Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 51


1 tháng

trướctiếp

Ông rít lên: "Con nói hay quá, con cho rằng nhân sâm trong núi là củ cải ven đường à?"

Kiều Niệm Dao gật gật đầu: "Sư phụ tìm không thấy, nhưng con có thể tìm được, ông không biết trên người học trò mình có một chút huyền học à, tùy tiện là có thể gặp được nhân sâm trăm năm, nhẹ nhàng là có thể gặp được linh chi ngàn năm."

Lần trước, lúc phát hiện nhân sâm ở trong núi, cô đã kích thích một chút, để nhân sâm nở hoa kết quả, vì thế mà có không ít hạt giống nhân sâm, hạt giống lại bị cô xúc tác một chút, sau đó rải đi ra ngoài.

Cô cũng nghĩ rằng nếu có người có thể đào được cầm đi bán, này cũng coi như là một khoản thu nhập.

Ai đào được thì nó là của người đó.

Đồng thời cũng là lá chắn cho hai bình rượu nhân sâm của chính mình, nhìn xem, nhân sâm trong núi vẫn có rất nhiều.

Chỉ xem bản thân có duyên phận đó hay không mà thôi.

"Vậy sang năm lại đi vào đào hai cây cho sư phụ bồi bổ thân thể nha?" Ông liền nói.

"Được thôi." Kiều Niệm Dao nghe được ông cố ý trêu chọc, lại cười đồng ý với ông.

Ông buồn cười: "Mạnh miệng như vậy không sợ đau eo hay sao!"

Nhân sâm trăm năm, linh chi ngàn năm, ngay cả người trên sân khấu cũng không dám xướng như vậy!

"Được rồi, không nói chuyện với thầy nữa, thầy dành chút thời gian đến nhà ăn một bữa cơm với đồ tế của thầy đi, ngày hôm qua có mua không ít đồ tốt, nếu tới chậm cẩn thận không nhận được gì đó." Kiều Niệm Dao chỉ để lại một câu, sau đó liền xua xua tay rời đi.

Ông nhìn một hộp thịt bò miếng, còn có một đôi giày được mua theo kích cỡ chân của mình, mang vào thử một chút, đúng là rất vừa chân.

Vớ mới cũng có bốn đôi, có bốn đôi vớ mới này, thì cũng có thể vứt đi vớ cũ rồi, dù sao nó cũng đã cũ nát lắm rồi.

Khối đường đỏ này cũng lớn đến vậy!

Nghe nói còn mua len cho ông dệt áo lông.

Trước kia ông cũng có một chiếc áo lông, sau đó bởi vì mất mùa, nên chiếc áo lông đó đã dùng để đổi lấy mấy cái màn thầu với người ta, sau đó dùng màn thầu đó chia cho mấy đứa nhỏ sắp đói chết.

Ông nhìn miếng thịt bò cực kỳ thơm ngon kia, rửa tay xong liền cầm một khối lên ăn.

"Hương vị cũng tạm được, có chút giống như món bò kho mà lúc nhỏ từng ăn với sư phụ."

Trên gương mặt khô gầy của ông hiện lên nụ cười rạng rỡ.

Sau đó lại nhìn mấy thứ này: "Mấy thứ này tiêu hết bao nhiêu tiền rồi."

Cũng may là ông có tiết kiệm được một ít tiền, qua hai ngày nữa cũng sẽ được phát tiền lương, đi gom một chuyến cũng xem như là đủ!

Về phần cô học trò nhỏ nói cô không xem trọng nhân sâm, ông cũng coi như cô đang khoác lác thôi.

Trên đường Kiều Niệm Dao mang theo hồ sơ bệnh án và sách y học về nhà còn gặp được chị dâu cả đang xách theo một rổ trứng gà đi đến trạm thu mua để trao đổi.

"Chị dâu, chị đang đi đến trạm thu mua để trao đổi à?" Kiều Niệm Dao tiến lên hỏi.

"Đúng vậy, có gì không?" Chị dâu cả nhìn cô một cái.

Kiều Niệm Dao thấp giọng nói: "Chị dâu, em là người của đại đội Hồng Kỳ, chị có thể đổi trứng gà này cho em được không? Lúc nãy em định mua một ít thịt về, kết quả sạp thịt lại chẳng còn miếng thịt nào, không mua được gì, vừa vặn gặp được rổ trứng gà của chị dâu, nên em muốn mua về bồi bổ thân thể cho người đàn ông nhà em."

Nói xong còn thấp giọng nói: "Em sẽ trả thêm cho chị ba phần tiền."

Thấy cô đã nói ra đại đội của mình, đương nhiên thân phận này thì không còn gì phải nói nữa.

Lại còn có thể lấy thêm ba phần tiền, làm sao mà không đổi chứ?

Vì thế, lúc Kiều Niệm Dao trở về thôn, trong rổ có nhiều thêm ba cân trứng gà.

Ở trong thôn có người nhìn thấy cô lúc sáng sớm đi tới công xã, cái rổ bị che kín mít, cũng không biết mua gì!

Có người ghen tị nhịn không được hỏi thăm: "Dao Dao, Thanh Phong nhà cô mang theo bao nhiêu phí xuất ngũ trở về vậy? Từ lúc anh ấy trở về, mùi khói dầu trong nhà cô chưa bao giờ ngừng qua!"

Lúc này, nhà nào cũng sống trong cảnh thắt lưng buộc bụng.

Có thể ăn no bụng hay không cũng là chuyện khác, càng đừng nói đến chuyện ăn thịt, quanh năm suốt tháng cũng chưa được ăn một hai lần, còn phải chờ đến khi trong đội chia thịt mới có thể có được một ít thức ăn mặn.

Trước kia, lúc Tống Thanh Phong chưa trở về, Kiều Niệm Dao cũng dựa vào một chút thịt được chia lúc cuối năm để dành từ từ ăn, còn những lúc khác đều ăn đồ ăn nấu sẵn.

Trong không gian còn nhiều đồ ăn nấu sẵn, như chân heo, vịt quay, ngỗng nướng, gà nướng các loại, cái gì cần có đều sẽ có.

Nếu không thì sao Đại Hoàng có thể được nuôi đến mập mạp chắc nịch như vậy, dù sao cũng đã ăn không ít thứ tốt.

Nhưng người ở bên ngoài lại không hề biết.

Chỉ biết lúc Tống Thanh Phong chưa trở về, Kiều Niệm Dao ngay cả trứng gà cũng đều phải đi cùng Mã Quế Liên chị dâu Ngô đến trạm thu mua để đổi tiền.

Nhưng hiện tại không giống nhau.

Sau khi Tống Thanh Phong trở về, mùi khói dầu trong nhà chưa bao giờ ngừng qua.

Lúc trước mua lòng heo trở về xào, mùi hương tận trời.

Sau đó lại giết một con gà, mùi gà hầm cũng khiến con nít nhà mình thèm đến phát khóc.

Ngày hôm qua cũng không biết vào thành đi mua cái gì trở về, lúc mùi hương đó thổi qua tới, ngay cả người lớn cũng không cưỡng lại được!

Nhìn hôm nay xem, mới sáng sớm lại đi công xã, cái rổ này vừa thấy chính là nặng trĩu, lại mua cái gì đây?

Kiều Niệm Dao nhìn đối phương liếc mắt một cái, đây là chị dâu cả nhà họ Dương ở cách đó không xa.

Sau khi cha chồng cô chết, nhà cũ lúc trước bị bọn đòi nợ tìm tới cửa, mẹ chồng cô không còn cách nào khác chỉ đành để nhà cũ lại cho đối phương.

Hiện giờ đang ở phía cuối thôn, là một vị trí hẻo lánh.

Nhưng cũng không phải chỉ có một mình gia đình cô ở đó, chung quanh cũng có năm ba nhà, nhà họ Dương này là một trong số đó.

"Chỉ là tùy tiện mua một ít trở về bồi bổ thân thể cho Thanh Phong." Kiều Niệm Dao chỉ một câu này, sau đó liền đi trở về.

Chị dâu cả Dương nhịn không được mà ghen tị, nói với người bên cạnh: "Tôi đoán chắc Tống Thanh Phong mang theo không ít phí xuất ngũ trở về, năm đó chỉ mới đi tham gia quân ngũ mấy năm, không chỉ có thể xoá bỏ hết toàn bộ số nợ đó, mà còn có thể tiêu hết 500 đồng tiền giá trên trời cưới cô vợ này mà không hề nháy mắt một chút nào!"

"Sau khi trở về cũng vậy, nhìn xem, ngày nào cũng đi cắt thịt trở về, phải có bao nhiêu của cải mới dám tiêu như vậy?"

Chị dâu cả Dương ghen tị muốn chết!

"Ngày nào cũng ăn thịt thật sao?" Người bên cạnh cũng nhịn không được mà nói.

"Còn không phải sao, đứa nhỏ nhà tôi ngửi mùi thôi đã thèm phát khóc, ngày nào cũng kêu gào đòi ăn thịt, phiền muốn chết!"

Dưới sự tuyên truyền của chị dâu cả Dương, người trong thôn cũng sôi nổi suy đoán rốt cuộc là Tống Thanh Phong mang theo bao nhiêu phí xuất ngũ trở về? Mới có thể để vợ anh tiêu như vậy?

Lúc Trần Quế Hoa đi nói chuyện phiếm với người ta, cũng nghe được việc này, có người còn hỏi cô ta có biết được gì hay không.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp