Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 47


1 tháng

trướctiếp

Như vậy là ý gì? Này chứng tỏ muốn treo con trai mình!

Thật sự cho là mọi người không biết sao, thanh niên trí thức Trần này trông yếu ớt, nhưng giỏi giở trò thủ đoạn nhất,

Đã giật dây các thiếu niên trong thôn giúp đỡ cô ta rất nhiều lần.

Trần Tuyết Mai bị ầm ĩ mất mặt vì chuyện này, muốn nhờ Triệu Ngọc Lan nói giúp cô ta vài câu.

Nhìn bọn cô xuống xe, bác Lý còn như cười như không nói: "Con gái nhà lành, vẫn nên quý trọng danh tiếng của mình thì hơn!"

Chờ xe la rời đi, Trần Tuyết Mai liền mắng: "Ai âm dương quái khí, đúng là rừng thiêng nước độc sinh điêu dân!"

"Người ta nói không sai, chúng ta phải quý trọng danh tiếng của bản thân." Triệu Ngọc Lan liếc cô ta một cái.

Trần Tuyết Mai: "Cô nói vậy là có ý gì, đâu phải tôi muốn nhận đồ của bọn họ, bọn họ nhất quyết cho, tôi có thể làm gì?"

Triệu Ngọc Lan đi về phía khu thanh niên trí thức, im lặng không đáp.

Khu thanh niên trí thức chỉ có vài nữ thanh niên trí thức, cô ấy lại chung phòng với Trần Tuyết Mai, ai mà không hiểu người kia?

Cô ta không ám chỉ người ta, người ta có thể tha thiết mong chờ mang đồ qua nịnh hót cô ta sao? Tại sao người ta bỏ công làm việc cho cô ta, cho cô ta đồ?

Không biết mình ở đâu sao?

Chẳng qua ở chung khu thanh niên trí thức mà thôi, không cần nói quá nhiều, quản tốt bản thân là được!

Trần Tuyết Mai phiền muốn chết, một bụng bực tức: "Nơi quỷ quái chim không thèm ỉa này, rốt cuộc chúng ta phải chờ đến khi nào mới về được, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"

Làm cật lực một năm cũng không được chia bao nhiêu lương thực, luôn phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.

Nếu không phải vậy, cô ta còn phải nhận đồ của người ta sao!

Bao giờ mới có thể trở về?

Đáp án này, Triệu Ngọc Lan cũng muốn biết, nhưng trước mắt sẽ còn xa xa không hẹn lắm.

Lúc này Kiều Niệm Dao đã về đến nhà, cô là người cuối cùng xuống xe.

Vì khá nhiều đồ, ông Hà còn chạy xe đưa tới cửa.

"Ông Hồ, ông đi từ từ thôi."

"Được."

Ông Hồ phất tay một cái, giục la chạy đi.

Ngày hôm nay đối với Kiều Niệm Dao mà nói, thời gian trôi qua thật mau, đi đi về về, hơn nữa ngày đã trôi qua.

Nhưng đối với Tống Thanh Phong chờ ở nhà, lại có chút dài đằng đẵng.

Chờ lại chờ, cuối cùng nghe thấy tiếng mở cửa, cùng với tiếng sủa mừng rỡ của Đại Hoàng.

"Thanh Phong, em về rồi."

Kiều Niệm Dao đặt giỏ thịt lên bếp trong phòng bếp, rồi xách bọc đồ vào nhà.

Tống Thanh Phong ngồi dựa vào tường, quan sát cô một lượt, sau khi không phát hiện có gì không ổn mới nói: "Trên đường không gặp chuyện gì chứ?"

"Yên tâm, bọn em đông người như vậy mà, hơn nữa đường cũng đông người qua lại." Kiều Niệm Dao buông bọc đồ xuống: "Đói không? Anh chờ một lát, em đi nấu cho anh tô mì."

Vừa nói vừa bước vào bếp, bận rộn.

Thời gian đun nước, Kiều Niệm Dao liền lấy bình nước nóng pha một chậu nước ấm rửa mặt.

Đương nhiên cũng không quên vào nhà lau tay cho anh, nhân tiện cầm bình nước đi tưới rau.

Rửa tay xong, quay lại bếp nấu mì ăn.

Trừ mì, còn có cả rau, đập thêm hai quả trứng, cắt thêm mấy lạng thịt bò.

Thái mỏng một chút, vào nồi liền chín.

Vậy nên, một chén mì thịt bò thơm ngát không phải lập tức ra lò?

Còn làm ít nước tương mè để chấm thịt bò.

Kiều Niệm Dao bưng hết vào: "Hôm nay có ai tới không?"

"Đều bận rồi."

Kiều Niệm Dao gật đầu, thời gian này mọi người đều rất bận rộn.

Lấy củi, xay lương thực, tích dưa chua, đó đều là việc cần làm.

Phải tranh thủ làm, nếu không sau này trời mưa, nhiệt độ giảm, liền không dễ làm nữa.

"Em mua rất nhiều đồ cho ăn, chờ ăn xong, em đưa cho anh xem." Kiều Niệm Dao cười nhìn anh.

"Ừ."

"Mau ăn đi."

Tống Thanh Phong không đói lắm, cô đã để lại cho anh nhiều đồ ăn như vậy, nhưng nhìn mì thịt bò cũng thấy thèm ăn.

Mì có mùi thơm lúa mì đậm, thịt bò chấm nước tương mè, ăn càng ngon!

Thấy anh vui vẻ ăn, Kiều Niệm Dao cũng mang hai phần ý cười: "Em mua không ít thịt về, một miếng thịt heo và một miếng bắp bò lớn, thêm một miếng thịt bò nữa, may mắn gặp cả thịt xông khói, em cũng mua về, mua một giỏ lớn, số thịt này chúng ta giữ lại từ từ ăn.

Tống Thanh Phong đương nhiên không có ý kiến, vợ anh quản gia, dùng tiền thế nào là do vợ quyết định.

Một chén mì lớn xuống bụng, cả người đều thoải mái.

Kiều Niệm Dao dọn dẹp chén đũa và hạt táo anh ăn trong giỏ: "Sao chỉ ăn một quả vậy, ăn không ngon sao?"

Chỉ ăn một quả táo, kẹo và táo đỏ anh đều không động đến.

"Ăn ngon, anh ăn một quả là đủ rồi."

Kiều Niệm Dao biết, anh phần lại cho cô.

Lập tức mỉm cười, mặc dù trong không gian có rất nhiều trái cây, nho xoài vải nhãn sầu riêng cherry các thứ, nhưng chỉ có táo là lấy ra được, vì trong nước hiện giờ chỉ có táo, táo giống hồng ngọc mới, khá tương tự với giống hồng ngọc cũ.

Về phần các trái cây khác không lấy ra được, cô lặng lẽ ăn.

Nhưng điều đó không ngăn cô ăn trái táo này.

Vợ chồng phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, có hai trái táo, anh biết để lại cho cô một quả, tư tưởng này đáng được khẳng định, khen ngợi, cũng không thể uổng phí tâm ý của anh.

"Rất ngon, lần trước mua về, trong tủ còn dư mấy quả."

Tống Thanh Phong: "Em ăn là được, không cần để lại cho anh."

"Cùng ăn." Kiều Niệm Dao cười nhìn anh.

Vẻ mặt Tống Thanh Phong không khỏi dịu dàng lại.

Ăn táo xong, Kiều Niệm Dao dọn dẹp nồi và bếp trong phòng bếp.

Làm xong hết thảy, liền nhìn về phía cái bọc lớn: "Xem em mang gì về cho anh này."

Món đầu tiên lấy ra chính là đồng hồ đeo tay thương hiệu Thượng Hải.

"Lúc em đi dạo trong cửa hàng tổng hợp, đi ngang qua quầy, nhìn thấy cái đồng hồ này, cảm thấy rất thích hợp với anh, cho nên đến chợ đen đổi phiếu mua."

Kiều Niệm Dao cầm tay anh, đeo đồng hồ lên cho anh.

Cánh tay cơ bắp đeo một cái đồng hồ đeo tay như vậy, trông rất nho nhã.

"Anh ở nhà, hoàn toàn không dùng tới cái này." Tống Thanh Phong nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, anh từng xem qua, một chiếc phải một trăm hai mươi đồng.

Còn chưa tính phải đổi phiếu.

Đương nhiên, ý anh không phải là nói không nên mua, mà là cô nên mua cho bản thân.

"Ở nhà cũng dùng được, còn nữa, chiếc đồng hồ này là món quà đầu tiên em tặng anh, là tín vật đính ước." Kiều Niệm Dao nhìn anh.

Bốn chữ tín vật đính ước thốt ra, dịu dàng lan tràn trong tim Tống Thanh Phong, không nhịn được sờ đồng hồ đeo tay: "Anh chưa tặng em."

"Ngôi nhà này chính là anh tặng em." Kiều Niệm Dao cười nhìn anh.

Tống Thanh Phong được đút một miệng mật, ngọt từ trong ra ngoài!

Kiều Niệm Dao tiếp tục lấy đồ ra:

"Em thấy quần lót của anh rách rồi, sao không thay? Em mua cho anh bốn cái mới. Vớ cũng vậy, một chân có năm ngón, bốn ngón chân đều lộ ra ngoài, anh tiết kiệm quá rồi đó. Đây là đồ mùa thu, mặc bên trong, rất ấm. Còn có sợi len này, em sẽ đan áo len cho anh mặc, mùa đông chỗ chúng ta lạnh, mặc áo len rất ấm áp. Áo khoác của anh mặc dù khá tốt, nhưng đã mặc biết bao năm rồi, em thấy cũ nát lắm rồi, cái áo khoác lông cừu này cũng rất hợp với anh, kiểu mới năm nay, anh mặc vào nhất định rất vừa vặn."

"..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp