Nghe được tiếng hô hoán của bà Thùy Linh, cả Trần Viễn lẫn Trịnh Khiêm đều không khỏi vội vàng chạy vào bên trong phòng khách.
Lúc này, tình cảnh bên trong có chút hỗn loạn. Bà Thùy Linh vẻ mặt tái nhợt đứng ở bên trong một chỗ góc phòng, mà người đàn ông trung niên với khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn đang không ngừng ôm lấy một cái bụng máu của mình, vẻ mặt mang theo mấy phần hoài nghi nhìn về phía bà Thùy Linh đang đứng ở phía đối diện.
“Vì sao… vì sao cô lại muốn giết tôi?”
Nghe được tiếng thì thào này của người đàn ông trung niên, vẻ mặt của bà Thùy Linh không khỏi hoảng loạn, la toáng lên.
“Không phải, không phải là em muốn giết anh. Là kẻ đó, là kẻ đó muốn làm hại anh. Em không muốn… em thật sự không muốn, hu hu hu…”
Đột nhiên, bà Thùy Linh ngồi bệt xuống dưới đất, đem con dao dính máu ở trên tay vứt xuống đất, bắt đầu ôm lấy mặt khóc hu hu một trận. Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Khiêm có chút khó tin, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi ôm lấy bụng của mình, rồi lại nhìn nhìn về phía bà Thùy Linh, giọng nói mang theo mấy phần run rẩy, nói ra.
“Đây… rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao em lại muốn giết anh cả?”
Ngay cả Trần Viễn, lúc này anh cũng khó có thể nào tin được, tình huống như vậy lại xảy ra ở trước mặt mình. Hơn nữa, lúc này thông qua ánh sáng trong phòng, anh cũng đã nhận ra được người đàn ông mà Trịnh Khiêm lẫn bà Thùy Linh xưng hô là anh cả rốt cuộc là ai.
Thì ra, người này cũng chính là Trịnh Thế Huân, một trong năm người trong bức ảnh lần trước mà anh và Lưu Mẫn Nghi đã nhặt được. Đồng thời, ông ta cũng là đội phó đội cảnh sát phòng chống tội phạm m@ túy đã đưa đơn nghỉ hưu vào sáu năm trước. Thế nhưng, lúc đó ai cũng không biết ông ta đã đi đâu. Nhưng hiện tại, Trần Viễn rốt cuộc cũng có thể biết được, vì sao ông ta mất tích lại không ai có thể tìm ra. Bởi vì, ngôi nhà này của Trịnh Khiêm thật sự chẳng khác nào một hầm trú ẩn bí mật, thật khó có thể để người khác nghĩ đến ông ta sẽ đem anh trai của mình ẩn nấu ở nơi này.
“Được rồi, chuyện này tạm thời từ từ hãy nói. Ông Khiêm, tôi thấy ông tốt hơn hết là hãy đem anh trai của mình băng bó lại đi. Nếu không, sợ rằng không đến bao lâu nữa, anh trai của ông sẽ mất máu mà chết.”
Lúc này, Trần Viễn lên tiếng nhắc nhở. Mà nghe được lời này của anh, thân hình mập mạp của Trịnh Khiêm không khỏi run rẩy, vội vàng chạy về phía anh trai của mình, dự định đem vết thương trên bụng của ông ta băng bó một hồi.
Nhưng vào lúc này, âm thanh có phần hốt hoảng của bà Thùy Linh lại đột nhiên vang lên.
“Anh Khiêm, đừng…”
Thế nhưng, lời này của bà ta chỉ vừa mới nói được một nửa, âm thanh lập tức nín bặt. Bởi vì, lúc này cổ họng của Trịnh Khiêm đã bị bàn tay đầy máu của anh trai ông ta nhấc lên. Trong ánh mắt của Trịnh Thế Huân lúc này vậy mà xuất hiện ra một vẻ điên cuồng.
“Khặc khặc khặc, thật sự đã lâu lắm rồi, ta mới lần nữa ngửi được mùi vị máu tươi nồng đậm như thế này. Trên mập, trên người ngươi thật sự có một cỗ hương khí vô cùng dễ ngửi. Bản tọa cũng không cần nhiều, chỉ cần rút ra trên người ngươi vài lít máu là được rồi.”
Vừa nói, một đầu ngón tay của Trịnh Thế Huân vậy mà nhắm thẳng về phía trước ngực của Trịnh Khiêm đâm tới. Ngay lập tức, trên ngực của Trịnh Khiêm liền xuất hiện một cái lỗ máu. Đồng thời, trong ánh mắt của ông ta có phần sợ hãi, vội vàng hét toáng lên.
“Anh cả, là em, là em trai của anh đây. Anh mau hãy buông tay ra, em van xin anh!”
Thế nhưng, những lời này của Trịnh Khiêm hoàn toàn không có một chút tác dụng gì. Ngược lại, trên khuôn mặt của Trịnh Thế Huân vậy mà hiện ra một trận vặn vẹo, dữ tợn.
“Hừ, mùi vị máu tươi nồng đậm như vậy, ta làm sao có thể nào lãng phí cho được. Tên mập, ngươi chớ có giãy dụa, để máu tươi trôi đi ta sẽ rất tức giận!”
Nghe được âm thanh của Trịnh Thế Huân lúc này, hoàn toàn không phải là bộ dáng yếu ớt vừa rồi của ông ta. Ngược lại, Trần Viễn có loại cảm giác hết sức quen thuộc, giống như anh đã từng nghe giọng nói này ở đâu đó rồi. Chỉ là, lúc này anh cũng không có cách nào xác định được, chỉ có thể im lặng quan sát kỳ biến.
Mà giống như đối với việc này cả bà Thùy Linh lẫn Trịnh Khiêm đều không quá bất ngờ. Ngược lại, trên khuôn mặt của Trịnh Khiêm có chút đắng chát, không ngừng lắc đầu nói ra.
“Tại em, cũng chỉ tại em mà anh mới ra nông nỗi như vậy. Anh cả, anh cứ lấy máu của em đi. Nhưng mà, anh đừng có uống nhiều quá, cẩn thận sẽ bị trúng độc.”
Lúc này, Trịnh Khiêm một bộ thấy chết không sờn, cắn chặt hai bên hàm răng, cố gắng không phát ra âm thay đau đớn.
Chỉ là, quá trình hút máu này cũng diễn ra rất nhanh. Trải qua một lúc, khi nhìn thấy được sắc mặt của Trịnh Khiêm đã bắt đầu trắng bệt, Trịnh Thế Huân mới đem tay buông ra, đồng thời dùng lấy đem Trịnh Khiêm ném về phía một chỗ góc phòng.
“Khà, mùi vị này thật sự rất không tệ. Chỉ đáng tiếc, vẫn còn hơi thiếu một ít. Ồ…”
Đang lẩm bẩm tự nói thầm ở trong miệng, đột nhiên ánh mắt của Trịnh Thế Huân không khỏi đảo qua, nhìn về phía Trần Viễn đứng ở gần đó, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.
“Thằng nhóc, trên người của ngươi có một cỗ khí tức để ta hết sức quen thuộc. Hơn nữa, nhìn ngươi khí huyết nồng đậm như vậy, hay là để ta hút một chút nếm thử thế nào.”
Vừa nghe Trịnh Thế Huân nói ra lời này, sắc mặt của bà Thùy Linh không khỏi khẽ biến, vội vàng hô lên một tiếng.
“Không được!”
“Hừ!”
Nhưng mà, chỉ thấy Trịnh Thế Huân trừng mắt, hừ lên một tiếng. Ngay lập tức, bà Thùy Linh chịu đựng không được, lại một lần nữa ôm mặt lên rồi gào khóc.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có loại cảm giác hết sức nguy cơ, toàn bộ lông tơ ở trên người anh lúc này đều không khỏi dựng đứng lên. Chỉ có điều, ánh mắt của anh vẫn hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm về phía Trịnh Thế Huân, bước chân của ông ta mỗi lúc một gần, chỉ cách anh không đến một thước.
“Thằng nhóc, ngươi ngoan lắm! Mùi vị máu tươi này của ngươi, nhất định có thể để ta khôi phục lại không ít thực lực. Thật sự đáng tiếc, nếu như có thêm được nhiều máu tuoi như vậy, chẳng mấy chóc ta có thể khôi phục lại uy phong năm xưa. Đến khi đó, mấy cái lão già chết tiết kia, nhất định ta sẽ tìm đến nhà để tính toán sổ sách với bọn họ.”
Lúc nói ra những lời này, trong con ngươi của Trịnh Thế Huân vậy mà hiện ra một vầng hào quang nhàn nhạt. Đồng thời, một cỗ tinh thần vô cùng hùng hậu, trực tiếp đánh thẳng vào trong đầu của Trần Viễn.
Ngay tại lúc này, từ bên trong đỉnh đầu của Trần Viễn đột nhiên bay ra một đầu hỏa diễm. Hơn nữa, hình thể của nó có chút phóng đại, tựa như một con phượng hoàng từ trong biển lửa chui ra ngoài.
“Chíu!”
Một tiếng kêu khẽ từ trong hư ảnh phượng hoàng đột nhiên phóng ra ngoài, để cho hai mắt của Trịnh Thế Huân lúc này không khỏi rơi vào hỗn loạn. Đầu thời, từ trong cơ thể của Trịnh Thế Huân cũng bắt đầu phát ra một cỗ âm thanh bén nhọn, cực kỳ chói tai.
“Không!!!”
Thế nhưng, âm thanh này chỉ vang lên được một lúc, bỗng dưng trở nên nín bặt. Ngay sau đó, thân thể của Trịnh Thế Huấn vô lực, ngã xuống mặt đất. Mà lúc này, toàn bộ sắc mặt của Trần Viễn cũng trở nên trắng bệch, giống như vừa mới tiêu hao rất nhiều thể lực.
Thấy được cảnh này, cả Trịnh Khiêm lẫn bà Thùy Linh đều cảm thấy hết sức kinh ngạc. Ngay sau đó, Trịnh Khiêm cố nén lấy đau đớn ở trên người, vội vàng chạy về phía anh trai của mình.
“Anh cả, anh không có sao chứ?”
Nhìn thấy Trịnh Thế Huân không một chút động đậy, trong lòng của Trịnh Khiêm có chút gấp, vội vàng lật người của Trịnh Thế Huân dậy, sau đó đưa tay lên trên mũi của ông ta để kiểm tra.
“May quá, anh cả vẫn không có việc gì. Đúng rồi, vừa rồi em có nghe được âm thanh ở trong cơ thể của anh cả hét lên hay không? Lẽ nào, thứ đó đã đi rồi?!”
Sau khi kiểm tra một hồi, nhìn thấy anh trai của mình cũng không có việc gì, trong lòng của Trịnh Khiêm có chút buông lỏng thở ra một hơi. Đồng thời, ánh mắt của ông ta có chút kinh nghi bất định, nhìn về phía bà Thùy Linh để hỏi thăm.
Nghe hỏi đến, vẻ mặt của bà Thùy Linh cũng mang theo một chút mờ mịt. Kỳ thật, vừa rồi bà cũng nghe được âm thanh từ trong cơ thể của Trịnh Thế Huân phát ra. Nhưng thứ đó thật sự rất giảo hoạt, hơn nữa nó có khả năng công kích tinh thần cực mạch. Vừa rồi cũng vì không có để ý, nên bà Thùy Linh mới bị nó lợi dụng, tạo ra sơ hở để ra tay đánh lén Trịnh Khiêm, đồng thời rút đi không ít tinh huyết ở trên người của ông ta.
Kỳ thật, nếu như không phải bị nhốt ở trong tầng hầm này, thường xuyên thiếu thốn máu tươi, thứ đồ vật kia sợ rằng đã trực tiếp hút hết tinh huyết của Trịnh Khiêm, sau đó nghĩ cách chạy trốn ra bên ngoài. Nhưng nơi này đâu đau cũng là cơ quan, không có Trịnh Khiêm chỉ dẫn, thì thật sự nó rất khó mang theo cơ thể của Trịnh Thế Huân chạy trốn ra ngoài.
“Được rồi, chuyện này chúng ta hãy từ từ rồi tính sau đi. Hiện tại, không biết cậu ta thế nào rồi.”
Vừa nói, bà Thùy Linh không khỏi đưa ánh mắt, nhìn về phía Trần Viễn, người đã hôn mê từ lúc nào không hay.
Thật ra, vừa rồi Trần Viễn cũng không có bị thương. Nhưng mà, linh hồn của anh đột nhiên bị thứ gì đó công kích. Sau đó, một cỗ lực lượng thần bí từ trong cơ thể của anh đột ngột xông ra, mới đem nguy cơ giải trừ. Chỉ là, cỗ lực lượng này, cùng với lực lượng công kích linh hồn kia cho dù tiêu tán, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn đủ để cho Trần Viễn khó chịu, trực tiếp dẫn đến hôn mê.
Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn hôn mê nằm dưới mặt đất, vẻ mặt của Trịnh Khiêm không khỏi lộ ra tâm tình phức tạp. Kỳ thật, ông ta cũng không muốn để cho Trần Viễn biết được quá nhiều bí mật của mình. Hơn nữa, chuyện vừa rồi cũng không thể được tiếc lộ ra bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT