Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Không đợi Kiều Niệm Dao nói gì, bên ngoài tiếng truyền đến tiếng sốt ruột của bác Tống.

Bác Tống vừa ngủ một giấc ngủ trưa, mới thức dậy đã nghe thấy tin tức hai chân cháu trai tàn tật rồi, vừa được bộ đội đưa trở về.

Quả thực là sấm sét giữa trời quang cũng không quá đáng bằng.

Người dìu bà ấy là cháu dâu lớn Lâm Hiểu Hồng, cô ấy vội nói: "Bà nội bà đừng vội vã, không chừng là người trong thôn khuếch đại cũng không chừng."

Có điều hai người còn chưa đi vào, đã bị tiếng kêu oang oang của Đại Hoàng ngăn lại rồi.

Kiều Niệm Dao đi ra: "Đại Hoàng, để bác vào."

Thấy chủ nhân lên tiếng, con chó Đại Hoàng hung hãn này mới thu răng nanh lại rồi lui về, để cho bác Tống cùng Lâm Hiểu Hồng bị chặn ở ngoài cửa bước vào.

Bác Tống là bà cụ nhỏ nhắn, gầy gò lại lão luyện, sau khi vào vừa liền vội vàng nói: "Thanh Phong bị xe bộ đội đưa về rồi? Thật hay giả vậy?"

"Bác à, cháu ở trong phòng." Tống Thanh Phong hô lên.

Lâm Hiểu Hồng không biết tình hình bên trong thế nào, không tiện bước vào trong: "Thím họ à, chú họ chú ấy..."

Lâm Hiểu Hồng chính là mẹ của Đại Đậu.

Kiều Niệm Dao nói: "Anh ấy không sao."

Lại nói bác Tống.

Bà ấy vừa vào nhà liền nhìn thấy cháu trai đang dựa vào vách tường, dáng vẻ tuyệt vọng không còn gì luyến tiếc đó, trên người đắp kín chăn, không nhìn ra chân bị làm sao rồi.

Môi bà ấy run rẩy: "Sao mới trở về đã nằm rồi? Có phải quá mệt không?"

"Lúc cháu làm nhiệm vụ, chân bị kẻ địch đánh trúng, đã tàn phế rồi."

Tống Thanh Phong biết bác anh chắc chắn đã nghe thấy lời người trong thôn truyền đi rồi, vốn không che giấu chuyện mình trở thành người tần tật này nữa.

Bác Tống vén chăn lên nhìn xem, hai chân của cháu trai cứ bày ra như vậy, nhìn vào dường như không có vấn đề gì, chưa từ bỏ ý định nói: "Có phải là nhầm lẫn gì không? Đây không phải vẫn khỏe mạnh sao, sao có thể tàn phế được?"

Tống Thanh Phong không lên tiếng.

Bác Tống nhìn cháu trai lớn đã từng rất hăng hái bây giờ thành ra thế này, nước mắt suýt chút nữa không kìm chế được.

Sao bà ấy lại không biết tính tình của cháu trai mình chứ?

Anh sao có thể lấy chuyện này ra để nói đùa.

Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nhanh chóng lau nước mắt, gượng cười nói: "Có gì quan trọng chứ? Chỉ cần cháu khỏe mạnh trở về, là đủ rồi!"

Vẻ mặt Tống Thanh Phong thẫn thờ: "Cháu biết, bác không cần an ủi cháu."

Thấy dáng vẻ cháu trai mất đi đấu chí, ý chí đổ nát thế này.

Trong lòng bác Tống vô cùng đau đớn.

Cháu trai số khổ quá.

Thằng em trai khốn nạn của bà ấy là đứa con trai hiếm muộn của ba mẹ, bởi vì sau khi sinh mấy người con gái, đến cuối cùng mới có được con trai, hơn nữa cũng chỉ có một người con trai như vậy, cho nên đều bị ba mẹ ông ấy nuông chiều đến quen thói, không chín chắn lên được!

Trước khi hai người bọn họ mất thì cưới được một cô vợ tốt cho người em trai khốn nạn đó, kết quả cưới vợ rồi không thấy để vợ và con sống được những người tháng tốt đẹp!

Mùa đông lạnh giá thì đi trộm tiền trong nhà, chạy ra ngoài uống rượu say xỉn với người ta, bị cóng chết ở bên ngoài rồi!

Để lại em dâu nuôi đứa cháu trai vẫn còn nhỏ, cô nhi quả phụ.

Em dâu không muốn tái giá, rất kiên quyết ở lại chăm sóc cháu trai.

Mặc dù mấy người chị em bọn họ cũng giúp đỡ không ít, nhưng có giúp đỡ thế nào cũng có hạn, điều kiện trong nhà cũng chỉ có vậy.

Vẫn luôn dựa vào em dâu gồng gánh, sau khi cháu trai đi làm lính, vừa trút được gánh nặng liền bệnh nặng một trận, bởi vì cơ thể yếu ớt dữ dội, cứu cũng không cứu chữa được.

Cháu trai trước mất ba sau mất mẹ, lúc này không dễ dàng gì mới đứng vững bước chân ở bộ đội thì cưới vợ, mắt thấy sắp được sống những ngày tháng tốt đẹp rồi, kết quả hai chân tàn phế, trở thành người tàn tật.

Bác Tống đau lòng đến trực tiếp lau nước mắt.

Có điều cũng xem như là vạn hạnh trong bất hạnh, chỉ cần người còn sống sót là được, người sống sót trở về là tốt rồi!

Bác Tống lau nước mắt, đắp chăn lại cho anh: "Vợ cháu là một người giỏi giang, sau này có vợ cháu ở đây, cháu đừng lo lắng! Cũng không chỉ có vợ cháu, còn có bác cả đây, bác cũng sẽ giúp con bé một tay, chúng ta cùng nhau chăm sóc cháu, sẽ không để cháu chịu uất ức đâu!'

Tống Thanh Phong chính là muốn nói với bác cả của anh điều này: "Bác cả, để cô ấy đi đi, cô ấy còn trẻ, không thể lãng phí cả đời ở chỗ cháu được."

Sắc mặt bác Tống trong chốc lát trở nên trắng bệch: "Vợ cháu muốn rời đi?"

Tống Thanh Phong lắc đầu: "Không phải, là cháu bảo cô ấy đi, dáng vẻ của cháu thế này bác cũng nhìn thấy rồi, không thể nào nuôi cô ấy nữa."

Bác Tống vừa nghe liền cuống lên: "Vợ của cháu rất giỏi giang, hai năm nay cháu ra đi, con bé không hề ssi làm sa sút dù chỉ một ngày, đều là lấy đầy điểm công, con bé không cần cháu nuôi sống!"

Tống Thanh Phong nhìn bác của anh: "Mẹ cháu năm đó cũng là gồng gánh làm cả một đời, một ngày cũng không dám nghỉ, cuối cùng bác cả bác cũng nhìn thấy rồi. Để cô ấy đi, không cần lãng phí ở chỗ cháu, đừng để kết cục giống như mẹ cháu vậy."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp