Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 50


1 tháng

trướctiếp

"Đúng rồi, con còn mua một ít sợi len, đến lúc đó dệt một chiếc áo lông, để mặc vào mùa đông."

"Được rồi, con đi về trước, mấy ngày nữa sư phụ xem có thời gian rảnh, thì đến nhà cùng đồ tế của thầy uống một chén."

* Đồ tế: chồng của học trò

Kiều Niệm Dao nói xong, chuẩn bị trở về.

Ông cụ Mã vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Trước mặt người ngoài, tạm thời đừng nói ta là thầy của con."

Bước chân Kiều Niệm Dao dừng lại, cười nói: "Thừa nhận con là học trò của thầy sao?"

"Thầy không thừa nhận thì chẳng phải con cũng ăn vạ đó sao?"

Nào là bò kho thơm ngào ngạt, nào là giày vớ đường đỏ, điển hình chính là viên đạn bọc đường!

"Vậy cũng không có biện pháp nào khác, con vừa nhìn liền cảm thấy thân thiết, con cảm thấy đời trước chúng ta có lẽ cũng là thầy trò, vì vậy mới có cái duyên phận này."

"Miệng lưỡi bôi đường." Khóe miệng ông giơ lên, trên mặt là vẻ ghét bỏ, lại lấy một cái bọc nhỏ đã chuẩn bị tốt từ trong một góc ra đưa cho cô: "Lấy về đi, không hiểu thì hỏi lại."

Hai ngày này còn tưởng rằng cô đã từ bỏ, không tới nữa.

Thì ra là đi vào thành phố mua lễ bái sư cho ông.

"Đây là cái gì vậy ạ?"

Kiều Niệm Dao mở ra nhìn thoáng qua, tức khắc liền đóng lại, nhìn ông: "Mấy cuốn sách này từ đâu có vậy thầy?"

Loại sách này cực kỳ quý giá, nói là giá trị vạn kim cũng không quá, nhưng mà sự kiện năm đó quá cực đoan quá ác liệt, đã tiêu huỷ hết toàn bộ.

Tuy rằng những năm gần đây đã khá hơn nhiều, nhưng những thứ này vẫn không được xuất hiện trước mắt người khác, nếu không sẽ bị tiêu hủy mất.

Cũ nát đến mức phát điên.

"Đây là hồ sơ bệnh án của sư phụ thầy, sách y học cũng là đồ vật của sư môn." Ông nhỏ giọng nói.

Kiều Niệm Dao bừng tỉnh: "Sư phụ yên tâm, con sẽ giữ gìn nó thật tốt."

Ông cũng rất vừa lòng với xưng hô này, thấp giọng nói: "Qua một thời gian nữa, thầy sẽ tìm thư ký Trương để thêm cháu vào danh sách học đồ, tạm thời đừng xem hồ sơ bệnh án của sư tổ, chỉ cần xem qua sách y học là được, trong khoảng thời gian này học được tới đâu thì hay tới đó, nếu đến lúc đó không thi bằng người ta, thì cũng mặc kệ con!"

"Thêm vào danh sách học đô sao?" Kiều Niệm Dao cũng sửng sốt.

Ông gật gật đầu nói: "Nếu có thể thông qua, ở lại đây thử việc một tháng cũng có thể có sáu đồng tiền, chờ đến khi y thuật vượt qua bài kiểm tra sẽ chính thức trở thành bác sĩ phục vụ cho thành viên ở công xã, đến lúc đó một tháng có thể có 14 khối tiền, cơ hội này con phải cố gắng bắt lấy, đây cũng là công việc nhẹ nhàng nhất để có thể nuôi sống người đàn ông nhà con."

Làm nông kiếm công điểm, có thể sống ấm no qua một năm cũng đều là nhờ ông trời thưởng cơm ăn.

Cũng chính bởi vì mấy năm gần đây mùa màng không tồi, cho nên nhà nào nhà nấy cũng có thể xem là đủ ăn no, có thể có chút tiền tiết kiệm xuống dưới.

Nhưng nếu là gặp phải mùa màng không tốt, một chút lương thực làm nông cũng không đủ để nộp nhiệm vụ, không những thế, có khi còn phải xin thêm lương thực cứu tế!

Nhưng làm việc tại sở y tế thì khác.

Đảm bảo cho dù hạn hán hay ngập lụt cũng đều có lương.

Mặc kệ mùa màng như thế nào, lúc nào cũng có tiền lương.

Đương nhiên, tiền lương một tháng 14 khối cũng không cao, ít nhất nếu so sánh với trong thành phố, thì có chút thấp.

Nhưng cho dù như vậy, tiền lương một năm mười hai tháng không hề gián đoạn, mỗi tháng đều có, tốt hơn gấp đôi so với ở quê nhà kiếm công điểm!

Giá trị công điểm ở quê nhà cũng không phải cố định, có sự chênh lệch rất nhiều.

Toàn bộ mùa đông, hơn ba tháng đều là ăn mà không làm, kiếm không được đồ ăn.

Nguyên nhân chính là vì như thế, rất nhiều người vào mùa đông chỉ ăn một bữa trong một ngày, chính là bởi vì không cần làm việc, cho nên phải tiết kiệm lương thực.

Nếu không đầu xuân năm sau vào thời kì giáp hạt, có lẽ sẽ nghèo rớt mồng tơi.

Cho nên nếu có thể làm việc ở sở y tế, mỗi tháng có 14 khối tiền, điều này có thể rất nhiều người hâm mộ.

Nếu Tống Thanh Phong thật sự tàn tật, gia đình nhỏ sau này phải dựa vào một mình cô gánh vác mà nói, vậy thì công việc này chính là bát cơm sắt của cô.

Kiều Niệm Dao có chút xúc động.

Cô muốn dùng vị sư phụ tiện nghi này làm tấm mộc để che giấu việc chữa khỏi bệnh chi Tống Thanh Phong, vậy mà ông lại bắt đầu lót đường cho cuộc đời của vị đồ đệ tiện nghi này của mình như vậy.

Ở dưới hoàn cảnh như vậy, làm cho cô một cái bát sắt, ân tình này khỏi phải nói là cực kỳ sâu nặng.

"Chuyện này có được tính là đi cửa sau không?" Kiều Niệm Dao thu liễm cảm xúc, cười nói.

Ông liếc nhìn cô một cái: "Vậy con có đi không!"

Nhưng này cũng không phải là đi cửa sau, bởi vì nếu ông không làm việc ở vị trí đó, thì phía trên sẽ không phê duyệt.

Dù sao thì đây cũng là một khoản chi không nhỏ.

Vị trí này được chuẩn bị cho riêng học trò của ông, không thể tính là cửa sau được.

"Đương nhiên phải đi con đường mà sư phụ dọn rồi." Kiều Niệm Dao thu hồi cười: "Con sẽ trở về học kỹ nó."

Ông mới gật gật đầu vừa lòng, trước tiên cứ học thuộc, chờ tới bên này ông sẽ dạy sau.

Có công việc này, thì không cần phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời nữa, miễn cho mới còn trẻ đã khiến bản thân bị bệnh.

Có thể làm một ít việc nhẹ nhàng sống tạm, thì đương nhiên phải chọn công việc nhẹ nhàng một chút.

Con người chứ không phải con trâu!

Những lời cần nói cũng đã nói xong, ông xua tay nói: "Sau này không cần mang đồ đến đây, sư phụ cũng không phải là không có đồ ăn, một tháng vẫn có hai mươi khối tiền lương, tiền lương của thầy là cao nhất ở trong sở y tế, muốn ăn gì mà không có chứ."

Tiền lương của những bác sĩ khác trong sở y tế đều là 14 khối, nhưng của ông lại là hai mươi khối.

Không còn cách nào khác, ai bảo do y thuật của ông cao minh chứ?

Nên tiền lương cũng là giá trị!

Hai vị bác sĩ trẻ cũng không hề có một chút gì gọi là không phục, tay nghề cao đồng nghĩa với việc chữa trị tốt, không có gì phải bàn cãi.

"Tiền lương của thầy bao nhiêu là chuyện của thầy, thầy muốn tiêu như thế nào cũng được, con đào được nhiều nhân sâm như vậy mà cũng không mang đi bán, mà đều dùng để ngâm rượu, có thể thấy được học trò của thầy cũng là có của cải." Kiều Niệm Dao cười cười.

Ông nghĩ đến những nhân sâm đó, thì có chút đau lòng: "Đúng là lãng phí, làm gì có người nào đi đào nhân sâm lại dùng như vậy, có phải con đã tuỳ tiện rút đúng không?"

"Đúng vậy, lúc con hái nấm thì gặp được, cũng không có công cụ tiện tay, liền dùng đầu gỗ bào, bào không sai biệt lắm liền rút lên giống như rút củ cải vậy." Kiều Niệm Dao cười tủm tỉm nói.

Ông lại càng đau lòng: "Con đừng nói nữa."

Đúng thật là lãng phí mà.

Chuyện này nếu để sư phụ ông biết, chắc chắn sẽ cởi giày hầu hạ một trận, nói là để nhớ cho kỹ.

"Chờ đến đầu xuân, đến lúc đó có rảnh vào núi đi đào thảo dược, con sẽ tìm hai cây cho thầy, đến lúc đó thầy có thể tự mình đào." Kiều Niệm Dao cười cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp