Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 52


1 tháng

trướctiếp

Nhưng người đó hỏi sai người rồi, cô ta cũng tò mò đây.

Chỉ là cô ta đã sớm đoán được, chắc chắn là mang theo không ít phí xuất ngũ trở về, nếu không thì tại sao Kiều Niệm Dao lại hào phóng cho cô ta thịt gà và đường đỏ như vậy?

Còn không cần nhà mình nộp thuế ruộng, lúc bác ba Tống đưa đồ lại đây, cũng đều không cần.

Này vừa thấy liền biết là có của cải.

Nhưng rốt cuộc là có bao nhiêu đây? Có lẽ là con số mà người khác cũng không dám nghĩ tới nhỉ?

Chỉ là người có phản ứng lớn nhất, vẫn là Ngô Mỹ Lan và Chu Tiểu Sơn.

Chu Tiểu Sơn còn có chút oán trách Ngô Mỹ Lan: "Đã nói là 15 cân lương thực, chẳng sợ lấy 15 cân bắp cũng còn tốt hơn em lấy 15 cân khoai lang đó!"

Tuy Ngô Mỹ Lan cảm thấy chuyện đó mất mặt, nhưng cũng không hối hận: "Dù sao em cũng đã lấy rồi, bây giờ anh nói thì có tác dụng gì nữa? Lại nói tiếp, cho dù có mang gần một nghìn trở về, thì cũng có liên quan gì đến nhà chúng ta sao? Hiện giờ anh ta nằm trên giường không đứng dậy nổi, số tiền chẳng lẽ không giữ lại để nuôi con hay sao? Em cũng không trông mong vào việc sau này nhà chúng ta có được lợi lộc gì, chỉ cần sau này không tìm tới cửa tới, thì em cũng đã cảm ơn trời đất rồi!"

"Làm gì xấp xỉ tới một nghìn được, mấy thứ khác chẳng lẽ không tiêu tiền sao, cưới vợ tiêu nhiều tiền như vậy, có lẽ đã đào hết của cải rồi đúng không? Mấy năm nay không trở về, có lẽ cũng tiết kiệm được chút ít, nhưng cũng không có bao nhiêu, cao lắm là ba năm trăm thôi." Chu Tiểu Sơn suy đoán nói.

Ngô Mỹ Lan cũng cảm thấy vậy, lúc trước nào là trả nợ nào là xây lại sân, đặc biệt là tiêu cái giá trên trời là 500 để cưới cô vợ kia!

Có thể dư lại nhiều nhất cũng chỉ ba năm trăm.

Tuy rằng ba năm trăm cũng là một số tiền lớn không thể tưởng tượng được, nhưng đạo lý miệng ăn núi lở có ai mà không rõ chứ?

Hiện tại nằm trên giường không làm được cái gì, tiền này chính là chi phí ăn mặc của nửa đời sau, không chỉ có anh, mà còn có con cái nữa.

Không ai hoài nghi chuyện Tống Thanh Phong có thể sinh con được hay không.

Hai chân tàn mà thôi, cũng không phải biến thành thái giám, sao không thể sinh con được?

Sau này người lớn người nhỏ đều phải dựa vào số tiền này nuôi sống.

Lúc con nít còn nhỏ không hề dễ nuôi, đau đầu nhức óc là một chuyện, còn có cơm ăn áo mặc, có cái nào mà không phải dùng tiền chứ?

Người có con đều biết, đứa nhỏ chính là cái động không đáy, bao nhiêu tiền đều không đủ dùng!

"Đều đã như vậy, còn không biết tiêu tiết kiệm lại, ngày nào cũng ăn thịt, sau này có mà khổ đấy!" Ngô Mỹ Lan nghĩ đến chuyện ngày ấy mất mặt ở nhà cô ta, hừ lạnh nói.

"Thật ra, để Trần Hữu Minh lại đây cũng có thể xem là một biện pháp tốt." Chu Tiểu Sơn nói như vậy.

Nói đến cái này, Ngô Mỹ Lan cũng cực kỳ tán đồng: "Còn không phải sao, trong nhà không có đàn ông thì sao chống được? Đây còn là anh họ ruột thịt, chắc chắn sẽ đối tốt với cô ta. Hơn nữa lúc trước chỉ là phạm phải một ít chuyện, chỉ là đánh cược một ít tiền mà thôi, dù sao cũng có thể tranh đưa, nếu không răn dạy một chút là được, chuyện này thì có gì lớn đâu? Cũng không cần bị trì hoãn nhiều năm như vậy, ngay cả cô vợ cũng đi rồi. Bác hai nguyện ý để đứa con trai tới cửa tới giúp đỡ, này cũng chính là xem mặt mũi của nhà mẹ đẻ, nếu không thì có lẽ bà ấy cũng chẳng chịu đâu! Kết quả cô ta còn giả vờ thanh cao đuổi người ta đi, cuộc sống như hiện giờ ngắn lắm, chờ sau này chịu khổ, xem cô ta có hối hận chết không!"

