Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 8


1 tháng

trướctiếp

Khoảnh khắc trong nhà giam bóng tối lúc này xuất hiện một vết nứt nhỏ nhoi.

Cảm giác tê dại cùng tuyệt vọng tràn đầy nội tâm lúc này lan tràn ra chút chua xót.

Nhưng rất nhanh đã bị che giấu mất, vẻ mặt anh lạnh nhạt: "Anh không cần em chăm sóc."

"Thằng nhóc hồ đồ này, vợ cháu đã nói tới như vậy rồi, cháu còn rề rà cái gì? Bác nói cho cháu biết, nếu cháu dám đuổi con bé đi, bác sẽ mặc kệ cháu đang mang thương tích tại người mà trực tiếp cầm roi quất cháu!" Đại đội trưởng Tống tính khí nóng nảy nói.

"Không sai!" Ông bí thư chi bộ cũng tán thành.

Vợ chồng vốn là chim trong một cánh rừng, nạn đến nơi thì tự mình bay đi mất.

Nhưng người vợ gặp nạn vẫn nguyện ý ở lại thế này, đó là có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy được.

"Đúng thật là thiếu đòn!" Bác Tống cũng cảm thấy cháu trai mình đây là nông nổi!

Cháu dâu đã ở trước mặt những trưởng bối như bọn họ nói như vậy rồi, đây là thật sự nguyện ý ở lại, như vậy còn muốn đuổi người ta đi.

Bác Tống cũng biết sẽ làm khổ cháu dâu Kiều Niệm Dao này, nhưng lòng người đều là thiên vị.

Bà ấy trước giờ vẫn luôn mong cháu dâu mới sống thật tốt, nhưng cục diện trước mắt này là không có cách nào.

Cháu dâu thật sự không thể đi, cháu trai sự không thể cách xa cô được!

Tống Thanh Phong lại không để ý tới bọn họ, rất kiên trì muốn để cho Kiều Niệm Dao đi: "Nếu em ở lại đây, cả đời sẽ hoang phí tại nơi này."

Sẽ bị anh kéo vào trong nhà giam bóng tối, đến lúc đó một người tươi sáng như cô sẽ phải khô khan héo tàn, sẽ sống như một con rối không có linh hồn.

Còn trẻ như vậy, anh không cần thiết phải kéo người ta theo.

"Roi đâu, Chu Trung, đo, đi đến nhà bác, đi lấy cây roi của bác đến đây, xem bác có quật chết con lừa cố chấp này không!" Đại đội trưởng Tống là người đầu tiên không nhịn nổi, tức giận nói.

"Đáng đánh!" Ông bí thư chi bộ cũng nói.

Bác Tống cũng sốt ruột không thôi.

Kiều Niệm Dao thì phụ trách uất ức đứng ở một bên là được, không cần nói thêm gì nữa, dù gì lời nên nói cũng đã nói rồi.

"Ba, ông Mã con mời đến rồi!" Giọng của Tống Thanh Sơn ở bên ngoài truyền vào.

"Mau vào đây mau vào đây." Đại đội trưởng Tống lập tức gọi con trai mình vào.

Một người đàn ông cường tráng đã dẫn một ông lão gầy gò bước vào, người đàn ông là chồng của Mã Quế Liên - Tống Thanh Sơn.

Ông lão gầy gò xách theo hòm thuốc chính là ông Mã của trạm y tế công xã, bác sĩ khoa chỉnh hình nổi tiếng nhất ở công xã chính là ông ấy,

Ban đầu là thú y, bó xương cho heo ngựa bò dê, sau này không thầy tự học, học được kỹ thuật bó xương cho người, một lần làm một lần chuẩn, còn không biết lấy từ đâu ra một phương thuốc ngâm ra được rượu thuốc, xoa bóp cho người ta thật sự là vô cùng hữu dụng, danh tiếng liền được truyền đi từ đó.

Thấy ông ấy già rồi, nên cũng dành ra vị trí cho ông ấy.

Trước tiên ông Mã để Tống Thanh Phong nằm ngay ngắn, liền ấn vào đại huyệt trên chân anh một cái: "Như vậy có cảm giác hay không?"

"Không có."

Bắp đùi của hắn căn bản đã không còn tri giác.

Ông Mã ấn thử mấy đại huyệt khác của anh một lần, thấy Tống Thanh Phong không có chút cảm giác nào liền biết phải bỏ ra chút công phu chân thực rồi.

"Không cần nhiều người như vậy ở trong phòng, vợ cậu ta ở lại, những người khác đều đi ra ngoài đi." Ông Mã nói.

"Chu Đống, cháu ở lại." Tống Thanh Phong mở miệng.

Chu Đống nhìn về phía Kiều Niệm Dao: "Thím họ, để cháu đi, cháu mạnh hơn một chút."

"Cháu cũng ở lại hỗ trợ." Chu Lương cũng nói

"Để hai anh em Chu Đống cùng Chu Lương ở lại sẽ thuận tiện hơn chút, có chuyện gì cũng ra được chút sức lực." Bác Tống cũng nói với cháu dâu.

Kiều Niệm Dao 'uất ức' nhìn Tống Thanh Phong một cái, Tống Thanh Phong không nhìn cô.

Cô cũng không nói gì, gật đầu, cũng đi ra ngoài theo.

Mọi người đều đi ra ngoài rồi, ông Mã mới mở hòm thuốc ra, nói: "Cởi quần cậu ta ra đi."

Hai người Chu Đống Chu Lương bước lên lột sạch người chú họ Tống Thanh Phong này.

Ông Mã lấy rượu thuốc cùng túi kim bạc ra khỏi hòm vừa quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này: "... Cũng không cần cởi sạch đến như vậy."

Tống Thanh Phong không cảm xúc nhìn hai anh em họ một cái.

Chu Đống sờ sờ mũi, Chu Lương cười ha hả: "Ngại quá hú họ, có điều không sao, chúng ta đều là đàn ông."

Mặc dù cách nhau một vai vế, nhưng tuổi tác lại không chênh lệch bao nhiêu, đều là lớn lên bằng cách cùng nghịch nước trong cùng một dòng sông, ai mà chưa từng nhìn qua của ai chứ? Có điều vẫn mặc quần lót vào cho chú họ.

Tống Thanh Phong không thèm để ý đến bọn họ, nhìn về phía ông Mã.

Ông mã nói: "Thuốc rượu này là pháp bảo bí phương gia truyền đặc biệt của ta, phối hợp cùng với châm cứu đều là thuận buồm xuôi gió, nếu như hai thứ này cũng không khỏi, vậy thì ta không còn cách nào nữa."

Nói rồi liền rót thuốc rượu thoa vào đại huyệt của anh, để Chu Đống cùng Chu Lương mỗi người một chân, xoa nắn cho rượu thuốc thấm, đợi xoa được kha khá rồi, ông Mã liền bắt đầu châm cứu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp