khi đó nó rất yếu ớt, cũng cực kỳ xảo quyết, chỉ dám ẩn nấu ở trong một góc trong linh hồn của tôi. Mãi cho tới sau nay, vào hơn sáu năm trước. Đột nhiên tôi bắt đầu nổi điên, thích cắn lấy cổ của người khác. Khi đó, mọi người đều nghĩ rằng tôi bị tà nhập. Nhưng trải qua tìm tòi hồi lâu, tôi mới phát hiện ra trong cơ thể của tôi vậy mà tồn tại một cỗ linh hồn hết sức tà ác. Cỗ linh hồn này thường xuyên điều khiển tôi làm những việc mà tôi không muốn. Thậm chí, có lần nó còn muốn tôi đem em trai của mình cắn chết. Cũng chính vì vậy, tôi mới quyết định thôi làm ở đội cảnh sát, chuyển vào sinh sống ở trong mật thật này.”



Qua một hồi nói chuyện, Trịnh Thế Huân đột nhiên nói ra lý do vì sao mà mình lại trở nên phát điên, hơn nữa bên trong cơ thể còn ẩn giấu một cỗ linh hồn tà ác.



Chỉ có điều, nghe xong những lời Trịnh Thế Huân giải thích, ánh mắt của Trần Viễn càng thêm nghi hoặc. Lúc này, Trần Viễn đã có thể xác định, cỗ tà khí xâm lấn cơ thể của Trịnh Thế Huân, hơn phân nửa chính là một tia tà khí do Tà Thần được phong ấn ở trong tòa quan tài đá lần trước anh gặp được ở trong thạch động phóng thích ra ngoài. Hơn nữa, cỗ tà khí này thật sự có chút quỷ dị, nó vậy mà có thể tự mình sinh ra ý thức. Với lại, nó thông qua một loại thủ đoạn đặc thù nào đó, có thể cư trú trong cơ thể của người luyện võ, đem nguyên khí ở trong người của đối phương hút khô.



Chỉ là, nếu tà khí này lợi hại như vậy, làm sao Tà Thần nhiều năm như vậy vẫn còn bị nhốt ở trong quan tài bằng đá? Hơn nữa, lần trước người phụ nữ kia nói mình là truyền nhân của bộ tộc Lạc Hồng, điều này có thật hay không?



Càng nghĩ, trong đầu của Trần Viễn càng thêm rối loạn. Rất may, anh đối với những vấn đề mà mình không thể nào tự giải quyết được, liền rất dứt khoát đem nó vứt ở sau đầu.



“Được rồi, chuyện này tạm thời cứ như vậy đi. Nhưng mà, tôi có một vấn đề rất muốn hỏi. Cô là mẹ của Mẫn Nghi, vì sao lại không muốn gặp lại con gái của mình?”



Qua một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, Trần Viễn vẫn muốn đem nghi vấn này ở trong lòng của mình nói ra.



Nghe được lời này của Trần Viễn, ánh mắt của bà Thùy Linh không khỏi mang theo mấy phần phức tạp. Ngay sau đó, bà ta đưa mắt nhìn về phía Trịnh Khiêm và Trịnh Thế Huân.



Thấy vậy, cả hai người bọn họ không khỏi cười lên một trận. Ngay sau đó, Trịnh Thế Huân tự mình đứng dậy, nói ra.



“Hai người cự tự tiện nói chuyện đi, tôi cảm thấy trong người vẫn chưa được khỏe, muốn đi nghỉ ngơi một chút. Chú Khiêm, chú đi theo ra ngoài với tôi.”



Nhìn thấy Trịnh Khiêm vẫn một bộ chần chờ không có chịu đi ra ngoài, lúc này Trịnh Thế Huân không khỏi hắn giọng, lên tiếng nhắc nhở một phen.



Nghe thế, trên khuôn mặt mập mạp của Trịnh Khiêm không khỏi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng. Ngay sau đó, ông ta cũng đi theo anh trai của mình, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.



Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Trần Viễn và bà Thùy Linh. Nhìn thấy hai người bọn họ đã rời đi, bà Thùy Linh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



“Kỳ thật, mười tám năm trước tôi cũng không phải hoàn toàn mất tích. Mà tôi được phía trên đưa ra nhiệm vụ, muốn xâm nhập vào trong một tổ chức ở nước ngoài để hoạt động. Lúc đó, tôi cũng không muốn thực hiện nhiệm vụ này. Nhưng ông ấy là người có ơn với anh em chúng tôi. Hơn nữa, nhiệm vụ này cũng không tốn bao nhiêu thời gia. Nhưng tôi thật sự không có nghĩ đến, sau khi nhận được nhiệm vụ không được bao lâu, ông ấy đột nhiên trở bệnh nặng rồi mất. Kể từ đó, thân phận của tôi cũng trở thành một vấn đề hết sức khó giải quyết. Bởi vì, lúc đưa ra nhiệm vụ cho tôi, ông ấy cũng không có nói qua với bất kỳ một ai. Đây là một phần nhiệm vụ bí mật, chỉ có một số cá nhân liên quan được biết. Với lại, mỗi người đều thông qua một kênh liên lạc riêng với nhau, cũng không ai biết đến ai. Mãi cho đến sau này, khi tôi nhận được tin tức từ trong nước, thì tổ chức này cũng bị đánh sập. Tôi bất ngờ trở thành một tên tội phạm truy nã, các tổ chức trong nước đều đang không ngừng lùng bắt. Thế nên, tôi cũng không có cách nào trở về nước, còn phải thay tên đổi họ, lưu lạc ở rất nhiều nơi.”



Lúc nói ra những lời này, thần sắc của bà Thùy Linh không khỏi mang theo mấy phần bất đắc dĩ. Trần Viễn nghe vậy, trong lòng cũng mới nhất thời hiểu rõ. Chỉ có điều, anh thật sự rất tò mò, là tổ chức gì mà bị thế lực khắp nơi truy nã gắt gao như vậy?



“Có phải cậu đang tò mò muốn biết tôi đã tham gia vào tổ chức nào, lại bị người ta truy nã nhiều năm như vậy đúng không? Kỳ thật, tổ chức này cũng không có cái gì xa lạ. Nếu như cậu cũng là người ở trong quân đội, ắt hẳn là có nghe nhắc qua Hắc Ám Giáo Hội đi? Đây là một tổ chức tà giáo, có rất nhiều trụ sở ở trên toàn thế giới. Hơn nữa, giáo nghĩa của bọn họ chính là phản lại nhân loại, muốn đem toàn bộ nhân loại ở thế giới này đi đến con đường diệt vọng. Bởi vì, tín ngưỡng của bọn họ chính là Tà Thần, cũng chính là cỗ tà khí đã xâm nhập vào bên trong cơ thể của anh trai tôi. Với việc trong người của anh trai tôi có tà khí xâm nhập, tôi cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể hy vọng xâm nhập vào Hắc Ám Giáo Hội, nghĩ hết mọi cách để tìm phương pháp hóa giải tà khí. Nhưng mà, nực cười ở chỗ chính là, tôi không những không có khu trục được tà khí giúp cho anh trai của tôi. Ngay cả bản thân tôi cũng bị tà khí lây nhiễm. Thậm chí, tôi còn bị Tà Thần của bọn họ phụ tải qua.”



Đang lúc nói chuyện, toàn bộ con ngươi của bà Thùy Linh bỗng dưng biến đến đen kịt, một cỗ tà khí khó có thể nào tưởng tượng được đột nhiên từ trên cơ thể của bà ta phóng xuất ra bên ngoài. Nhưng rất nhanh, cỗ tà khí này bị đè ép xuống, sắc mặt của bà Thùy Linh cũng biến đến trắng bệch.



Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút há hốc mồm. Anh cũng không có nghĩ đến, không chỉ Trịnh Thế Huân bị tà khí phụ thân, mà ngay cả bà Thùy Linh cũng bị vật này xâm nhiễm. Chỉ có điều, trái ngược với Trịnh Thế Huân, rõ ràng cỗ tà khí này ở trên người của bà Thùy Linh phải mạnh mẽ hơn rất nhiều. Với lại, dường như nó bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra bên ngoài.



“Cậu cũng đừng sợ, vì tôi trước đây từng theo một vị phó giáo chủ tu qua tà pháp, bà ta có chỉ dạy tôi một số phương pháp mượn nhờ lực lượng của tà khí để đề thăng thực lực của mình lên. Thế nên, trừ phi tôi chết, nếu không cỗ tà khí này cũng không có cách nào bộc phát ra bên ngoài.”



Mặc dù ngoài miệng thì bà Thùy Linh nói như vậy, nhưng tận sâu trong ánh mắt của đối phương, Trần Viễn có thể cảm nhận được một sự lo lắng bất an. Chỉ có điều, nếu như bà ta đã nói như vậy, anh cũng không tiện nói thêm điều gì.



Chỉ là, còn không nói chuyện được bao lâu, đột nhiên vẻ mặt của bà Thùy Linh có chút kinh ngạc. Ngay sau đó, thần sắc của bà ta liền hiện lên một vệt dị sắc, nhìn lấy Trần Viễn.



“Thế nào?”



Trần Viễn cũng không biết rõ là có chuyện gì xảy ra. Nhất thời, anh có chút khó hiểu, nhìn về phía bà Thùy Linh. Thế nhưng, bà Thùy Linh lại do dự một lúc. Sau đó, bà ta mới thấp giọng nói ra.



“Sư phụ của tôi muốn gặp cậu!”



Nghe được lời này, cả người của Trần Viễn đều trở nên ngây ra như phỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play