Chu Tiểu Sơn gật gật đầu: "Anh thấy Trần Hữu Minh là người phù hợp!"

"Anh có muốn đi khuyên nhủ mẹ không? Nếu mẹ đồng ý, thì chuyện này cũng dễ làm hơn, có Trần Hữu Minh lại đây cung cấp sức lao động, sau này nếu sống không tốt, cũng sẽ không ăn bám nhà chúng ta!" Ngô Mỹ Lan chuẩn bị nói.

Chu Tiểu Sơn cảm thấy cũng đúng: "Để anh tìm lúc thích hợp nói với mẹ xem!"

"Vậy em đi tìm bác hai để nói, đừng kêu Trần Hữu Minh cưới vợ, cứ đợi một thời gian rồi nói, khuyên nhủ một chút có lẽ sẽ đồng ý!"

"Ừm."

"Hôm nay liền qua đi nói, bỏ lỡ thôn này sẽ không có nhà trọ nào khác!" Ngô Mỹ Lan nói làm liền làm.

"Được!" Chu Tiểu Sơn cũng rèn sắt khi còn nóng.

Kiều Niệm Dao đương nhiên không biết chuyện ở bên ngoài.

Xách theo rổ về nhà liền nhìn thấy bác tư Tống cùng với con trai cả là Đặng Phúc Hải.

"Bác tư, anh Phúc Hải." Kiều Niệm Dao chào hỏi bọn họ.

"Em dâu họ." Đặng Phúc Hải cũng chào lại cô.

Dáng vẻ của Đặng Phúc Hải cực kỳ giống bác tư Tống, trước đây Kiều Niệm Dao đã từng gặp qua.

"Dao Dao đã trở lại rồi." Hốc mắt bác tư Tống có hơi đỏ lên, nhìn thấy cháu dâu trở về mới cười cười.

"Bác tư đừng lo lắng, chẳng phải Thanh Phong vẫn còn tốt hay sao, không có việc gì cả."

Lúc nãy bác tư Tống đã lật chăn xem qua, trong lòng cực kỳ chua xót, nhưng ngoài mặt chỉ nói: "Bác biết, Thanh Phong có thể trở về hoàn hảo như vậy, bác cũng vui vẻ!"

Tối hôm qua cả đêm lăn qua lộn lại ngủ không được, hôm nay sáng sớm liền dậy, tự mình gấp gáp trở về xem qua, lúc này mới có thể an tâm.

Chẳng qua vẫn không nhịn xuống được.

Cháu trai đang tốt đẹp, lại biến thành như vậy, sau này cả đời đều phải trải qua ở trên giường đất, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy khổ sở.

Chỉ là điều khiến bà ấy vui mừng chính là, cháu trai được chăm sóc rất tốt, trạng thái tinh thần và các phương diện khác cũng không kém.

Cháu dâu thật sự đã chăm sóc cháu trai rất tốt.

Cho dù trong tay có nhiều tiền như vậy, mà vẫn nguyện ý ở lại chăm sóc cháu trai.

Đây được xem là chuyện duy nhất đáng ăn mừng.

Bác tư Tống kéo tay cô nói: "Dao Dao, Thanh Phong như vậy, sau này khiến cháu vất vả rồi."

Không chỉ có bác hai Tống từng hầu hạ mẹ chồng của mình, mà bác tư Tống cũng một phen tuổi, năm đó bà ấy cũng từng cùng các chị em dâu hầu hạ mẹ chồng của chính mình.

Người già ăn uống tiêu tiểu tất cả đều ở trên giường, không thể động đậy, chỉ dựa vào người khác hầu hạ chăm sóc.

Chỉ cần chậm trễ một chút, thì cả phòng sẽ tràn ngập mùi phân và nước tiểu, mùi ở trên người cũng không thể hết được.

Cuộc sống đó thật sự khiến người ta mệt mỏi.

Nhưng đó là mẹ chồng, đã lớn tuổi rồi, cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa, vì vậy nếu có thể nhịn thì cũng ráng nhịn cho qua, cũng không sao.

Nhưng chuyện mà cháu dâu phải đối mặt chính là bao nhiêu năm của cuộc đời cháu trai mình?

Bọn họ là người làm bác.

Đặc biệt nhìn thấy cháu trai được chăm sóc, trên người không có một chút mùi lạ, đệm chăn trên giường trong trong phòng này cũng rất sạch sẽ.

Có thể thấy được cháu dâu đã tận tâm rất nhiều!

Kiều Niệm Dao cười: "Mệt thì có mệt một chút, nhưng mệt mỏi trên người không quan trọng, chỉ cần lòng không mệt là được. Chăm sóc Thanh Phong, là chuyện mà cháu thích. Chuyện mà mình thích, liền không cảm thấy mệt mỏi."

Nói xong, còn không quên nhìn qua chỗ Tống Thanh Phong.

Tống Thanh Phong đối diện với ánh mắt của cô vợ mình, trong lòng chỉ có thể dùng hai chữ nóng bỏng để hình dung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp