Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 46


1 tháng

trướctiếp

Sau khi kiểm tra tiền và phiếu xong thì đưa đồng hồ cho cô.

Kiều Niệm Dao cũng rất hài lòng với chiếc đồng hồ trên tay.

Chiếc đồng hồ này rất thích hợp với Tống Thanh Phong.

Thật ra, trong không gian cũng có.

Nhưng những chiếc đồng hồ đó thực sự không có thời đại này, hoặc là dát vàng, kim cương, hoặc là vô cùng phong cách.

Dù có đồng hồ nhập khẩu tương tự, nhưng không phải đồ một huyện nhỏ có thể mua được, mang trên tay quá nổi bật.

Nên vẫn mua một chiếc đồng hồ đeo tay ở đây.

Dù sao cô cũng không thiếu tiền, không cần mạo hiểm.

Mua chiếc đồng hồ này, không uổng hôm nay Kiều Niệm Dao vào thành phố một chuyến.

Còn chiếc giỏ cô đang xách, đang được đậy nắp.

Không ai biết cứ mỗi bước cô đi lại có thêm một vài thứ, có hai miếng bắp bò lớn, nặng năm, sáu cân.

Ngoài ra còn có một miếng thịt ba chỉ lớn, cũng nặng khoảng bốn, năm cân.

Nghĩ nghĩ lại lấy một miếng thịt bò hai, ba cân ra.

Bắp bò cô định về làm thịt bò kho, còn miếng thịt bò nhỏ này, làm rau trộn thịt bò cũng không tệ.

Đừng thấy mười cân thịt ở đó, trông như nhiều lắm, thật ra lại không đủ ăn.

Cho nên, Kiều Niệm Dao lại lấy thêm rất nhiều thịt xông khói ở trong không gian ra, những năm này thịt xông khói rất hiếm.

Dù sao thịt tươi còn không đủ ăn, lấy đâu ra thịt xông khói?

Chẳng qua ít thì ít, nhưng quả thật có thịt xông khói.

Cho nên cô chuyển năm miếng ra, mỗi miếng khoảng một, hai cân.

Hai cân thịt tươi có thể làm ra khoảng một cân thịt xông khói, cho nên mười cân thịt xông khói tương đương với khoảng hai mươi cân thịt tươi.

Tính cả thịt bò, bắp bò và thịt ba chỉ, số lượng này được rồi, đủ cho cô và Tống Thanh Phong ăn một thời gian.

Kiều Niệm Dao xách giỏ qua tập trung.

Lần này tới, người đã đến đủ bảy, tám phần.

Bác cả Tống cũng đã dẫn Chu Đống đến đợi ở đây từ trước.

Không có gì muốn mua, chỉ cầm vải thanh lý ở chỗ bác tư Tống về.

Bị hư hỏng nhẹ, vải như vậy sẽ được xem như vải thanh lý, nhưng không nhìn chung không sao cả, giá cũng rất rẻ.

Không có mối quan hệ nhất định, sẽ không lấy được vải thanh lý như vậy.

Bác tư Tống biết bác cả Tống sắp vào thành phố, cho nên đã chuẩn bị từ sớm, đúng lúc Đại Đậu cần đổi bộ đồ mới, bèn lấy về dùng.

Đương nhiên, là đưa tiền, không lấy miễn phí.

Nghe ông Hồ nói là biết bọc lớn này là của cháu dâu, lại nhìn thấy cháu dâu xách một giỏ đồ nặng trĩu tới.

Nhưng bác cả Tống không nói gì cả.

Cháu dâu có rất nhiều tiền.

Hơn nữa, bà ấy đã từng này tuổi, quản cũng không quản được mấy năm, cần bà ấy giúp, bà ấy sẽ qua giúp một tay, không cần bà ấy, đôi vợ chồng tự lo cuộc sống, bà còn thành đáng ghét.

Thấy người đã đến đủ, ông Hà liền giục xe la trở về.

Bác Lý muốn được bầu gia đình năm tốt lại nhìn về phía bọc đồ và giỏ xách của Kiều Niệm Dao, hỏi: "Vợ Thanh Phong, cháu mua gì thế? Mua nhiều đồ như vậy."

"Không có gì, đều là mấy thứ không đáng tiền." Kiều Niệm Dao đáp lại.

Cô trước giờ ít lui tới với người trong thôn, chỉ có thanh niên tri thức Triệu, Mã Quế Liên và chị dâu Ngô trên xe là quan hệ tốt một chút.

Còn lại thì giữ lễ phép là được.

Lúc này, chị dâu Ngô nhìn về phía tấm vải Lý Tô Tô "vô tình" lấy ra khoe, tò mò nói: "Tấm vải này nhìn tốt thật, là vải gì vậy? Tôi chưa thấy bao giờ."

Nói xong, định giơ tay chạm vào.

Lại bị Lý Tô Tô tránh đi, bất mãn nói: "Chị dâu làm gì vậy, tay chị thô ráp như thế, làm sờn hỏng vải của tôi thì sao, đền tôi sao?"

Mặc dù muốn khoe, nhưng cũng không muốn bị chạm vào!

"Đây là vải, không phải giấy dán, sờ cái liền hỏng." Chị dâu Ngô bực bội rút tay về.

"Tay chị bẩn như thế!" Lý Tô Tô tức giận nói.

Chị dâu Ngô nhìn lại tay mình, tay cô ấy không bẩn một chút nào, hôm qua vừa cắt móng tay, hôm nay tới để kiểm tra sức khỏe.

Rời khỏi bệnh viện, cô ấy còn rửa tay nữa.

"Vải trong tay con bé là vải sợi tổng hợp, hai đồng hai một thước!" Bác cả Tống tiếp lời.

"Hai đồng hai? Đắt quá vậy?" Chu Đống giật mình.

Nếu cậu ấy làm một bộ đồ mà nói, quần với áo ngoài, cần mười một thước vải.

Vải thô một thước tám hào ba xu, một bộ đồ cần gần chín đồng!

Có nơi hai vợ chồng chỉ có một chiếc quần, ai ra ngoài thì mặc?

Chính vì quá nghèo, quần áo cũng mua không nổi.

Vải thô đã không rẻ, vải sợi tổng hợp này giá còn gấp ba lần vải thô, không phải thứ dân quê mặc nổi!

"Đây là vải sợi tổng hợp!" Lý Tô Tô khẳng định, cô ta rất hài lòng với phản ứng của mọi người, cất vải đi, tránh để bụi làm dơ, càng không muốn để bàn tay sần sùi kia của chị dâu Ngô làm hỏng!

"Chúng tôi không mặc nổi, nhưng nhà họ Lý là gia đình gì, được chia nhiều lương thực như vậy chưa nói, còn được chia nhiều tiền như vậy, đương nhiên mặc nổi vải sợi tổng hợp người thành phố mặc rồi!" Chị dâu Ngô bĩu môi nói.

Xem thường ai chứ, một tấm vải mà thôi, mặc vào có thể thành tiên hay sao mà đắc ý như vậy.

Trong lòng bác Lý đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Chúng ta không mặc nổi, vải như này là đồ hiếm, nhưng tôi chỉ có một đứa con gái là Tô Tô, đương nhiên muốn dành cho con bé thứ tốt nhất, lần này kết hôn, muốn may bộ đồ mới cho con bé!"

Vải sợi tổng hợp này tốn rất nhiều tiền, nhưng lần này là vì con gái bà ta sắp kết hôn!

Lý Tô Tô vén tóc ra sau tai, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người: "Mặc dù phiếu vải là nhà tôi trả, nhưng tiền là Tử Huân cho, là anh ấy bảo tôi vào thành phố mua."

Nghe Lý Tô Tô nói, thanh niên tri thức Triệu nãy giờ im lặng vẫn không có biểu tình gì, nhưng thanh niên trí thức Trần trong mắt xẹt qua tia trào phùng và khinh bỉ.

Mạnh Tử Huân có ý đồ gì cô ta biết rất rõ, bởi vì lúc đầu cô ta cũng có ý đồ đó với Mạnh Tử Huân, cũng muốn tìm một phiếu cơm dài hạn.

Người nhà quê đều rất dễ dụ.

Một tấm vải sợi tổng hợp mà thôi, xem kiêu ngạo thế nào kìa? Xem cô ta đắc ý kìa!

Người nhà quê đúng là người nhà quê, cả đời chưa từng thấy thứ gì tốt.

Nghĩ như vậy, lại thấy bác Lý hỏi cô ta: "Thanh niên trí thức Trần, trứng gà từ nhà lão tứ nhà tôi, có phải đưa qua cho cháu không?"

Lời vừa nói ra, ánh mắt của người trên xe đều đổ dồn về phía Trần Tuyết Mai.

"Bác Lý, bác nói gì thế, cháu chưa từng nhận trứng gà của lão tứ nhà bác!" Trần Tuyết Mai vội vàng nói.

"Tôi nhìn thấy rồi, còn nói không nhận!" Lý Tô Tô hừ một tiếng.

Trần Tuyết Mai cắn chết không nhận: "Vậy nhất định là cô nhìn lầm rồi, không tin về hỏi anh cô đi, xem tôi có nhận trứng gà của anh ta không!"

"Hỏi gì mà hỏi, hồn anh ấy đã bị cô câu mất rồi, cô bảo anh ấy cái gì anh ấy chẳng nghe?"

"Đừng có mà vấy bẩn trong sạch của tôi, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó!"

Sắc mặt bác Lý lập tức trầm xuống: "Tốt nhất là hiểu lầm!"

Vốn hỏi câu này, chỉ muốn thăm dò thái độ của Trần Tuyết Mai, nếu có thể, gả con gái mình cho thanh niên trí thức, lão tứ lại cưới một nữ thanh niên trí thức, đó là chuyện rất thể diện.

Không mong Trần Tuyết Mai vội chối như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp