Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 48


1 tháng

trướctiếp

Tống Thanh Phong cũng xem áo khoác lông cừu, vớ và quần lót vợ mua cho anh... Nhìn là biết toàn kích thước của anh.

Vợ nhớ kích thước của anh.

Ánh mắt của Tống Thanh Phong hoàn toàn không nhìn những món đồ này, chỉ nhìn vợ anh.

"Sao vậy?" Kiều Niệm Dao không rõ nguyên do.

"Vợ, em không mua cho mình sao?"

Không phải Kiều Niệm Dao quên mua cho bản thân: "Quần áo em treo trong tủ còn nhiều mà, mua nữa sẽ không có chỗ để."

Cô không phải một người hà khắc với bản thân, hai năm qua chuyển một vài thứ ra ngoài.

Mùa đông dùng áo bông, đồ lót giữ ấm cũng có, áo bông, quần bông cũng không thiếu.

Giày vớ cũng đều đầy đủ.

Kiều Niệm Dao bóc một viên kẹo sữa đút tới bên môi anh.

Tống Thanh Phong há miệng muốn nói cô tự ăn đi thì bị cô đút kẹo vào.

Chọc chồng xong, Kiều Niệm Dao đi cất đồ vào tủ.

Quần áo mùa thu và đồ lót, phải qua một lần nước, phơi khô rồi mới mặc được, nếu không lúc sản xuất có vụn lông gì đó, sẽ dễ bị ngứa.

Còn áo khoác lông cừu thì không cần, mang luôn là được.

Cô đặt thêm mấy cân đường đỏ, đường trắng, đường phèn, kẹo sữa vào trong tủ.

Cũng bỏ cả thịt xông khói vào trong.

Chuyến đi lần này, ngăn tủ được tiếp đầy.

Kiều Niệm Dao có sở thích tích đồ, rất hài lòng khi thấy ngăn kéo chứa nhiều vật tư như vậy, đóng kỹ tủ, nói với Tống Thanh Phong: "Hôm nay tiêu rất nhiều tiền."

Chỉ mua đồng hồ đeo tay đã tốn nửa năm tiền lương của người ta.

Cái áo khoác lông cừu của Tống Thanh Phong cũng phải tốn ba, bốn tháng lương của người ta, len cũng không hề rẻ.

Mua giày cho ông Mã cũng tốn một chút.

Còn số thịt kia, có tiền cũng khó mua được, mua được cũng phải tốn rất nhiều tiền.

Về việc này, Tống Thanh Phong vẫn là câu kia, những chuyện này cô xem mà làm là được.

Thấy anh không hề phản đối một câu, Kiều Niệm Dao cười nói: "Không sợ em là người phụ nữ phá của sao?"

Trên mặt Tống Thanh Phong cũng lộ ra nụ cười: "Không sợ."

Kiều Niệm Dao đi qua hôn anh hai cái: "Cả sáng không gặp, nhớ anh quá."

Mặt mày Tống Thanh Phong dịu dàng.

Kiều Niệm Dao không dính lấy nữa, lấy hai cuốn sổ tiết kiệm ra cho anh xem: "Dự trữ vàng tốn không ít, nhưng em đã gửi đồng bạc vào, khi bọn em đến nhà bác tư, có lẽ bác tư đã kể chuyện khoản tiền bất chính của em cho bác cả."

Nói cho anh biết.

Tống Thanh Phong gật đầu: "Không phải lo bác cả và bác tư, em thu là được."

Kiều Niệm Dao giấu sổ tiết kiệm đi: "Hôm nay nắng đẹp, ra ngoài phơi nắng nhé?"

Tống Thanh Phong cũng muốn ra ngoài phơi nắng.

Nếu là mùa hè, nắng trưa nhất định sẽ rất gay gắt.

Nhưng mùa này, cho dù giữa trưa, ánh nắng vẫn ấm áp.

Như thường lệ, trải chiếu rơm và thảm lên đất, lấy cả chăn bông ra gấp lại, để anh dựa vào.

Để anh phơi nắng một lát, đi xem Đại Hoàng và dê con trong chuồng, rồi vào bếp xách giỏ ra.

Thịt xông khói để trong tủ ở trong phòng, nhưng vẫn còn một giỏ thịt này.

"Cho anh xem em đã mua bao nhiêu thứ tốt."

Tống Thanh Phong cũng nhìn thấy một giỏ thịt lớn: "Cái này không dễ mua đâu nhỉ?"

"Không dễ, nhưng chỉ cần có tiền là được, là chỗ anh dẫn em đi." Kiều Niệm Dao cười nhìn anh.

Khi đó dẫn cô vào thành phố mua quần áo, đặt chăn bông các thứ, anh đã dẫn cô tới đó.

Đương nhiên không phải để cô đi làm chuyện xấu, chỉ nói cho cô, lúc cần gấp, có thể tới đây hỏi.

Trước khi ra ngoài, người đàn ông này gần như đã dặn hết những chuyện cần dặn.

Người đàn ông như vậy, bảo cô sao có thể không thích?

"Anh ở đây phơi nắng đi, em đi nấu thịt bò kho cho anh." Kiều Niệm Dao cười nói.

Tống Thanh Phong nhìn vợ vào bếp bận rộn.

Thịt bò kho lúc Tống Thanh Phong không ở nhà, cô đã từng nấu rồi, cho nên làm rất thuận tay.

Bắp bò cắt ra một miếng nửa cân, đem trụng nồi nước lạnh, đồng thời chuẩn bị nước tương, rượu gạo, đường phèn, gừng già cùng với tỏi, hoa hồi, quế.

Nước sôi thì vớt hết bọt ra, dùng nước nóng rửa sạch bắp bò đã trụng để sang bên.

Bọt cũng cần rửa sạch, vì có mùi tanh nặng.

Đổi nước, bỏ thịt và tất cả các nguyên liệu đã chuẩn bị vào, hầm với lửa vừa, trong giai đoạn này vẫn còn ít bọt, phải tiếp tục vớt sạch số bọt này, cuối cùng chính là đun với lửa nhỏ trong khoảng hai giờ.

Thời gian hai giờ này, Kiều Niệm Dao bèn nhào bột.

Định buổi tối sẽ ăn mì bò kho.

Vì vẫn còn sớm, Kiều Niệm Dao cũng không vội cõng Tống Thanh Phong về nhà, cùng anh phơi nắng hóng gió bên ngoài, dù sao suốt ngày ở trong phòng, oi bức bao nhiêu?

Cô nhìn ra được, Tống Thanh Phong cũng thích đi ra ngoài.

Cầm len ra, để anh đan, cô thì đi lấy rượu thuốc ra xoa bóp chân cho anh, nói chuyện bác tư Tống đã biết anh bị thương cho anh.

"Có lẽ ngày mai bác tư sẽ về thăm anh."

Tống Thanh Phong gật đầu, anh biết bác tư sẽ về một chuyến.

"Vợ, không cần ấn, em vào nhà nghỉ một lát đi." Tống Thanh Phong cảm thấy vợ anh rất mệt rồi.

Buổi sáng ra ngoài đến giờ chưa được nghỉ lúc nào, bây giờ còn phải ấn chân cho anh.

"Trong nồi vẫn còn thịt bò kho."

Nếu đi làm một ngày, có lẽ buổi trưa sẽ cần nghỉ ngơi, nhưng giờ nông nhàn nên khá rảnh.

Có dị năng trong người, thật sự là tinh lực dư thừa.

Hai vợ chồng vừa trò chuyện vừa phơi nắng trong sân, tay thì bận việc, cảm giác hai giờ nháy mắt trôi qua.

Thịt bò kho trong nồi đã gần xong, mở nắp, dùng lửa lớn đun mười lăm phút cho cạn nước.

Nước gần cạn thì tắt bếp, vớt ra cho vào chậu, để chậu thịt bò kho nguội tự nhiên.

Nếu có dị năng hệ băng, có thể tạo ra ít đá để ướp lạnh, như vậy sẽ dễ cắt hơn.

Có điều, Kiều Niệm Dao là dị năng hệ mộc, nhưng không sao, vì hiện giờ trời khá lạnh, cho nên để nguội tự nhiên cũng được.

Bữa tối, Kiều Niệm Dao và Tống Thanh Phong ăn mì bò kho.

Sợi mì dai kết hợp với thịt bò kho cắt lát, rắc thêm chút dầu ớt, hương vị thật tuyệt vời.

Tống Thanh Phong ăn hết một chén vẫn chưa đã thèm, sức ăn của người đàn ông này cũng thật lớn.

Kiều Niệm Dao rất hài lòng, đàn ông ăn nhiều cơ thể liền cường tráng.

Nên đi múc thêm cho anh một chén.

Cô đã nấu mì nhiều lần, ngày mai chắc bác tư Tống sẽ tới, không chừng sẽ không tới một mình.

Cho nên chuẩn bị cho cả ngày mai, trời lạnh không sợ nhanh hư.

Ăn xong hai chén mì, bụng Tống Thanh Phong liền thực sự no.

"Tay nghề của vợ anh được chứ?" Kiều Niệm Dao cười hỏi.

Dịu dàng trong mắt Tống Thanh Phong không cần phải nói: "Ngon!"

Kiều Niệm Dao cười, dọn dẹp chén đũa, rồi đổ nước nóng lau người cho anh, thay quần lót cho anh.

Lo liệu cho anh xong, anh mới ra sau nhà, tắm bồn tắm gỗ, rất thoải mái.

Giặt quần áo xong mới trở về.

Xem đồng hồ, thấy mới chỉ sáu giờ rưỡi, thời gian còn sớm.

Nên thắp nến lên, học sách giáo khoa cấp ba, tám giờ thì đi ngủ.

Hôm nay cũng xem như bận rộn một ngày, nhất định cần Tống Thanh Phong thả lỏng.

Ôm anh hôn một trận.

Cô nhìn ra được, anh rất thích được cô hôn.

Nhưng biết anh vẫn chưa nghĩ thông, nên Kiều Niệm Dao chỉ hôn mà thôi, không tiến thêm một bước, chỉ ôm lấy eo anh, chôn mặt trên ngực anh: "Thanh Phong, chờ anh dưỡng thêm thời gian, khôi phục một chút, chúng ta có đứa bé nhé?"

Giọng nói tràn đầy ngượng ngùng.

Nhưng đừng nghi ngờ, giả vờ mà thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp