Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 44


1 tháng

trướctiếp

Bác tư Tống cười rót cho mỗi người một ly nước, chờ bọn họ uống xong lại rót cho mỗi người một ly nước đường, rồi mới ngồi xuống.

Đầu tiên trò chuyện với bác cả Tống chuyện trong nhà, và cả bên nhà bác ba Tống.

Bác tư Tống và bác ba Tống là cặp song sinh, ngoại hình hai chị em rất giống nhau.

Năm đó khi mẹ bọn họ mang thai, bụng rất lớn, nghe người có kinh nghiệm nói không chừng là sinh đôi nên rất vui.

Nghĩ đến sinh đôi mà nói, thế nào cũng phải ra được đứa con trai trấn trạch đúng không?

Cuối cùng lại sinh ra cặp chị em gái.

Một hơi sinh bốn con gái, đừng nói niên đại đó, cho dù là hiện giờ, hàng xóm cũng sẽ cười nhạo rằng thế này là tuyệt hậu rồi.

Nhất là sau khi mẹ bọn họ sinh ra hai chị em gái, mười năm sau vẫn không đậu thai, đều cho rằng đời là thế này.

Thậm chí đã định giữ bác tư Tống, đứa con út trong nhà lại, tuyển con rể đến cửa.

Chỉ là không ngờ qua nhiều năm, mẹ già rốt cuộc lại có bầu, còn sinh ra một đứa con trai.

Tâm trạng đó không cần phải nói.

Dù nói ra khó nghe, nhưng sau khi có con trai, thật sự như là nở mày nở mặt vậy.

Điều này cũng dẫn đến đứa con trai bị chiều đến hư, mới dẫn đến bi kịch phía sau.

Kiều Niệm Dao nhìn bác tư Tống, thật sự có cảm giác như gặp bác ba Tống vậy, nhưng chung quy vẫn là ở trong thành phố, bác tư Tống trông thanh mảnh hơn bác ba Tống một chút, bác ba Tống không phải thường xuyên lao động khỏe mạnh như vậy, lại trắng hơn một chút, càng trẻ trung hơn một chút.

Ở thành phố với ở quê, chung quy vẫn có sự khác biệt!

Hỏi thăm bác cả Tống, bác ba Tống biết các nhà đều tốt liền an tâm, về phần bác hai Tống, thì không hỏi.

Bác tư Tống cũng phiền bà ta.

Trò chuyện xong, lúc này bác cả Tống mới nhắc đến chuyện Tống Thanh Phong bị thương.

"Cái gì?" Bác tư Tống sửng sốt, nhìn chị cả mình: "Chị cả, chị không nói đùa chứ?"

Mặc dù Chu Đống tới trước, nhưng không hề nói chuyện này.

"Chị có thể đùa chuyện này với em sao." Bác cả Tống cũng muốn chuyện này là đùa, nhưng nửa đời sau của cháu trai, thật sự chỉ có thể sinh hoạt trên giường đất.

Bác tư Tống vội vàng nhìn về phía Kiều Niệm Dao.

"Bác tư, em đừng lo quá, mặc dù bị thương, nhưng đồng đội của thằng bé đều nói, nếu chăm thật tốt, không phải không có hy vọng tốt lên."

"Vậy sao chị cả lại nói..." Bác tư Tống nhìn về phía chị cả mình.

Bác cả Tống im lặng, nhưng vẻ mặt kia làm bác tư Tống không nói nên lời, tim cũng lạnh hơn nửa!

"Bác cả, bác tư, hai người trò chuyện trước đi, cháu phải đi xem có gì để mua không, nếu có thì mua ít mang về bồi bổ cơ thể cho Thanh Phong." Kiều Niệm Dao nói.

"Bảo Chu Tống đi cùng cháu nhé?" Bác cả Tống lập tức nói.

Chu Đống định đi theo.

"Không cần đâu, cháu lớn vậy rồi, không sợ lạc đường." Kiều Niệm Dao xua tay.

"Được rồi, vậy cháu đi mua trước đi, đến giờ thì qua chỗ ông Hồ tập trung là được, nhưng phải cẩn thận một chút." Bác cả Tống vẫn không yên tâm lắm.

"Cháu biết rồi." Kiều Niệm Dao lấy hai miếng đường đỏ trong giỏ ra đặt lên.

"Em xem, đây là Dao Dao đặc biệt mua đấy." Bác cả Tống nói.

Nhưng bây giờ điểm chú ý của bác tư Tống đã không còn đặt ở đây nữa.

Chờ Kiều Niệm Dao rời đi, bác tư Tống liền vội vàng nói: "Chị cả, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thanh Phong sao rồi?"

Không hỏi tận tường trước mặt cháu dâu, sợ cháu dâu không chịu nổi.

Bác tư Tống rất thường đứa cháu trai duy nhất này, nếu không lúc đầu vừa nghe tin có cơ hội đi lính, đã không vội vàng chạy về đưa cháu trai đi đăng ký.

Đã chạy quan hệ không ít.

Cũng may cuối cùng cũng không uổng phí tâm tư, thành công cho cháu trai nhập ngũ!

Nhưng lại vạn vạn không ngờ nghe được tin tức như vậy.

Bác cả Tống thở dài: "Từ nay về sau, Thanh Phong sẽ phải sinh hoạt trên giường."

Một câu nói, làm bác tư Tống lạnh người!

Bác cả Tống kể lại tường tận tình hình của cháu trai cho bác tư Tống, hai chân bị đạn bắn xuyên qua, không còn chút tri giác...

Bác tư Tống nghe mà sắc mặt trắng bệch, hốc mắt không nhịn được đỏ lên: "Tại em, đều tại em, nếu em không bảo thằng bé đi lính..."

"Nói chuyện này làm gì." Bác cả Tống nói: "Liên quan gì tới em, đó đều là chuyện ngoài ý muốn!"

Em gái đưa cháu trai đi làm lính, đó vốn ý tốt, cơ hội rất khó có được, nào ngờ cháu trai lại biến thành tàn tật, cả đời phải sinh hoạt trên giường."

Nhưng đó không phải chuyện bọn họ muốn thấy.

Bác tư Tống đau lòng, rồi lại vội vàng hỏi: "Dao Dao thì sao? Dao Dao nghĩ sao?"

Người khác không biết, nhưng bà ấy biết trong tay cháu dâu có rất nhiều tiền, cháu trai biến thành như vậy, còn giữ được cô vợ xinh đẹp như vậy sao?

Bác cả Tống biết bà ấy đang lo lắng cái gì: "Cái này em yên tâm, Dao Dao là cô bé tốt, ngược lại là Thanh Phong, lúc vừa được đưa về, liền muốn Dao Dao rời đi, không muốn trễ nãi con bé..."

Lại thuật lại những lời đó cho bác ba Tống.

Chu Đống ở bên cạnh gật đầu: "Bà tư yên tâm, thím không chỗ nào để chê cả. Bọn cháu muốn qua phụ giúp, nhưng thím hoàn toàn không cần bọn cháu giúp, chuyện gì cũng tự thân tự lực làm, chú được thím chăm sóc sạch sẽ, mấy nay tới, thấy chú không còn sa sút tinh thần nữa rồi."

Bác cả Tống gật đầu.

Trạng thái của cháu bà đều nhìn trong mắt.

Có mắt nhìn là biết thằng bé được vợ chăm sóc rất tốt.

Còn ngày ngày làm món ngon cho thằng bé ăn.

Trước kia lúc chưa về, cháu dâu ngay cả trứng gà cũng không nỡ ăn, chớ đừng nói đi công xã cắt thịt.

Bác tư Tống nghe vậy cũng rất bất ngờ, vì có Chu Đống với con dâu trưởng ở đây, bà ấy liền kéo bác cả Tống vào trong nhà nói chuyện.

"Chị cả, Dao Dao thật sự bằng lòng ở lại sao? Thật sự không muốn rời đi à?" Bác tư Tống nhỏ giọng hỏi.

"Thật." Bác cả Tống khó hiểu nhìn bà ấy.

"Năm ngoái Dao Dao mang một cặp vòng ngọc đến gửi bán, nói là lúc hái nấm trong núi nhặt được, là em dùng quan hệ làm chứng nhận, bán được hai ngàn đồng!" Bác tư Tống liền nhắc đến chuyện này.

Trong tay cháu dâu có rất nhiều tiền, cháu trai thành như hiện giờ, cháu dâu thật sự bằng lòng ở lại sao?

"Hả?" Bác cả Tống kinh ngạc đến ngây người: "Có chuyện này sao? Vòng gì lại có giá trị như thế?"

"Là một cặp vòng phẩm chất tốt, em tự mình lo liệu cho con bé." Bác tư Tống gật đầu.

Bác cả Tống rất vui mừng, nhỏ giọng nói: "Không ngờ Dao Dao còn vào đây bán vòng, còn bán được nhiều tiền như vậy. Em yên tâm đi, Dao Dao suy nghĩ thấu đáo, con bé nói năm đó không có Thanh Phong vớt con bé từ dưới sông lên, không có Thanh Phong chuộc con bé ra khỏi nhà họ Kiều, mộ con bé đã xanh cỏ rồi, con bé ghi nhớ tình cảm đó của Thanh Phong, cho nên bây giờ Thanh Phong thành như vậy, con bé bằng lòng ở lại chăm sóc thằng bé, không rời đi!"

"Thật sao?" Bác tư Tống nói.

"Còn không sao, em không biết lúc Thanh Phong mới về mất mát thế nào đâu, thậm chí còn lừa chị nói thằng bé thành thái giám rồi, không thể sinh con nữa, muốn chị bảo Dao Dao đi tái hôn, vẫn là Dao Dao nói sự thật cho chị biết! Còn nữa, mấy ngày qua chị quan sát, Thanh Phong được con bé thu xếp sạch sẽ gọn gàng, còn thường xuyên chạy đến công xã cắt thịt về bồi bổ cơ thể cho thằng bé."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp