Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 49


1 tháng

trướctiếp

Cô biết đó là cách tốt nhất để hạ gục một người đàn ông.

Trong lòng Tống Thanh Phong tràn đầy dịu dàng, nhưng rất chần chừ: "Vợ, sau này thật sự sẽ rất mệt mỏi."

"Chỉ cần có thể ở bên anh, mệt mỏi em cũng thấy ngọt."

"Chờ dưỡng cơ thể khỏe lại thì chúng ta đi, em cũng muốn sinh, sinh một đứa bé giống anh."

Tống Thanh Phong căn bản không có chút sức phản kháng, ôm lấy vợ mình, hận không thể dung nhập cô vào trong máu thịt mình để yêu thương.

Một lát sau, Kiều Niệm Dao mới rời khỏi ngực anh, đặt tay mình vào tay anh, mười ngón đan xen.

Bàn tay dày rộng của người đàn ông cũng kiên định nắm lấy tay vợ mình.

Kiều Niệm Dao rất hài lòng, nhỏ giọng nói: "Không còn sớm nữa, mau ngủ thôi."

"Ừ."

Ngoài phòng, gió lạnh thổi vù vù, trong phòng, hai vợ chồng lại ấm áp không thôi.

Ngày hôm sau, lúc bác cả Tống lại đây, Kiều Niệm Dao đã đi ra cửa.

"Dao Dao đi đâu rồi?"

"Đi công xã đưa đồ cho ông Mã rồi ạ." Tống Thanh Phong mời bà ấy ngồi.

Bác cả Tống vừa nghe liền biết cháu dâu vẫn còn chưa từ bỏ, cũng không có nhiều lời, cứ mặc cô thôi.

Là một người vợ thì không thể nào chấp nhận tin tức người đàn ông của mình cả đời đều bị như vậy, chỉ cần có một chút hy vọng, sẽ luôn cố gắng bắt lấy.

"Ngày hôm qua bác vào thành phố, nghe bác của cháu nói trước đây Dao Dao đi hái nấm ở trong núi, nhặt được một cặp vòng ngọc bán được hơn hai ngàn đồng tiền, việc này cháu có biết không?" Bác cả Tống hỏi cháu trai.

"Cháu biết." Tống Thanh Phong làm sao mà không biết được, vì để khiến cho anh an tâm, cô vợ nhỏ đã đào hết mấy thứ ở sân sau ra cho anh xem.

Cô vợ nhỏ không hề giấu diếm thứ gì với anh.

Trái tim tịch mịch của Tống Thanh Phong được bao phủ bởi sự ấm áp.

Bác cả Tống nghe vậy thì vui vẻ nói: "Dao Dao nói với cháu như thế nào?"

"Cô vợ nhà cháu đưa sổ tiết kiệm cho cháu xem, nói cháu đừng sợ."

Mục tiêu của vợ anh chính là, nuôi anh đến mức trắng trẻo mập mạp.

"Cháu xem, phải đi đâu mới tìm được cô vợ tốt như thế? Vậy mà cháu còn muốn đuổi người ta đi!"

Bác cả Tống cũng cảm thấy an tâm phần nào.

Bà ấy thật sự không nghĩ tới trong tay cháu dâu còn có nhiều tiền như vậy.

Nếu cô nguyện ý trả lại số tiền lúc trước được tiêu ở trên người mình, thì thật sự không ai có thể ngăn được cô.

Nhưng cho dù có nhiều tiền như vậy, cô cũng không rời đi.

Đây là thật lòng muốn ở lại.

Có cháu dâu ở đây, cho dù một ngày nào đó bà ấy ngủ không thể tỉnh lại, cũng sẽ không lo lắng việc cháu trai mình không có ai chăm sóc.

Bác cả Tống bắt đầu nói chuyện chính: "Dao Dao có số tiền lớn như vậy, tiền xuất ngũ của cháu cộng với tiền lương và tiền trợ cấp lúc trước cũng xấp xỉ được một nghìn, số tiền này, không chỉ đủ để các cháu nuôi con mà còn dư được một ít, cháu nghe bác nói, đừng trì hoãn nữa, nhân lúc còn sớm hãy sinh một đứa bé với Dao Dao, năm nay cháu nỗ lực hơn một chút, thì thời điểm này của năm sau là đứa nhỏ cũng đầy tháng rồi!"

Tống Thanh Phong lắc đầu: "Không vội."

Bác cả Tống không nhịn được mà nói: "Không vội cái gì?"

Chờ đến khi vợ của anh xác định ở lại, thì nói tiếp.

Chỉ là Tống Thanh Phong cũng không nói ra lời này.

Bác cả Tống có chút sốt ruột: "Rốt cuộc là cháu suy nghĩ cái gì vậy? Cháu cảm thấy Dao Dao sẽ chịu không nổi rồi rời đi phải không? Cháu có ngốc không? Trong tay Dao Dao có nhiều tiền như vậy, nếu con bé muốn rời đi, thì ngày đầu tiên mà cháu trở về sẽ không nói vậy.

"Ở trước mặt lão bí thư chi bộ bọn họ nói qua một lần, lúc bác cháu đi qua, lại ở trước mặt toàn bộ người trong thôn nói một lần, con bé chính là muốn ở lại, sẽ không rời đi, cháu còn ở đây nghi ngờ con bé sao? Biểu hiện này của cháu không sợ khiến người khác thất vọng buồn lòng sao?"

"Cháu không có hoài nghi vợ mình."

Làm sao anh lại nghi ngờ cô được, anh chỉ là có chút không nỡ, cô tốt như vậy, anh không nỡ để cô dành hết cả đời mình cho người như anh, muốn suy nghĩ kỹ cho cô một phen.

"Vậy cháu suy nghĩ gì nữa? Cháu cũng đã một phen tuổi, đều 27, Dao Dao năm nay cũng 24, các cháu cũng không còn trẻ nữa!"

Trong thôn có rất nhiều mười tám mười chín, hai mươi đã làm cha, hai cái đứa này một đứa 27 một đứa 24 còn chưa có con, không biết đã chậm hơn người khác bao lâu rồi?

"Bác à, bác đừng lo lắng chuyện này nữa, cháu hiểu rõ mà." Tống Thanh Phong nói.

Bác cả Tống nhìn bộ dáng 'cá không ăn muối' này của anh, thì sầu muốn chết: "Cháu hiểu rõ cháu may mắn đến mức nào không? Nếu cháu hiểu rõ thì phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội sinh con với Dao Dao, nhân lúc còn sớm mà sinh, đây mới là hiểu rõ! Chứ không phải giống như lúc này! Cháu nghĩ gì chẳng lẽ bác không biết à, nếu Dao Dao thật sự đi gả chồng, đến lúc đó có cháu khóc chết, rõ ràng không bỏ được, vậy mà còn giả bộ hào phóng làm gì không biết!"

Tống Thanh Phong: "..."

"Được rồi, cháu cứ đợi đi, nhìn cái bộ dạng này của cháu, bác cũng tức giận đến mức ngực đau, mặc kệ cháu!"

Bà ấy từ trong nhà ra tới, nhìn xem trong nhà ngoài nhà của cháu trai sạch sẽ biết bao?

Đại Hoàng được nuôi rất tốt, chú dê con này cũng vậy, mới ôm về không có bao lâu, nhìn xem đã lớn nhanh chưa?

Cháu dâu là một tay quản gia tốt.

Nhưng thằng nhóc thối kia cứ chờ, chờ gì mà chờ, có cái gì để chờ đâu!

Kiều Niệm Dao không biết chuyện ở trong nhà.

Cô đã đến công xã.

Có đồ ăn ngon cũng không thể ăn mảnh một mình được, nên đã mang riêng một phần đến cho ông Mã.

Cắt hơn một cân bò kho bỏ vào hộp cơm, còn có một đôi giày, cô xem một lần là đã nhớ kỹ kích cỡ giày của ông Mã, cho nên thừa dịp đi vào thành phố đã mua một đôi cho ông.

Ngoại trừ giày, còn có mấy đôi vớ mới.

Muốn bái người ta làm thầy, thì cũng không thể chỉ dựa vào một cái miệng thôi đâu.

Lúc cô tới đây, ông Mã mới vừa bận việc xong, làm ra bộ dáng không muốn gặp cô, hừ hừ nói: "Sao con lại tới đây nữa."

"Nhìn xem con mang theo gì tới này?" Cô mở ra hộp đồ ăn cho ông nhìn thoáng qua.

Ông Mã thấy miếng thịt bò vừa ngon vừa đẹp kia thì nhìn cô một cái: "Sao thế, lại muốn hối lộ sao?"

"Hối lộ gì chứ, đây là hiếu kính, để cho sư phụ nhắm rượu ấy mà."

"Vậy thì không khách khí với con nữa đâu." Ông nói xong, liền cầm lấy hộp cơm của chính mình.

Kiều Niệm Dao để hộp cơm lại, sau đó lại lấy giày từ trong rổ ra tới: "Ngày hôm qua con ngồi xe vào thành phố, nghĩ rằng cũng sắp đến mùa đông, nên có mua cho thầy một đôi giày mới, còn có mấy đôi vớ."

Ông liếc mắt một cái liền biết đó là kích cỡ giày của chính mình, trong lòng hưởng thụ vô cùng, nhưng trên mặt vẫn thờ ơ: "Thầy không có tiền để trả đâu."

"Con đã nói là hiếu kính rồi, cần gì phải trả tiền."

Kiều Niệm Dao còn móc ra một khối đường đỏ từ trong rổ, cũng là dùng giấy dầu bao lấy, đặt lên trên bàn: "Hôm qua con còn mua chút đường đỏ về, cho thầy một cân này, ngày mùa đông rảnh rỗi không có việc gì thì pha nước gừng ngọt uống, uống hết thì con đưa thêm."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp