Phẫu thuật ngoại khoa rất nguy hiểm, ta chỉ có thể cố gắng hết sức. Hơn nữa với thương thế của đứa nhỏ, ta có cứu hay không thằng bé đều có khả năng cao là không sống được, chi bằng cứ thử xem.  

Từ xế chiều cho đến nửa đêm, sau khi làm xong tất cả những gì có thể làm, chân ta sưng vù lên vì mệt. 

Thức trắng đêm, lúc trời sắp sáng, đứa bé không ngoài dự đoán bắt đầu sốt. "Thiếu thuốc, mọi người vào thành mua xem, không biết có hay không." 

Ta viết phương thuốc, để họ đi mua. Người nhà họ Vương vào thành rồi lại quay về, nói là đã chạy mười mấy tiệm thuốc đều không có thuốc ta cần. 

Ta nhìn đứa bé đang sốt cao, thở dài một tiếng. 

Bắt chẹt người thì không khó, làm khó người khéo không có gạo mà nấu. Tiếp theo, chỉ có thể trông chờ vào tạo hóa của đứa bé này. 

Đột nhiên, có một người ăn mặc như nô bộc đứng bên ngoài lên tiếng: "Đây là nhà họ Vương sao? Thuốc mà mọi người cần, ta đã đưa đến." 

"Sao... Sao lại có? Sao ngươi lại có?" 

Người nhà họ Vương lắp bắp, nô bộc liếc nhìn ta một cái, cười tủm tỉm nói với người nhà họ Vương, "Chuyện này các ngươi không cần quản, mau cứu người đi." 

Ta cầm lấy thuốc xem xét, mấy vị thuốc này rất quý, tiệm thuốc trong kinh thành không có, ta đoán chắc chắn là lấy từ kho thuốc trong cung. 

Người có thể lấy được những loại thuốc này, còn đưa đến cho chúng ta, chỉ có thể là Dương Chi Cẩn. Ta lại nghĩ đến lời chàng nói lúc rời đi, trong lòng nhói đau. 

Thức trắng ba ngày, đứa bé hạ sốt, cũng tỉnh lại. Nhà họ Vương ngàn ân vạn tạ, danh tiếng y thuật của ta cũng truyền xa, không ít người ở những thôn khác, đến chỗ ta để cầu xin chữa bệnh. 

Ta có thể xem đều xem. 

Đoàn nhũ mẫu thấy ta không bị động thai, cũng không ngăn cản ta nữa, nói đây là tích đức, sau này Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ hai mẹ con chúng ta. 

Sau một thời gian dài chung sống, Đoàn nhũ mẫu cũng biết tính tình của ta, cho nên cũng không nhắc đến chuyện về phủ nữa, hiện tại bà ấy chỉ mong khi thiếu phu nhân vào cửa, có thể đối xử với ta tốt một chút. 

Ta và Đoàn nhũ mẫu cùng nhau đón năm mới. 

Dương phủ có đưa rất nhiều đồ đến, phu nhân còn cho ma ma tâm phúc của bà ấy đưa y phục và trang sức mới cho ta, Đồng Thanh - người hầu cận bên cạnh đại thiếu gia, cũng đưa tiền mừng tuổi và hồng bao cho ta, bên trong có tận một ngàn lượng. 

Thật sự khiến ta vui mừng khôn xiết. "Đây là tiền mừng tuổi của con." 

Ta nhét năm mươi lượng cho Đoàn nhũ mẫu, "Bây giờ chúng ta đều là người có tiền rồi."

Đoàn nhũ mẫu không cần tiền, còn thuận tiện trừng mắt nhìn ta một cái: "Ta tuổi đã cao, ăn không được bao nhiêu, mặc không được bao nhiêu, con cứ giữ gìn số tiền này cho tốt, con đường của con còn dài." Ta vẫn lén nhét năm mươi lượng dưới gối bà ấy

10 

Qua năm mới, ngày dự sinh của ta càng ngày càng gần, phu nhân đến thăm ta một lần, để lại hai bà đỡ ở đây. 

Không chỉ như thế, đồ dùng của đứa nhỏ, đồ ta cần dùng, bà ấy đều chuẩn bị kỹ càng. 

Đoàn nhũ mẫu hỏi phu nhân ngày thành thân của Dương Chi Cẩn. 

Phu nhân nhìn ta một cái, cũng không giấu giếm: "Ngày mười tám tháng năm năm nay. Nhưng gần đây Thánh thượng long thể bất an, Thái tử tiếp quản triều chính, nó cũng bận rộn phụ tá Thái tử, đã bảy tám ngày ta không gặp nó rồi." 

"Đại thiếu gia có bản lĩnh, bận rộn một chút là tốt, bận rộn một chút là tốt." 

Đoàn nhũ mẫu cười nói. Phu nhân gọi ta ra ngoài nói chuyện: "Ta biết cuối tháng tư năm ngoái, nó đến đây ở một tháng, trong lòng nó có ngươi. "Nó là người như vậy, luôn tự kiềm chế bản thân, giống hệt phụ thân nó, hỉ nộ ái ố đều không thể hiện ra ngoài, chỉ có đối với ngươi là khác biệt. Còn ngươi, cũng là người có chủ kiến, có suy nghĩ của riêng mình... 

"Đáng tiếc, xuất thân của ngươi không đủ, tuy thông minh, nhưng chung quy không thể làm hiền thê của nó, không giúp đỡ được nó. Cho nên..." 

Ta ngắt lời phu nhân, vẫn lặp lại những lời đã nói khi rời khỏi Dương phủ một lần nữa. Phu nhân rất hài lòng vì ta hiểu chuyện. "Phu nhân, ta thấy hai vai của người cao thấp không đều, sắc mặt khô ráp, tóc khô xơ, mạo muội hỏi một câu, đại tiện của người có thông thuận không?" 

Phu nhân sửng ngượng, Vương ma ma bên cạnh bà ấy mắng ta một câu. "Thông thuận, mọi thứ đều tốt." Phu nhân ngắt lời Vương ma ma, qua loa cho xong chuyện với ta, liền lên xe ngựa. 

Ta dừng một chút, vẫn nhiều chuyện nhắc nhở bà ấy, gần đây đừng uống thuốc bổ, tốt nhất là tìm đại phu xem thử. 

Cũng không biết bà ấy có nghe thấy hay không. 

Ta chuyển dạ vào nửa đêm, ta chưa từng sinh con, biết là đau, nhưng không biết lại đau đến vậy.

Nhân lúc còn tỉnh táo ta dặn dò hai bà đỡ những điều cần chú ý, lại bảo Đoàn nhũ mẫu giám sát các bà ấy. 

Nói xong, bụng lại càng đau hơn. Lúc trời sắp sáng, ta kêu trời kêu đất, trong đầu không biết đã cho Dương Chi Cẩn trải nghiệm mấy chục kiểu ch/3t, thì nữ nhi cất tiếng khóc chào đời. 

Đoàn nhũ mẫu ôm hài tử muốn đi ra ngoài, ta gọi bà ấy lại: "Ta còn chưa nhìn một cái, người ôm ra ngoài làm gì?"

 "Đại thiếu gia ở bên ngoài." Đoàn nhũ mẫu cười nói, "Cho đại thiếu gia nhìn một cái, sẽ không ra khỏi cửa."

Ta rất kinh ngạc, không ngờ Dương Chi Cẩn lại ở ngoài cửa. "Đại thiếu gia rất vui, nói tiểu thư giống con, rất xinh đẹp." Đoàn nhũ mẫu vui vẻ đến mức nhe răng ra cười, "Trong lòng đại thiếu gia có con, con không biết đâu, là ngài ấy lệnh cho người mở cổng thành, cưỡi ngựa đến đây, đứng cả một đêm ở bên ngoài." 

Dương Chi Cẩn thích trẻ con như vậy sao? Cũng phải, dù sao cũng là đứa con đầu tiên của chàng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play