Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Vật tư bên trong mặc dù đã dùng hơn phân nửa, nhưng số vật tư còn lại cũng là vượt quá sức tưởng tượng.

Kiều Niệm Dao sớm đã xem qua rồi, toàn bộ vật tư cần thiết trong sinh hoạt nên có thì đều có, thời gian trong không gian cũng là bật động không đổi, đồ đạc bỏ vào thế nào thì lấy ra chính là thế đó!

Nhưng sau khi đến đây, Kiều Niệm Dao vốn không ỷ lại vào không gian này, nhưng người sinh sống ở thời mạc thế, kiên quyết tin rằng tự thân đủ cứng rắn mới là chỗ dựa vững chắc nhất.

Cho dù là có dị năng, cũng phải tôi luyện nên một thể lực có tinh thần và thể xác vững mạnh.

Chỉ là nếu đã có một không gian như vậy, trong không gian còn có nhiều vật tư như thế thì cũng không cần thiết phải làm khó bản thân, thỉnh thoảng vẫn lấy một ít vật tư ra cải thiện bữa ăn của mình.

Ví dụ như trước mặt, Kiều Niệm Dao nấu xong một nồi nước rồi, trước tiên đổ đầy hai cái bình nước nóng cùng với ấm nước quân dụng ở trong nhà, chút nước sôi còn lại thì nấu một bát mì sợi lớn.

Chính là lấy ra từ trong không gian, ở thời đại này là ngũ cốc tinh chế danh xứng với thực, món ăn ngon.

Không chỉ có mì, cô còn đập ba cái trứng gà vào, bỏ thêm vài lá rau, cuối cùng rắc một ít hành thái vào.

Một bát mì trứng nóng hổi thơm lừng đã được nấu chín rồi.

Kiều Niệm Dao bưng vào trong nhà.

Tống Thanh Phong nhìn về phía cô.

Trước khi trở về, các chiến hữu rõ ràng đã sửa sang cho anh, cả người đều rất sạch sẽ.

Trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông không có biểu cảm gì, trong mắt cũng không còn hào quang của năm xưa, chỉ còn lại sự tê dại và u ám.

Kiều Niệm Dao vốn không bất ngờ, bất cứ người nào gặp phải chuyện như vậy, đều không thể nào chấp nhận được, chênh lệch quá lớn rồi.

"Đói rồi chứ? Em nấu cho anh chút mì trứng." Kiều Niệm Dao đặt bát mì lên trên cái giường đất, liền đi qua đỡ anh dậy.

Hai chân Tống Thanh Phong đều không còn tri giác, nhưng hai cánh tay vẫn có thể dựa vào tường để ngồi dậy được.

Thấy anh tự ngồi dậy được, Kiều Niệm Dao chỉ phụ một tay, còn sắp xếp đệm để anh tựa vào.

Chỉ là Tống Thanh Phong không đụng vào bát mì trứng, mà là nhìn về phía cô, người vợ chỉ mới chung sống vỏn vẹn mấy ngày.

Vợ rất xinh đẹp, có một bím tóc vừa đen vừa dày, một đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, lỗ mũi nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn, căn bản không nhìn ra là một cô gái nông thôn, cái này người không biết còn tưởng rằng là nữ sinh viên đại học.

Người thì mảnh khảnh, thậm chí có chút gầy yếu, nhưng vẻ cứng cỏi trong đôi mắt đó lại tràn ngập sức mạnh.

Lúc đầu chỉ chốc lát là đã đồng ý, chính là bởi vì sự kiên định này trong ánh mắt của cô làm ảnh thấy cảm động.

"Em đi đi, có thể đi tìm một người tốt hơn để gả đi, anh không muốn liên lụy đến em." Sau khi Tống Thanh Phong im lặng một lúc, liền thẫn thờ nói rằng.

Mặc dù là vợ, nhưng bởi vì lúc đầu hai người đều không thân thiết, cho nên ngay cả chuyện vợ chồng cũng không có.

Anh đã trở thành người tàn phế, không thể nào nuôi sống cô, cũng không thể cho cô được hạnh phúc.

Cô vẫn còn trẻ, để cô đi tìm một người rồi gả đi, sinh con đẻ cái, thì sẽ không làm lỡ người ta rồi.

Kiều Niệm Dao hiển nhiên cũng không ngờ anh sẽ nói điều này, nhìn kỹ anh một cái, phát hiện anh là đang nói thật, không phải đang thăm dò gì.

Nhưng vào hai năm trước, anh đồng ý bỏ ra năm trăm đồng mua đứt sự ràng buộc của nhà họ Kiều để cô có thể tự mình sống những ngày tháng yên bình, hơn nữa trước khi rời khỏi nhà còn mua lương cho cô, lại dẫn cô đi mua quần áo chăn bông, còn để lại nhiều tiền và phiếu như vậy.

Bắt đầu từ lúc đó, cô đã chấp nhận người đàn ông này rồi.

Bởi vì đàn ông như vậy, ở mạt thế quả thực là còn hiếm thấy hơn cả kho báu quý hiếm.

Bây giờ lại lần nữa chứng minh rằng mắt nhìn người của cô không tệ.

Anh đã thế này rồi, còn đồng ý để cô đi.

Nhưng thật sự là rất ngốc.

Cô đi rồi, anh phải làm thế nào? Tự sinh tự diệt sao?

Đừng nói cô đem cả dị năng đến rồi, có thể trị khỏi cho anh, cho dù không trị khỏi, cô cũng đồng ý ở lại chăm sóc anh, cũng có thể bảo đảm cả đời này anh sẽ sống thật thoải mái.

"Anh muốn đuổi em đi sao?" Trong lòng Kiều Niệm Dao nghĩ như vậy, ngoài miệng nói ra lại là một chuyện khác, vô cùng tuổi thân.

Có thể bị ba mẹ nhà họ Kiều nuôi ra được vẻ ngoài như đầu cơ kiếm lợi thế này, vậy đương nhiên là không cần hoài nghi rồi.

Trông cô quá xinh đẹp, tướng mạo như vậy cho dù trên người mặc vải vóc thô sơ, cũng không che đậy được vẻ đẹp được thiên nhiên điêu khắc đó, lúc trở nên oan ức thì vô cùng hấp dẫn người khác.

Thực ra cô còn muốn rớt hai giọt nước mắt, như vậy sẽ càng thêm đầy đủ sức sát thương.

Nhưng không cần thiết.

Nước mắt không phải được dùng như vậy.

Tống Thanh Phong nhìn vẻ uất ức trên mặt cô, lại nhìn vào đôi mắt của cô, trái tim như cái giếng cổ không chút sóng dữ: "Anh đã thế này rồi, giữ em lại chỉ làm liên lụy em. Em cô thế đi, số tiền kia không cần trả lại."

"Thanh Phong!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp