Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 45


1 tháng

trướctiếp

"Lúc Thanh Phong mới trở về, trong mắt không có chút tia sáng, người cũng đờ đẫn! Nhưng trải qua mấy ngày, được Dao Dao dỗ cười, người cũng không sa sút tinh thần nữa, còn mở sách ra đọc!"

Bác tư Tống an tâm hơn nhiều: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

"Em không phải lo cho Thanh Phong, ở nhà có hai anh em Chu Đống, Chu Lương, có chuyện gì kêu một tiếng là được. Nếu em rảnh, về thăm một chút là được, không cần mang gì theo, chị bảo Đại Sơn đưa lương thực qua, thằng bé đều không nhận, cả chị ba em nữa, cũng dẫn Gia Minh mang năm mươi cân lương thực qua, cũng không nhận, bảo mang về hết."

Sau khi bác cả Tống biết cháu trai, cháu dâu có nhiều tài sản như vậy, trong lòng bình tâm hơn rồi.

Thật sự không lo, cho dù tiêu xài xa xỉ một chút, sau này có con vẫn có thể nuôi lớn cháu trai nên người.

Khi đó cháu trai, cháu dâu sẽ có con để dựa vào!

Hàn huyên tới chuyện này, bác cả Tống đương nhiên không quên kể chuyện bác hai Tống dẫn Trần Hữu Minh, tội phạm lao động cải tạo đó, về nhà họ Tống ăn tuyệt hộ nhà cháu trai!

Bác tư Tống trừng lớn mắt, tức giận mắng: "Tiện nhân này, chị ta dám làm vậy sao?!"

"Không phải vậy, bị Dao Dao cầm gậy đánh đuổi, ngay trước mặt người trong thôn, mắng cô ta cẩu huyết đầy đầu!" Bác cả Tống cười lạnh.

Nghĩ đến sự dũng mãnh của cháu dâu, bác cả Tống cực kỳ hài lòng.

Bà ấy không cảm thấy có gì không tốt, cháu trai giờ thế này, cháu dâu liền phải đứng thẳng lên, bằng không sẽ bị ăn đến xương cũng không còn!

Bác tư Tống cũng rất hài lòng khi nghe: "Đối phó tiện nhân đó phải làm như thế!"

Bà ấy và bác hai Tống đã đối đầu nhau từ nhỏ.

Bình thường là bà ấy và bác ba Tống đánh bác hai Tống, ai bảo bác hai Tống không chỉ lười, còn sai bọn họ làm việc? Một chút dáng vẻ của người chị cũng không có.

Ăn muốn giành với bọn họ, làm việc lại muốn đẩy cho bọn họ!

Không có cửa đâu.

Bọn họ là cặp sinh đôi, liên hợp với nhau.

Nhưng bọn họ lại chịu phục chị cả, chị cả rất săn sóc bọn họ.

Bác cả Tống và bác tư Tống, hai chị em già trò chuyện với nhau.

Bên này, Kiều Niệm Dao đã tới cửa hàng bách hóa dạo.

Giờ là cuối thu, rất nhanh sẽ vào đông.

Cô thấy hành lý Tống Thanh Phong mang về rất ít quần áo, chỉ có hai bộ đồ hè, hai bộ dày tay, quần đều là đồ xuân hè, rất mỏng.

Món dày duy nhất là chiếc áo khoác bông trên người.

Không biết trước đây làm sao anh qua được mùa đông.

Phải biết, mùa đông ở đây rất lạnh, lúc lạnh nhất, tuyết bên ngoài có thể ngập đến đầu gối, hôm sau thức dậy không muốn rời giường, lạnh đến làm người phát run.

Có điều trước đây thì thôi đi, giờ đã theo cô, cô sẽ không để anh mặc mấy đồ đó nữa.

Đi dạo một vòng cửa hàng tổng hợp.

Thấy vài áo len, nhưng giá rất đắt, hơn nữa phải có phiếu mới mua được.

Tiền hay phiếu Kiều Niệm Dao đều có.

Nhưng giá của áo len đan sẵn đắt quá đáng là một, hai là không vừa với Tống Thanh Phong, anh cao một mét tám tư, những năm đó thiếu ăn thiếu uống, không biết sao anh lại cao vậy được.

Cho nên không mua đồ làm sẵn.

Mua len về tự đan áo len, mua liền một lúc mười cân len, đương nhiên không phải của Tống Thanh Phong hết, bên trong cũng có phần của ông già.

Cô định đan đồ đông cho cả ông già.

Cô biết đan áo len, học được từ Mã Quế Liên.

Năm ngoái, Mã Quế Liên đã bỏ ra một khoản lớn để đan cho con trai cô ấy một chiếc áo len lớn, cô thấy cũng mua len về, học đan cho mình một chiếc, đúng là rất ấm.

Trừ len, cô còn mua cho Tống Thanh Phong một chiếc áo khoác lông cừu ngắn, sờ vào rất ấm.

Mặc dù Tống Thanh Phong có áo khoác rồi, nhưng trông rất cũ, không biết đã mặc bao nhiêu năm.

Tống Thanh Phong mặc áo khoác lông cừu này nhất định sẽ rất đẹp.

Thêm cả đồ lót giữ nhiệt, nhưng chúng được lấy ra từ không gian, vì kiểu dáng tương tự với đồ ở đây, có thể lấy ra dùng.

Cũng mua thấy mấy cái quần lót, cô thấy anh mặc rách, sau mông mài ra mấy lỗ thủng rồi.

Mệt anh vẫn còn mặc được.

Vớ cũng cần, vì vớ của anh cũng rách rồi, nhưng trong không gian có vớ, không có nhãn hiệu, không khác niên đại này là mấy, có thể mang.

Thật ra, quần áo, giày dép đàn ông trong không gian có hết, cô lật qua, kiểu dáng tương tự với thời đại này, không quá nổi bật, có thể lấy ra dùng.

Sự tồn tại của không gian vốn dùng để cải thiện cuộc sống, không nổi bật sao không dùng?

Nhưng phải tới cửa hàng tổng hợp xem xét, nếu kiểu dáng quá tân tiến, hoặc in thương hiệu gì đó, thì tuyệt đối không lấy ra dùng.

Lấy được, đều là đồ có thể dùng.

Vốn không định mua thêm, kết quả vừa tới cửa hàng tổng hợp, thấy cái này anh thiếu, thấy cái kia anh chưa có, mua thêm cái này, mua thêm cái kia, đồ trong tay liền nhiều.

Tốn không ít tiền, nhưng không sao cả.

Kiều Niệm Dao dùng một mảnh vải gói hết đống đồ này lại, rồi sách qua chỗ xe la của ông Hồ.

Ông Hồ đang gật gù rít thuốc.

"Ông Hồ, đồ của cháu để ở đây trước, ông trông giúp cháu nhé."

"Yên tâm." Ông Hồ gật đầu.

Kiều Niệm Dao liền qua chợ đen đi dạo một chút.

Lúc đầu tới, Kiều Niệm Dao không nhìn nhiều, dù sao bác cả Tống đang chờ bên ngoài, nhưng giờ tới, Kiều Niệm Dao có thể đi dạo thoải mái.

Lần này vẫn khăn gói kỹ bản thân.

Có một chàng trai trông khá lanh lợi đi tới hỏi: "Chị gái, chị muốn mua gì thế?"

"Cậu có cái gì?" Kiều Niệm Dao chỉ lộ mắt ra ngoài.

"Gì em cũng có, chỉ xem chị gái cần gì thôi."

"Cậu phải nói cho tôi, tôi mới xem mua được gì." Kiều Niệm Dao ung dung nói.

Chàng trai quan sát cô một chút, mới nhỏ giọng nói: "Có muốn cần rượu, thuốc lá không?"

"Không cần những thứ đó." Kiều Niệm Dao lắc đầu.

"Vậy có cần gạo, lương, thịt, trứng không? Đường đỏ, đường trắng, đường phèn gì đó?" Chàng trai nhỏ giọng nói.

Kiều Niệm Dao đều không cần, có cả rồi.

"Cậu có phiếu không?" Kiều Niệm Dao nhớ đến vừa rồi nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay ở cửa hàng bên kia, cô rất thích, muốn mua cho Tống Thanh Phong.

Trước đây Tống Thanh Phong có một cái, là thủ trưởng cũ đổi cái mới, đưa cái cũ cho anh.

Nhưng sau đó đã mất khi làm nhiệm vụ.

Người đã thành như vậy, còn để ý đồng hồ với chả đeo tay cái gì.

"Chị muốn phiếu gì?" Chàng trai vội vàng nói.

"Cậu có phiếu gì?" Kiều Niệm Dao hỏi ngược lại.

Chàng trai bất lực, nhưng cũng chỉ có thể nói: "Có phiếu xe đạp, có cả phiếu đồng hồ đeo tay, còn có các loại phiếu kỹ nghệ, cho dù là phiếu tivi, nếu chị muốn tôi cũng có thể lấy được giúp chị, nhưng phải giao tiền cọc!"

Kiều Niệm Dao không cần những cái khác, chỉ cần phiếu đồng hồ đeo tay.

Phiếu đồng hồ đeo tay không hề rẻ, nhưng Kiều Niệm Dao vẫn trả giá một phen, chắc chắn sẽ không người ta nói giá bao nhiêu thì mua giá bấy nhiêu.

Sau một hồi mặc cả, giá tiền hợp lý nên mua lại.

Mua được thứ mình muốn mua, bèn xách giỏ đến cửa hàng tổng hợp mua đồng hồ đeo tay thương hiệu Thượng Hải!

Đồng hồ đeo tay dù sao cũng là một thứ đồ lớn, đồng hồ cô nhìn trúng vẫn còn nằm đó, chưa bị mua mất.

Kiều Niệm Dao đưa tiền và phiếu qua: "Chị kiểm tra lại đi."

"Em thật tinh mắt, quầy bên chị chỉ còn lại một chiếc đồng hồ đeo tay thương hiệu Thượng Hải này quầy bên chị chỉ còn lại một chiếc thôi, bán rất chạy." Chị gái bán hàng cười nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp