Cho đến lúc này, Trần Viễn cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Đợi cho đến lúc anh giật mình hô lên một tiếng, lúc này phía bên ngoài đã có tiếng bước chân vang lên.



Ngay sau đó, một người phụ nữ trẻ tuổi với dung mạo cực kỳ xinh đẹp, trên người mặc một bộ váy trắng áo lam, thần sắc có chút lạnh nhạt, nhìn về phía Trần Viễn, mỉm cười nói ra.



“Trần Viễn, đã lâu không gặp!”



Vừa nhìn thấy người này, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một thoáng sững sờ. Mặc dù anh cũng không có nhận ra đối phương là ai, nhưng từ mùi hương cơ thể ở trên người của đối phương tản mát ra ngoài, Trần Viễn có thể đại khái đoán ra được, đây chính là người phụ nữ thần bí lần trước đã xuất hiện khi anh đem hài cốt của cha về quê. Hơn nữa, người này cũng chính là kẻ đã nhiều lần đem hai mẩu giấy trắng, phía trên có lưu lại tin mật cho anh.



Chỉ có điều, Trần Viễn thật sự không có ngờ đến, sư phụ của bà Thùy Linh lại trẻ đến như vậy. Phải biết, bà Thùy Linh ít nhất cũng đã có hơn bốn, năm mươi tuổi. Cho dù lúc trước bà ta được đối phương thu nhận, thì cũng đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước. Nói như vậy, đối phương tất nhiên sẽ hơn bốn, năm mươi tuổi.







Thế nhưng, nhìn bộ dáng của người phụ nữ đang đứng ở trước mặt Trần Viễn lúc này, thì cô ta thật sự không đến ba mươi, thậm chí chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi là cùng. Chuyện này nhất thời để cho Trần Viễn không có cách nào có thể lý giải được.



“Có phải anh rất ngạc nhiên khi biết tôi là sư phụ của cô ta đúng không? Thế nhưng, trên đời này còn có rất nhiều chuyện mà anh không thể nào tin được. Mà hôm nay tôi đến đây để gặp anh, chính là muốn nói cho anh biết một trong số những bí mật đó.”



Nghe được lời này của đối phương, trong lòng Trần Viễn có loại cảm giác không quá chân thật. Thế nhưng, anh biết mình cũng không phải nằm mơ. Chỉ là, còn không đợi Trần Viễn lên tiếng đáp lại. Ngay vào lúc này, một đầu ngón tay của người phụ nữ trẻ tuổi đứng đối diện đã chỉ hướng về phía giữa trán của anh. Ngay sau đó, một cỗ tin tức cực kỳ khổng lồ truyền đến, để cho đầu óc của Trần Viễn hơi chút choáng váng.







Phải qua một lúc, Trần Viễn mới lấy lại được tinh thần, thế nhưng người phụ nữ vừa rồi đã biến mất không thấy đâu nữa.



“Cậu không cần phải tìm, cô ta đã rời đi rồi!”



Lúc này, âm thanh của bà Thùy Linh bất chợt vang lên bên tai. Trần Viễn thế mới biết, trong lúc tiếp nhận tin tức mà đối phương truyền đến cho mình, đối phương vậy mà tự ý rời đi, cũng không lưu lại bất kỳ một chút âm thanh nào.



“Trước lúc rời đi, sư phụ có dặn dò để tôi nhắn lại với cậu một câu. Hy vọng, sau này cậu có thể đem hết toàn lực, cứu vớt thế giới này.”



Nghe được lời nhắn lại của đối phương, trong lòng của Trần Viễn có loại tâm tình vô cùng phức tạp. Kỳ thật, những tin tức mà Lương Minh Nguyệt vừa truyền vào trong ký ức của Trần Viễn, phần lớn đều có liên quan đến thế giới tu tiên.



Đúng vậy, thế giới này trước đây từng tồn tại một thời đại tu tiên vô cùng thịnh trị, vô số tu sĩ có đại pháp lực, đại thần thông, có thể dời núi lấp biển, độn địa phi thiên.



Thế nhưng, không biết vì một nguyên nhân nào đó, vào hơn mười vạn năm trước, toàn bộ thế giới đều bị phong ấn, các vị Tiên – Thần cũng âm thâm tuyệt tích. Kể từ đó, linh khí ở trên thế giới này dần dần nhạt mất. Đến cuối cùng, cho tới thời đại hiện tại thì toàn bộ linh khí hầu như đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn toàn tại ở trong một số bí cảnh, đã hơn vạn năm chưa từng xuất heienj.



Chính vì thế, con người của thời đại này không có cách nào tu tiên, cũng không có cách nào vượt qua lỗ hổng không gian, phi thăng lên đến tiên giới. Mà thời đại này, từ trong ký ức của Lương Minh Nguyệt truyền lại, thì được gọi là thời đại mạt pháp. Còn bản thân Lương Minh Nguyệt, tiên tổ của cô ta cũng từng là một vị đại năng tu tiên. Hơn nữa, nghe nói vào mấy chục vạn năm trước, tổ tiên của Lương Minh Nguyệt còn có người phi thăng đến tiên giới.



Tất nhiên, những thứ này chỉ là tin tức mà Lương Minh Nguyệt từ mình truyền vào trong ký ức của Trần Viễn mà thôi. Trần Viễn cũng không có cách nào xác định, những thứ Lương Minh Nguyệt truyền đến cho mình có phải chính là sự thật hay không?



Nhưng có một việc Trần Viễn có thể chắc chắn khẳng định là, thế giới này vậy mà thật sự tồn tại những người tu tiên. Giống như phương pháp mà Lương Minh Nguyệt đã vừa mới sử dụng, Trần Viễn có thể xác định, những người luyện võ bình thường không thể nào làm được. Cho dù là cao thủ cấp bậc đại tông sư, cũng không thể làm được chuyện như vậy.



Huống hồ, từ trên người của Lương Minh Nguyệt, Trần Viễn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức rất quỷ dị, cũng không phải là nội lực do luyện võ tạo ra. Hơn nữa, thứ này có chút tương tự như là năng lượng từ trong hai miếng ngọc bội ở trong cơ thể của anh. Điều này, càng để cho Trần Viễn đối với Lương Minh Nguyệt mang theo mấy phần hiếu kỳ lẫn kiêng kỵ. Chỉ có điều, đây cũng không phải là lúc để cho Trần Viễn suy nghĩ nhiều thứ như vậy. Anh hiện tại còn có nhiệm vụ cần phải đi làm.



Chính vì thế, sau khi kiểm tra cơ thể đã không có gì nguy hại, Trần Viễn cũng liền chào tạm biệt ba người nhà họ Trịnh, một đường chạy thẳng trở về doanh trại.



“A, đội trưởng, anh đã đến rồi?!”



Trần Viễn vừa mới trở về doanh trại không đến vài phút, lúc này một đám binh sĩ đã nhao nhao chạy ra chào đón. Lúc này, đứng vây quanh Trần Viễn là những khuôn mặt có phần kích động. Dù sao, trải qua phục dụng Thiên Niên Linh Nhũ do anh pha loãng, thực lực của bọn họ đều ít nhiều đề thăng không nhỏ. Chính vì thế, vừa nhìn thấy Trần Viễn lại lần nữa trở về, bọn họ làm sao có thể không vui mừng cho được?



“Được rồi, các cậu cũng không cần chào đón tôi nhiệt tình như vậy. Hôm nay tôi muốn tất cả đều chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, sáng sớm ngày mai toàn thể đơn vị xuất phát!”



“Rõ, thưa đội trưởng!”



Tất cả binh sĩ đều rất nhanh liền đồng thanh đáp lại. Ngay sau đó, Trần Viễn qua loa nói chuyện với bọn họ một lúc. Cuối cùng, anh mới trở về chỗ ở khách sạn đã thuê trước đó, dự định đi gặp Lưu Thục Hiền để nói lời tạm biệt với cô.



Thế nhưng, Trần Viễn vừa mới đi tới trước cửa phòng của khách sạn, bước chân của anh không khỏi dừng lại. Bởi vì, lúc này trong phòng dường như có âm thanh của một nam một nữa đang nói chuyện với nhau. Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn bỗng dưng trầm xuống. Thế nhưng, anh cũng không có dự định đứng ở bên ngoài để nghe lén, chỉ lẳng lặng thở ra một hơi, sau đó dự định xoay người để bỏ đi.



Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa đi được bao xa, đột nhiên tiếng cửa phòng của Lưu Thục Hiền bỗng dưng mở ra. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn, năm mươi tuổi đi ở phía trước, bộ dáng có chút không bỏ. Mà Lưu Thục Hiền đi theo phía sau, thần sắc hơi có mấy phần phức tạp.



“Thục Hiền, chuyện lần này dượng trông cậy hết cả vào con. Mẹ và em gái con đều đang rất nhớ con. Nếu con có thời gian, thì hãy về thăm hai người bọn họ một chút.”



Lúc nói ra những lời này, trên nét mặt của người đàn ông trung niên mang theo mấy phần khổ sở, cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng nghe được người đàn ông này xưng hô như vậy với Lưu Thục Hiền, trong lòng của Trần Viễn không khỏi nhẹ nhõm thở ra một ít.



Chỉ có điều, lúc này Lưu Thục Hiền giống như cũng phát hiện ra Trần Viễn đứng ở cách đó không có bao xa. Nhất thời, cô có phần mừng rỡ, vội vàng hô lên một tiếng.



“Anh Viễn, anh làm gì đứng ở ngoài đó?”



Nghe được tiếng hô này của Lưu Thục Hiền, ánh mắt của người đàn ông trung niên không khỏi quay sang, nhìn về phía Trần Viễn. Nhất thời, trên khuôn mặt của người này vậy mà hiện ra một vẻ khó chịu, hơi nhăn mặt lại nói ra.



“Thục Hiền, cậu ta là ai? Làm sao từ trước đến giờ dượng đều chưa từng nghe con nhắc qua về cậu ta?”



Nghe được lời này của ông ta, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra một chút lúng túng. Nhưng ngay sau đó, cô rất tự nhiên đi nhanh tới, khoác lấy cánh tay của Trần Viễn, ánh mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông trung niên ở trước mặt, nói ra.



“Thưa dượng, đây là bạn trai của con, cũng là người đàn ông mà con yêu thương, trân trọng nhất trên thế giới này.”



Không biết là Trần Viễn có bị nhìn nhầm hay không, nhưng khi nghe được những lời này của Lưu Thục Hiền nói ra, vậy mà bên trong ánh mắt của người đàn ông trung niên xuất hiện một tia ghen tuông. Điều này không khỏi để cho lông mày của Trần Viễn khẽ nhíu lại một cái.



Nhưng lúc này, bên tai của anh đã lần nữa truyền đến âm thanh của Lưu Thục Hiền.



“Anh Viễn, đây là dượng của tôi. Ông ấy và mẹ tôi hiện tại đang sống chung với nhau, hơn nữa còn có một đứa con gái. Nhưng vì trước đây tôi và gia đình bị thất lạc, nên đã sống trong cô nhi viện suốt hơn mười năm. Mãi cho tới đoạn thời gian trước đây, cũng không biết là bố dượng của tôi đã lấy được thông tin ở đâu, biết được địa chỉ liên lạc của tôi. Nhưng vì ông ta quen thói cờ bạc, lại thường hay rượu chè rối đánh đập vợ con, thế nên tôi cũng không thích tiếp xúc với ông ta. Hôm nay, ông ta tìm đến để nhờ tôi giúp đỡ. Nghe nói con gái của ông ta, hiện tại đang bệnh nặng, cần tiền chạy chữa ở trong bệnh viện. Thế nên là…”



Giống như rất sợ Trần Viễn sẽ hiểu lầm chuyện gì đó, lúc này Lưu Thục Hiền không ngừng lên tiếng giải thích. Lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng hiểu ra hết tất cả đầu đuôi, anh mới vội vàng lên đưa tay ra ngăn lại.



“Được rồi, em cũng không cần phải giải thích. Nếu như em muốn trở về gặp mặt em gái và mẹ, thì em cứ trở về đi. Nhưng nhớ cẩn thận một chút, thời gian gần đây anh hơi có việc bận, sợ là không có theo ở bên cạnh em được.”



Nghe được những lời này của Trần Viễn nói ra, trong lòng của Lưu Thục Hiền có chút ngọt ngào mỉm cười, rồi gật đầu đáp lại.



“Vâng, em biết rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play