Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 10


1 tháng

trướctiếp

Người vợ thì hít một hơi: "Vậy sau này chẳng phải phải sống trên giường cả đời? Đây còn trẻ đến như vậy kìa."

"Còn cách nào chứ." Ông bí thư chi bộ nói: "Sáng mai tôi lên công xã hỏi thư ký Trương một chút, làm thế nào cũng phải xin một bản phụ cấp."

Bên đại đội trưởng Tống cũng không khác gì,

Mặc dù đã nghe được từ miệng con dâu Mã Quế Liên này rồi, nhưng vừa về nhà mẹ của Tống Thanh Sơn cũng nghe ngóng tình hình lại.

"Quế Liên nói không khởi sắc lắm?"

"Đúng là không khởi sắc, sau này phải để vợ thằng bé hầu hạ." Đại đội trưởng Tống đồng tình, nhưng đối với chuyện như vậy thì cũng không giúp được gì.

Trong thôn đã xác định rồi, Tống Thanh Phong là thật sự tàn phế rồi.

Trong đó có một vài cô gái gả cho thôn này không nhịn được vui mừng, về nhà mẹ đẻ nói với ba mẹ nàng ta: "May mà năm đó ba mẹ không làm mai con cho Tống Thanh Phong, bằng không bây giờ con phải sống thế nào đây?"

Tống Thanh Phong là làm lính đó, ở thời đại này là ngành nghề đặc biệt được ưa chuộng.

Từ anh có thể một chốc lấy ra năm trăm đồng cưới cô con gái không đi được đó của nhà họ Kiều có thể nhìn ra tiền lương và tiền trợ cấp cao thế nào!

Nghề làm lính được ưa chuộng là một cái.

Còn một cái chính là Tống Thanh Phong ngoài việc có điều kiện tốt thì thân hình rắn chắc cao lớn, trông cũng đàng hoàng, còn không còn ba mẹ, là con trai duy nhất.

Điều này có nghĩa là gả đi thì sẽ được làm chủ căn nhà rồi.

Cho nên khi đó đã có không ít người đều mong nhớ!

Không ít cô gái đợi gả đều phải nhìn đối phương có thuận mắt hay không!

Nhưng không ngờ rằng Tống Thanh Phong đi một lần là mấy năm, các cô gái không thể để lỡ nữa, ai yêu thì cứ đợi đi!

Chuyện hai năm trước trở về bỏ ra năm trăm đồng cưới Kiều Niệm Dao này, đã làm không ít cô gái đã gả đi làm vợ người ta ngưỡng mộ đến đố kỵ.

Còn một cái chính là Tống Thanh Phong ngoài việc có điều kiện tốt thì thân hình rắn chắc cao lớn, trông cũng nghiêm chỉnh đứng đắn, còn không còn cha mẹ, là con độc nhất.

Điều này có nghĩa là gả đi thì sẽ làm chủ căn nhà rồi.

Cho nên khi đó đã có không ít người đều mong nhớ!

Không ít cô gái đợi gả đều phải nhìn đối phương có thuận mắt hay không!

Nhưng không ngờ rằng Tống Thanh Phong đi một lần là mấy năm, các cô gái không thể để lỡ nữa, ai yêu thì cứ đợi đi!

Chuyện hai năm trước trở về bỏ ra năm trăm đồng cưới Kiều Niệm Dao này, đã làm không ít cô gái đã gả đi làm vợ người ta ngưỡng mộ đến đố kỵ.

Đúng thật là đau lòng tâm hồn thiếu nữ.

Bọn họ không đợi được, kết quả để cho ông bà nhà họ Kiều hời được cô con gái giá trên trời này!

Nhưng khi đó đau lòng bao nhiêu, bây giờ vui mừng bấy nhiêu.

May mà khi đó bọn họ không đợi được, nếu không bây giờ người ở nhà khóc đã là bọn họ rồi!

Làm ba mẹ không phải cũng vậy sao?

Suýt chút nữa con gái mình đã gả cho Tống Thanh Phong, cũng may là không gả, nếu không bây giờ làm thế nào? Cả đời ở mãi trên giường, ăn uống ngủ nghỉ đều phải ở trên giường, đều phải chờ người ta tới hầu hạ!

Nghĩ cũng không dám nghĩ tới!

Bên ngoài có vui mừng, có trào phúng châm biếm, cũng có đồng tình đáng thương, nhưng những điều này đều không ảnh hưởng tới Kiều Niệm Dao.

Bởi vì thời gian đã không còn sớm.

Mấy người Bác Tống cũng phải trở về.

Bà ấy kéo tay Kiều Niệm Dao nói: "Dao Dao, bác cả biết cháu vất vả rồi, nhân lúc bây giờ bác cả vẫn còn làm việc nổi, bác cả sẽ giúp cháu một tay!"

Sau này không làm nổi nữa thì hết cách rồi, nhưng bây giờ còn làm nổi thì có thể giúp đỡ.

Kiều Niệm Dao lắc đầu: "Cháu là vợ của Thanh Phong, cháu nên chăm sóc anh ấy, bác cả không cần lo lắng, bác có rãnh thì đến nói chuyện với anh ấy là được, anh ấy bây giờ vẫn chưa suy nghĩ thông suốt."

"Bác cả biết, bác cả sẽ cố gắng khuyên nhủ nó, nếu nó dám nói nặng lời với cháu, cháu đừng giận, cứ nói với bác, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó!"

"Vâng."

Bác Tống bọn họ liền về nhà.

Vợ của Chu Đại Sơn - Trần Quế Hoa vừa nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy, Thanh Phong thế nào rồi? Tôi nghe nói hai cái chân đều tàn phế rồi? Thật hay giả vậy?"

Vừa nói dứt lời, liền bị bác Tống quát liếc mắt một cái: "Con không nói chuyện không ai tưởng con bị câm đâu!"

Trần Quế Hoa bị mắng một trận, đang muốn cãi lại, lại bị Chu Đống ngắt lời: "Mẹ, tâm trạng bà không tốt, mẹ bớt nói hai câu đi."

Trần Quế Hoa ở trước mặt thì không hỏi, nhưng lại không nhịn được đi theo Chu Đại Sơn trở về phòng: "Thế nào rồi? Rốt cuộc là sao vậy?Thật sự không khỏi nữa?"

"Ừm." Chu Đại Sơn thở dài.

Người em họ này mặc dù cách anh ấy một vai, nhưng anh ấy rất rõ cách đối nhân xử thế của anh, xem xem bây giờ, nằm trên giường đã tuyệt vọng đến thế nào rồi.

"Vậy làm thế nào đây?" Trần Quế Hoa lập tức nói: "Như vậy sau này có phải sẽ nhờ cậy vào nhà chúng ta không? Tôi nói cho anh biết nhé, nhà chúng ta cũng không dễ dàng, anh không thể ôm hết chuyện này vào người đó!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp