Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 9


1 tháng

trướctiếp

Tống Thanh Phong thấy ông ấy dương như thật sự có chút bản lĩnh, nơi sâu thẳm trong lòng không nhịn được dâng lên một ngòi lửa nhỏ, thế mà ngòi lửa này rất nhanh đã bị dập tắt rồi.

Bởi vì mắt thấy ông Mã đã thu châm rồi, vẫn không có chút cảm giác nào.

Chu Đống vội vàng nói: "Ông Mã, sao nhanh như vậy đã thu châm rồi?"

"Hết cách rồi, những đại huyệt này tôi đều thử qua, cậu nhìn cậu ta xem ngay cả chút cảm giác cũng không có." Ông Mã lắc đầu thu kim bạc lên hết, nhìn về phía Tống Thanh Phong nói: "Cậu nhóc à, tôi không trị cho cậu được."

"Không sao, trong lòng tôi biết rõ." Giọng nói của Tống Thanh Phong tràn đầy tĩnh mịch.

Anh chính là quá mong bản thân có thể hồi phục, mới không nhịn được nảy sinh chút hy vọng.

Bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất của đại viện quân khu trị liệu cho anh còn không trị hết, dựa vào hai ba chiêu thức của bác sĩ đi chân trần thế này thì làm sao có khả năng.

Chu Lương mặc quần vào cho chú họ, không nhịn được nói: "Chú họ chú đừng nôn nóng, ông bí thư chi bộ sẽ đi nói rõ tình hình của chú với công xã, có làm sao cũng sẽ có chút trợ cấp!"

Tống Thanh Phong không có chút mong chờ hay hứng thú gì với chuyện này, vẻ mặt xám ngắt.

Ông bí thư chi bộ, đại đội trưởng Tống cùng mọi người ở bên ngoài thấy ông Mã xách hòm thuốc bước ra, đều vội vàng nói: "Ông Mã, cháu trai cả thằng bé thế nào rồi?"

Ông Mã lắc đầu một cái: "Tôi cũng hết cách."

Bác Tống nhìn về phía cháu dâu Kiều Niệm Dao, trên mặt Kiều Niệm Dao mang vẻ ảm đạm thỏa đáng: "Lão nhân gia người nhọc lòng thêm một chút, xem lại cho Thanh Phong đi có được không?"

Mùi trà xanh của cô vợ nhỏ, ngoài cô ra ai có thể làm được?

Ông Mã nói: "Không phải tôi không muốn cứu, là do tôi không có năng lực chữa trị vết thương trên chân cậu ta, cái này đã là dưỡng thương xong ở bệnh viện mới trở về, đã định hình rồi, đương nhiên cho dù chưa định hình tôi cũng không cứu được, tôi đã kiểm tra rồi, xương đều đã nát hết."

Dáng vẻ của Kiều Niệm Dao cứ như chịu phải đả kích, lảo đà lảo đảo.

Chồng của mình không khỏi bệnh, cô làm vợ sao cô thể dửng dưng được.

"Dao Dao, cháu bình tĩnh chút đã!" Bác Tống vội vàng nói.

Chu Đại Sơn cũng nói: "Cho dù sau này Thanh Phong không xuống giường được, bọn anh cũng sẽ không để em dâu họ là em một mình gồng gánh cả đời đâu, mấy người anh em bọn họ cũng đều sẽ luân phiên đến giúp đỡ!"

Chu Đại Sơn cũng nói: "Đúng, có mấy anh em bọn họ đây."

"Bọn cháu đều sẽ đến giúp đỡ!" Mấy anh em Đông Lương bọn họ đều nói.

Nhưng Kiều Niệm Dao chỉ đau khổ một chút, rất nhanh đã kiên định lắc đầu: "Không cần làm phiền mọi người, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Phong!"

Bác Tống nhìn thần thái cháu dâu rất nhanh đã trở nên cứng cỏi.

Dáng vẻ này, cực kỳ giống với em dâu họ của mình, người phụ nữ số khổ đó.

Trong lòng bác Tống khó chịu, nếu như có thể, bà ấy cũng không muốn làm liên lụy một cô gái thế này, nhưng đúng là không còn cách nào.

Không thể để cho cô đi.

Đại đội trưởng Tống thở dài một hơi, nói với ông Mã: "Thật sự làm phiền ông chạy đến một chuyến rồi."

"Không sao."

"Thanh Sơn, đưa ông Mã trở về."

Đại đội trưởng Tống kêu Tống Thanh Sơn đạp chiếc xe đạp của mình đưa ông Mã trở về, liền cùng ông bí thư chi bộ vào trong phòng.

Tống Thanh Phong mặt không cảm xúc ngồi dựa vào vách tường.

Một trái tim lần nữa bị khóa chặt vào trong nhà lao bóng tối.

Anh nghe thấy hết những lời của ông Mã rồi.

Nói đều là lời nói thật.

"Không cần buồn, người có thể trở về là tốt rồi!" Ông bí thư chi bộ nói.

Đại đội trưởng Tống gật đầu: "Người có thể trở về chính là vạn hạnh trong bất hạnh!"

Tống Thanh Phong mười chín tuổi đi làm lính, năm ấy hai mươi tuổi mẹ anh mất thì trở về một lần, sau đó chính là lần trở về vào hai năm trước.

Khi đó cháu trai này cũng lăn lộn ra dáng rồi, cũng biết nhớ đến những người trưởng bối như bọn họ, nói không cần mua đồ qua, nhưng anh vẫn đem theo thuốc lá và rượu đến tận cửa tặng.

Bọn họ cũng đều mang nhiều kỳ vọng đối với anh, nghĩ rằng sau này lên chức cao rồi, cũng có thể kêu gọi những người trong dòng tộc khác đi làm lính.

Nhưng không ngờ đứa cháu trai này vừa đi hai năm, hai năm sau cứ như vậy mà bị khiêng trở về.

Cục diện này mọi người đều không muốn nhìn thấy, nhưng nếu đã xảy ra rồi, thì phải đối mặt!

Bác Tống cũng nghĩ như vậy, thu lại tâm trạng liền nói: "Ông bí thư chi bộ, ông phải đi tìm lãnh đạo công xã nói chuyện cho rõ ràng đó!"

Ông bí thư chi bộ gật đầu: "Hôm nay không còn sớm nữa, đợi ngày mai tôi sẽ qua đó tìm thư ký Trương, tôi sẽ nói rõ với ông ấy về tình hình của Thanh Phong, thư ký Trương là một cán bộ tốt, làm thế nào cũng sẽ phê duyệt trợ cấp xuống."

"Vậy thì làm phiền ông bí thư chi bộ rồi." Bác Tống gật đầu.

Ông bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng Tống cũng không ở lại lâu mà đi về rồi.

"Làm sao rồi?"

Ông bí thư chi bộ vừa về nhà, vợ ông ấy liền hỏi.

"Hai cái chân đều không xong rồi." Ông bí thư chi bộ thở dài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp