Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

"Đứa trẻ ngốc này sao cháu lại nói vậy? Nếu con bé đi rồi thì ai chăm sóc cháu? Đúng là bác có thể chăm sóc cháu, nhưng bác đã từng này tuổi rồi, nói không chừng hôm nào đang ngủ thì không dậy được nữa! Chủ lực vẫn phải dựa vào vợ cháu mới được chứ!"

"Còn có lúc đầu cháu đã bỏ ra năm trăm đồng cưới con bé về, cái mạng này của con bé cũng là cháu cứu đó!"

"Bây giờ cũng là lúc con bé cần báo đáp cháu rồi!"

Bên ngoài Kiều Niệm Dao cùng cháu dâu họ Lâm Hiểu Hồng đều nghe rõ lời của hai cô cháu ở trong phòng vào lỗ tai, lời này thật ra cũng là Bác Tống cố ý nói cho Kiều Niệm Dao nghe.

Lâm Hiểu Hồng nhìn về phía Kiều Niệm Dao.

Trên mặt Kiều Niệm Dao vốn không có gợn sóng gì, cô vuốt ve xoa Đại Hoàng, Đại Hoàng được chủ nhân vuốt ve truyền dị năng vào trong cơ thể thì thoải mái nheo mắt lại.

Cô vốn không để tâm lời bác Tống nói với Tống Thanh Phong ở trong phòng.

Không để cô đi mới là tư lợi của người bình thường, đều là người, ai cũng không phải thánh nhân, cháu trai tàn phế, tuổi tác của bà ấy cũng lớn rồi, sao có thể đồng ý để cô đi?

Đổi lại là cô cô cũng không đồng ý, người ta muốn nói ích kỷ thì cứ việc nói, dù sao người vẫn phải ở lại.

Lúc này, con trai lớn của bác Tống - Chu Đại Sơn, cháu trai - Chu Đống cùng Chu Lương.

Con trai thứ hai của Chu Tiểu Sơn, cùng với con trai của cậu ấy Chu Tả Chu Hữu Chu Trung, một đám người mênh mông đều đến rồi.

"Thím họ, chú họ của cháu làm sao rồi?" Chu Lương lên tiếng nói trước.

Bọn họ đều đi theo đại đội đi nộp lương thực nghĩa vụ rồi, ai ngờ lần này vừa trở về liền nghe thấy tin tức Tống Thanh Phong bị tàn tật hai chân, được bộ đội đưa trở về rồi.

"Ở trong phòng, mọi người vào trong thăm đi." Kiều Niệm Dao nói.

Hai anh em Chu Đại Sơn Chu Tiểu Sơn liền dẫn theo con của mình vào nhà.

Bởi vì có người chống là Chu Đống ở đây, Lâm Hiểu Hồng cũng mới đi vào theo.

Đoàn người vào nhà liền nhìn thấy dáng vẻ của Tống Thanh Phong.

"Thanh Phong, làm sao rồi?" Chu Đại Sơn hỏi.

"Anh Đại Sơn, anh Tiểu Sơn, em không sao." Tống Thanh Phong nhìn về phía bọn họ, còn có Chu Đống Chu Lương, Chu Tả Chu Hữu Chu Trung: "Mấy người bọn anh cũng không cần lo lắng đâu."

"Nhìn thấy chú họ vẫn còn khỏe mạnh, bọn cháu đều không còn lo lắng nữa, những cái khác đều là chuyện nhỏ!" Chu Lương nói rằng.

"Đúng, người trở về là quan trọng nhất, những cái khác đều không là vấn đề!" Chu Đống cũng gật đầu.

"Đúng đấy, chú họ chú trở về là tốt rồi."

"Đúng đúng, cái khác đều là chuyện nhỏ."

Chu Tả Chu Hữu Chu Trung cũng đều liên tục gật đầu.

Hai anh em Chu Đại Sơn cùng Chu Tiểu Sơn thì lại không nói gì.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, người em họ từng hăng hái phấn chấn đó, bây giờ trở nên thế này.

Bác Tống bèn nói với cháu trai: "Cháu có nghe thấy không, vẫn còn mấy đứa cháu trai của cháu kìa, bọn họ đều có thể giúp cháu."

"Đúng, chuyện gì cũng có bọn cháu." Hai anh em Đông Lương đều nhanh chóng gật đầu.

Tống Thanh Phong vốn không nói gì nhiều.

Lúc này Lâm Hiểu Hồng lên tiến nói: "Bát mì này là thím họ nấu đúng không? Sắp nở rồi, chú họ chú ăn mì trước đi."

Bác Tống mới chú ý đến bát mì trên giường: "Đây là vợ cháu nấu cho cháu?"

"Vâng."

Bác Tống rất hài lòng: "Vậy sao còn để đó, ăn mì trước đi, sắp nguội rồi."

Tống Thanh Phong không có khẩu vị gì, chỉ là không muốn bác gái anh lo lắng, vẫn cầm bát mì lên ăn.

Lâm Hiểu Hồng đi ra hỏi Kiều Niệm Dao: "Thím họ, khăn mặt lau tay lau miệng là dùng cái nào?"

Kiều Niệm Dao liền vào nhà lấy một cái khăn mặt mới, thấm qua nước rồi mới đem vào cho Tống Thanh Phong.

Ánh mắt mọi người cũng tập trung vào cô.

Chu Đại Sơn mở miệng nói: "Em dâu họ, nhà bọn anh ở trong thôn, Thanh Phong ở đây có chuyện gì sẽ không dồn vào một mình người em, bọn anh đều sẽ giúp đỡ một tay."

"Đúng, thím họ thím yên tâm, có chuyện gì gọi một tiếng là được!" Chu Đống Chu Lương đều nói.

Thấy bọn họ đều tỏ rõ thái độ rồi, Chu Tiểu Sơn cũng nói: "Cả nhà mọi người đều ở đây, chỉ việc yên tâm!"

Ba anh em Tả Hữu Trung cũng đều gật đầu.

Kiều Niệm Dao lắc đầu nói: "Tôi có thể chăm sóc tốt cho Thanh Phong, mọi người không cần lo lắng."

Tống Thanh Phong nhìn cô một cái, đang muốn nói gì đó bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đại đội trưởng Tống của bọn họ.

Ông bí thư chi bộ dẫn theo đại đội trưởng Tống đến rồi.

"Ông bí thư chi bộ, ông Thập Tứ hai người đến rồi." Bác Tống nói.

"Ông bí thư chi bộ, đại đội trưởng." Chu Đại Sơn Chu Tiểu Sơn nhìn thấy bọn họ cũng chào hỏi một tiếng.

Kiều Niệm Dao, Lâm Hiểu Hồng, mấy anh em Đống Lương Tả Hữu cũng chào hỏi ông bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng.

"Bác cả, bác Thập Tứ." Tống Thanh Phong đang dựa vào vách tường gáng gượng tinh thần dậy.

Tiền thân của đại đội Hồng Kỳ là Tống Gia Truân, Tống Gia Truân sở dĩ có tên là Tống Gia Truân là bởi vì người họ Tống chiếm hơn một nửa, bên trong nơi đóng quân cơ bản đều là họ hàng xa, tổ tiên cũng cùng một dòng dõi.

Bên này quan niệm về dòng họ của bọn họ cực kỳ lớn, dựa vào vai vế thì ông bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng Tống đều là anh cả của ba Tống Thanh Phong, ba Tống Thanh Phong là con trai hiếm muộn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp