Tiểu Mạch rất ngoan, ban đêm ngủ một mạch đến sáng. 

Qua mấy ngày, Dương Chi Cẩn lại đến, lúc chàng đến ta đang cho Tiểu Mạch b.ú sữa, kỳ thật chàng có mời nhũ mẫu, nhưng ta vẫn muốn tự mình thử cho con b.ú mấy tháng. Nhưng khi cái miệng nhỏ nhắn của con bé ngậm vào, tình mẫu tử của ta hoàn toàn sụp đổ.

Ta vừa khóc vừa gọi Đoàn nhũ mẫu: "Sao lại đau như vậy chứ, ta không cho b.ú nữa. Nó ăn no rồi, nhưng ta sẽ ch/3t mất, nó cũng không sống tốt được." 

Đoàn nhũ mẫu mắng ta tự làm tự chịu, cười đưa Tiểu Mạch cho nhũ mẫu, một lúc sau, bà ấy vui vẻ chạy vào: "Đại thiếu gia đến rồi, vừa nãy còn ở ngoài cửa, ngài nói chuyện với con sao?" 

Ta lắc đầu. Đoàn nhũ mẫu đuổi theo ra ngoài, nhưng Dương Chi Cẩn đã đi rồi. Chàng đặt tên cho Tiểu Mạch, tên là Văn Yến. "Dương Văn Yến, nghe cũng hay."

 Ta dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, Đoàn nhũ mẫu đi rồi lại quay lại, thở dài một tiếng, "Tú Hòa..." Bà ấy nói rồi khóc. 

"Sao vậy?" Ta khó hiểu nhìn bà ấy. Đoàn nhũ mẫu đi đến, đưa cho ta một phong thư, ta nghi hoặc nhận lấy, mở ra nhìn thấy đồ vật bên trong liền ngẩn người. 

Trong thư là khế ước bán thân của ta, phía trên có đóng dấu ấn của Dương phủ, chứng tỏ ta đã không còn là người của Dương phủ nữa, một cái khác là sổ hộ tịch, trong đó bao gồm cả giấy tờ nhà đất và giấy tờ tùy thân của ta. "Dương Chi Cẩn đưa cho người?" "Là ngài ấy." 

Đoàn nhũ mẫu lau nước mắt, "Ngài ấy nói đây là thứ con muốn, lúc con mang thai đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại đã dến lúc giao cho con. Từ nay về sau, đi hay ở là tùy con." 

Ta cúi đầu nhìn đồ vật trong tay: "Hai ngày nay, người rảnh rỗi thì đi xem thử căn nhà này ở đâu, có cần chuẩn bị gì trước không, đợi con bé đầy tháng chúng ta chuyển đến đó, sau này nơi đó chính là nhà của ta và Tiểu Mạch." 

12 

Căn nhà Dương Chi Cẩn tặng ta rất tốt, nằm ở nơi yên tĩnh giữa chốn phồn hoa, không lớn cũng không nhỏ. 

Không biết chàng ấy đã nói gì với phu nhân, tóm lại, trong Dương phủ không có ai đến tìm ta, ta và Đoàn nhũ mẫu cùng một nhũ mẫu nữa, mang theo Tiểu Mạch sống rất yên bình. 

Chỉ là thỉnh thoảng, Đoàn nhũ mẫu sẽ vô tình để lộ ra, ví dụ như tiến triển hôn sự của đại thiếu gia. 

Ta không để trong lòng, nhưng ngày hôm đó khi ta đi mua vải vóc cho Tiểu Mạch, lại chạm mặt vị hôn thê Lưu tiểu thư của Dương Chi Cẩn. 

Nàng ấy không quen biết ta, tay trong tay với một nữ tử xinh đẹp, vừa đi vừa cười nói, lướt qua người ta

Lưu tiểu thư quả nhiên rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, dung mạo thanh tú, chỉ cần nhìn là biết xuất thân từ gia đình giàu có, địa vị cao quý. Nhưng nữ tử bên cạnh Lưu tiểu thư, dung mạo còn xinh đẹp hơn nàng ấy, khí chất còn cao quý hơn nàng ấy. 

Ta chỉ có thể cảm thán, kinh thành đúng là nơi ở của những người quyền quý. Đoàn nhũ mẫu sau khi nhìn thấy Lưu tiểu thư thì không còn nhắc đến chuyện để ta trở về Dương phủ nữa. "Với kinh nghiệm làm người hầu của ta, con ở trong tay nàng ta không chịu nổi ba chiêu đâu." "Biết rồi, biết rồi, người ta từ nhỏ đã được huấn luyện, chuyện trị thiếp thất hạ nhân, đều là việc nàng ta nắm trong lòng bàn tay." 

Ta cười nói. Đoàn nhũ mẫu lại tiếp tục bày ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép với ta. Đêm đó ta đang ngủ, đột nhiên cửa viện bị người ta đập ầm ầm, Đoàn nhũ mẫu đi mở cửa, ta cũng khoác áo choàng đứng dậy, cửa vừa mở, Dương Chi Cẩn liền xông vào.

Đã lâu không gặp chàng, chàng gầy đi không ít, nhưng cũng vì thế mà càng thêm chững chạc, điềm tĩnh. "Khuya rồi còn đến đây, là đã xảy ra chuyện gì sao?" 

Ta hỏi chàng. Dương Chi Cẩn không phải người lỗ mãng, không có chuyện gấp, chàng không thể nào nửa đêm đến tìm chúng ta. "Mẫu thân ta chiều nay ngất xỉu, đã mời mười mấy đại phu, cả Thái y cũng đến, họ đều bó tay." 

Dương Chi Cẩn nhìn ta, "Vương ma ma nói lần trước mẫu thân đến thăm nàng, nàng có nhắc nhở bà ấy về bệnh tình..." "Chàng đợi ta một lát."

Chuyện ta lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, xem ra phu nhân căn bản không nghe lời ta. 

Ta thay quần áo rồi theo chàng lên xe ngựa, trên đường đi, ta giống như đại phu bình thường, hỏi han tình trạng trước sau khi phu nhân ngất xỉu. Chàng miêu tả không được rõ ràng lắm: "Xin lỗi, gần đây triều chính bận rộn, đã bốn ngày ta chưa về nhà." 

Ta gật đầu, tỏ ý hiểu. "Bệnh tình của Thánh thượng vẫn chưa khỏi sao? Nếu... Thái tử có phải là sắp kế vị không?" Ta hỏi. 

Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với những nhân vật như hoàng đế, Thái tử,..., tuy rằng đã xuyên không được hai năm, nhưng vẫn cảm thấy hoàng quyền là thứ hư ảo xa vời, không thể với tới. "Chuyện không đơn giản như vậy," Dương Chi Cẩn không hề cảm thấy nói những chuyện này với một nữ nhân như ta là vô dụng, "Gần đây trong triều có người lấy thân thế của Thái tử ra bàn tán." 

Dương Chi Cẩn nói lúc Thái tử chào đời, trong cung có lời đồn Thái tử không phải con ruột của Thánh thượng. 

Nội dung lời đồn, đại khái là tình tiết tráo đổi Thái tử. "Có bằng chứng không?" Ta hỏi. "Không có, nhưng lời đồn rất đáng sợ, dù sao cũng liên quan đến huyết mạch hoàng thất." 

Dương Chi Cẩn nhìn ta, "Nàng và Tiểu Mạch sống tốt chứ?" Ta nói rất tốt, có tiền lại nhàn nhã. Dương Chi Cẩn cười, nụ cười của chàng vẫn luôn rất ôn nhu, giống như dòng suối trong veo, khiến người ta cảm thấy thoải mái, thư giãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play